Chương 10 (Re-up): Đêm trước chuyến đi
17:31
Ánh hoàng hôn dần bao trùm toàn bộ doanh trại của đội hậu cần.
Những người lính đánh thuê, kỹ sư lần lượt tạm ngừng công việc của mình, tập trung lại một chỗ chuẩn bị bữa tối.
Đúng lúc này, một mệnh lệnh truyền đến chỗ những người đang ngồi trên bàn nói chuyện nhảm chờ bữa tối.
Đội trưởng muốn toàn bộ các chỉ huy của đội hậu cần tập trung tại lều của ngài ấy trong 10 phút nữa.
Nghe thấy điều đó, 2 bóng người đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngay lập tức đi đến lều của Twilight.
...
Cũng không tốn đến 10 phút để đi từ khu vực bàn ăn đến lều của đội trưởng, đi được một đoạn, hai người bắt gặp Will đang đứng ở chỗ cột cờ.
“Ồ, Matt, Cape, cũng được gọi đến chỗ đội trưởng à?” Nghe thấy tiếng bước chân đi đến, anh quay lại vẫy tay chào hỏi.
“Được cậu ấy gọi.” Người được gọi là Matt, Feline tóc vàng đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt với một bên vành tai mèo bị sứt một phần. Anh ta chỉ đáp lại một câu ngắn gọn rồi khoanh tay đứng ở đó.
Người còn lại, Cabe, một Cautus bự con béo tốt tiến đến thì thầm với Will.
“Hồi trưa cậu ta chạy sang chỗ đội 2 để đấu tập với Crow bên đó, lúc trở về thì khó ở như thế này đây.”
“Như vầy chắc là thua tơi tả ha.”
“Hừ, do xui thôi.” Dù mất một nửa bên tai, thính lực của Matt chẳng hề giảm sút, anh nghe rõ rành rành những gì hai người kia thì thầm với nhau nhưng cũng chỉ bực dọc hừ một cái. Thua là do không đủ thực lực, không có gì phải chấp nhặt trước lời gièm pha của kẻ khác.
Anh hướng đầu nhìn lên trên hỏi.
“Rag lại bị treo à, lần này nó phá gì vậy?”
Trên đỉnh cột cờ, ngoài lá cờ mang biểu tượng Boody Lines phấp phới treo lên cho đẹp, bây giờ còn có thêm Rag bị dây thừng trói chặt lại, treo ngược xuống y chang kén bướm.
Trong đội hậu cần, việc ai đó bị treo lên cột cờ cũng khá thường xuyên, Twilight gọi đây là hãy để ngọn gió và ánh bình minh tẩy sạch tội lỗi của bạn rồi treo bất cứ thằng nào p·há h·oại lên ngủ một đêm, sáng hôm sau người đó như được ‘khai thông tư tưởng’ tự khắc ngoan ngoãn ngay.
“Từ ngày đội trưởng tập hợp tất cả chúng ta lại với nhau, cậu ta chắc cũng bị treo mòn dây rồi, vậy mà vẫn kiên trì làm trò trước mặt ngài ấy ha?”
Nghe Matt nói, Cabe cũng để ý nhìn lên trên, nhìn cậu bạn bị gió thổi đung đưa, anh đổ mồ hôi cười khổ.
“Ha ha, một tập thể lúc nào cũng sẽ xuất hiện một kẻ pha trò mà, nếu không có thì chán c·hết mất. Còn xét theo mức độ gây chuyện thì, tôi thấy Rag còn đỡ chán ấy.” Will thoải mái cười theo hai tiếng.
Nhẩm thời gian cũng không còn nhiều, ba người không tán dóc nữa mà cùng nhau đi đến lều của đội trưởng, đến trễ chắc không đến mức bị treo lên đâu nhưng sẽ nhận khiển trách và trừ lương.
Nhân tiện nói luôn, ở Bloody Lines, những đội khác không biết sao nhưng đội hậu cần vận hành theo chế độ hưởng lương cuối tháng, đóng góp sẽ được thưởng thêm. Khá thọt cho các thành viên khi thắng lớn một trận nhưng được cái điều kiện tài chính tương đối ổn định.
“Đúng rồi, tôi thấy Will khá quen thuộc với đội trưởng nhỉ, lúc chúng ta mới thành lập, cậu và Rag đã ở bên cạnh ngài ấy rồi.”
Đi thong thả trên đường, Cabe và Will vẫn nói chuyện với nhau trong khi Matt lẳng lặng theo sát hai người, nghe thấy chủ đề nói chuyện, anh cũng chen vào một câu.
“Lúc đội trưởng tìm đến chiêu mộ tôi, Will cũng đã ở đó rồi.”
“Vậy cậu chính là thành viên đầu tiên của đội hậu cần nhỉ?” Cabe suy đoán hỏi.
“Không phải đâu.” Will mỉm cười một lát ngẫm nghĩ câu trả lời. “Dù đến trễ nhưng không phải đội Engineer còn quen biết đội trưởng trước cả chúng ta sao? Đám bọn họ cùng một lò ra cả mà.”
“Nói cũng phải.” Cabe gật đầu.
Việc các Engineer xuất thân cùng quê với đội trưởng cũng không phải bí mật gì, có thể ngài ấy đã tập hợp bọn họ lại và đào tạo tương tự như đội Caster hiện nay. Nếu nói về việc ai là thành viên đầu tiên của đội hậu cần, chắc sẽ là ai đó trong số họ.
Ba người (Hai người) tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện, chủ đề kia cũng không được nhắc lại, nhưng Will vẫn suy nghĩ về nó.
“Nhưng mà người đầu tiên à? Không biết là ai nhỉ (Cười).” Anh vừa đi vừa ngẩn ngơ suy nghĩ vài chuyện trong quá khứ, khóe miệng Will hơi nhỉnh lên một chút, chắc đó là chuyện gì đó thú vị.
Vừa đi vừa nói một lát nữa, ba người cũng đã đến lều trại của đội trưởng.
...
“Yo!”
“Chào đội trưởng.”x3
Lối vào đã được vén ra sẵn, ba người cứ thế bước vào.
Khác với vẻ tối om hồi chiều, bây giờ trong lều được đèn đốt sáng trưng, dáng vẻ bừa bộn cũng vì thế mà hiện lên rõ ràng.
Mà không, nói bừa bộn là còn ít, ngoại trừ cái võng nhỏ để ngủ, toàn bộ chỗ này chẳng khác gì cái bãi phế liệu.
Nhưng đây là chuyện thường ở huyện nên chẳng ai quan tâm, ngược lại, nếu thật sự ngày mai phải khởi hành sớm, họ thấy thương cho ai phải dọn cái đống này phụ đội trưởng.
Vào trong lều, nhóm 3 người Will đi thẳng đến ngồi xuống bàn làm việc, Twilight và Jet đang ngồi đợi sẵn ở đây, trên bàn cũng đã trải sẵn một tấm bản đồ lớn.
“Đển đủ rồi đúng không? Chắc cũng chưa ai ăn tối nên tôi vào việc luôn nhá.”
Thấy đã đông đủ, chờ mọi người ngồi xuống hết, Twilight cầm lấy cây bút đỏ với tới khoanh vào một điểm trên tấm bản đồ.
“Đây là vị trí hiện tại của chúng ta.” Cậu nói, rồi vẽ một đường thẳng dài đến một điểm giao nhau giữa hai quốc gia Leithania và Ursus.
“Từ đây, theo như thông tin mà Trial cung cấp, chúng ta sẽ di chuyển dọc theo vùng hoang mạc gần biên giới Ursus, khoảng 2 tuần đi xe cho đến khi đụng phải một khu rừng bạt ngàn chắn ngang biên giới Kazimierz/Ursus, anh ta nói ở đó có một con đường nhỏ men theo rừng, đủ cho xe đi dẫn đến thẳng phía Bắc Ursus.” Twilight vừa nói, vừa di chuyển bút đỏ dừng lại tại đích đến cuối cùng của Bloody Lines.
“Chúng ta sẽ hội quân cùng lực lượng chính ở đây. Đó là tất cả, có ai có ý kiến gì không?”
Vừa dứt lời, một cánh tay đã giơ lên.
“Có vấn đề, nếu như những gì ngài nói là thật...” Người giơ tay là Will. “Nếu thật sự có một con đường xuyên rừng dẫn từ biên giới Kazimierz đến tận phương bắc Ursus, chẳng lý gì người Kazimierzian lại không lợi dụng nó cả?”
“Tôi cũng đã nghĩ như anh nên mới đi tìm Trial để xác nhận. Anh ta nói rằng con đường đó mới chỉ vô tình được phát hiện bởi một thợ săn Ursus ‘quá cố’ không may, ông ta và cả ngôi làng của mình đ·ã c·hết cháy trong một vụ h·ỏa h·oạn trước khi kịp thông báo cho chính quyền.” Twilight trả lời câu hỏi của anh, cậu nói tiếp.
“Chưa kể, toàn bộ sĩ quan canh phòng biên giới đã ‘thông chốt’ cho chúng ta, đây là một vụ lớn, muốn hủy cũng không dễ đâu.”
Mọi công đoạn đều đã được hoàn thành, bây giờ muốn dừng thì xin phép Boss không dễ đâu, chưa kể đến kinh phí của đoàn, nếu không nhận việc này, Bloody Lines trụ không hết tháng sau đâu.
“Chúng ta có những gì?” Đến lượt Cabe giơ tay hỏi.
“Đội hậu cần, đội tình báo, 1 phần 3 đội chiến đấu số 2 tính cả lực lượng tinh nhuệ của họ, một ít quân y, toàn bộ nhu yếu phẩm hiện có, chúng ta sẽ bổ sung thêm một ít ở các thị trấn ven biên giới. Tôi là tổng chỉ huy tạm thời, có lão già Hisomaru đi theo, an toàn sẽ được đảm bảo ít nhiều.” Twilight liệt kê hết ra, có một lực lượng đủ mạnh để hộ tống, đây có thể là một tin vui.
Nhưng sắc mặt đăm chiêu của các chỉ huy đội hậu cần chứng tỏ họ không nghĩ thế.
“Quá đông.” Will nói.
“Khoảng 400 mạng.” Twilight gật đầu.
Cậu tự tin mình không vấn đề về việc chỉ huy, nhưng để vận hành một đội ngũ lên đến 400 người, mà còn là băng qua rừng, áp lực đặt lên việc quản lý hậu cần là không hề nhỏ.
Từng người lính phải được đảm bảo khả năng chiến đấu của mình để đề phòng bất trắc, đó là còn chưa kể kế hoạch này chỉ cần nghe qua là đã biết họ vượt biên một cách trái phép, lớ ngớ bị phát hiện một cái là xong, không còn gì để nói.
Cả căn lều chìm vào yên lặng, một lúc sau, Will mới hỏi.
“Ý của ngài sao, đội trưởng?”
Lập tức, mọi người đồng loạt hướng mắt chờ đợi mệnh lệnh của Twilight. Đội hậu cần chưa bao giờ theo chế độ dân chủ, ở đây Twilight là độc tài, mệnh lệnh của cậu là tuyệt đối, và mọi người đều đủ tin tưởng để nghe theo cậu.
Twilight không trả lời ngay, cậu nhếch mép.
“Boss ra quyết định rồi, theo vậy mà làm thôi.”
“Rõ/Vâng!”x4
Bốn chỉ huy hậu cần ở đây đều động loạt gật đầu.
“Vậy trước tiên là cử trinh sát đi, phải đảm bảo rằng lộ trình của chúng ta an toàn.” Cabe vuốt cái cằm trơn bóng không một cọng râu của mình đề xuất.
“Trinh sát trưởng...” Jet, một trong hai người không thường xuyên lên tiếng trong những buổi họp đột nhiên mở miệng. “...đang bị treo ngoài kia.”
“Ừ.” Cabe ngậm miệng không nói được gì thêm.
Rag sỡ hữu một Originium Arts độc nhất giúp anh ta tạo ra một tấm màn có thể phản lại mọi tia sáng chiếu vào cơ thể (Tác không giỏi vật lý lắm nên mọi người hiểu đại khái nhé). Theo lý thuyết, khi còn đứng dưới bất kỳ nguồn sáng nào, anh sẽ như trở nên trong suốt.
Với khả năng này, Rag đã từng là một tay trộm khét tiếng ở Rim Billiton, trước khi bởi vì quá tự tin mà bị Twilight úp sọt thành công.
Điểm yếu của Arts đấy cũng rõ ràng, thứ nhất là nó yêu cầu phải có nguồn sáng đủ lớn để hoạt động, ban đêm thì khả năng này coi như phế vật. Thứ 2, khả năng của Rag là trở nên trong suốt chứ không phải tàng hình, nó không thể gạt được khả năng tầm nhiệt của Twilight, và nếu tinh ý một chút, rất dễ để nhận ra anh ta.
Dù vậy, những điều đó không ngăn cản việc Rag có thể trở thành một trinh sát tiềm năng, anh ta có thể thản nhiên đứng trong phòng họp kẻ địch, vừa ngậm kẹo vừa nghe nhất thanh nhị sở kế hoạch của chúng.
Nhưng hiện tại, con người tài năng đó vì nghịch ngu đã bị Twilight treo lên cột cờ, và nhìn nét mặt cậu là đủ hiểu anh ta sẽ không xuống sớm được.
“Thế...ai xung phong?” Loại trừ Rag, Twilight hướng mắt về các chỉ huy còn lại, nhưng tất cả đều tỏ chần chừ.
Không phải họ hèn hay gì cả, nhưng mà trách nhiệm lần này không hề đơn giản, luật của Bloody Lines là nhận việc thì nên có đủ khả năng hoàn thành nó.
Một lúc sau, Will đứng dậy.
“Tôi xin về trước chuẩn bị, đội trinh sát có thể sẽ xuất phát trước ngay trong đêm.” Anh nhận lấy công việc chỉ huy trinh sát này, Arts của Will cũng độc nhất không kém, nó cho phép anh dịch chuyển tức thời đến những nơi mình nhìn thấy trong bán kính 200m và có thể tiêu hao thêm thể lực để mang theo đồ vật, lại một khả năng cực kỳ imba nữa và cũng cực kỳ hợp cho công việc trinh sát.
“Phiền anh rồi.” Twilight gật đầu, Will là người cậu cảm thấy đáng tin cậy nhất trong đội hậu cần, anh xung phong nhận việc thì có thể an tâm, đại khái.
“Được rồi, đại khái thì cũng chỉ có nhiêu đó thôi, mọi người về ăn tối đi, nhớ nhắc những người khác ăn xong thì dọn dẹp chút đi, sáng mai dậy sớm chất hết đồ lên xe rồi chúng ta khởi hành luôn.”
“Vâng! Chúc ngài buổi tối tốt lành!” Will đã ra khỏi căn lều, ba người còn lại đứng dậy hành lễ một cái rồi cũng rời đi ngay.
Cùng lúc đó, một người lính đánh thuê đi từ ngoài vào, anh ta mang theo bữa tối của Twilight.
Thấy cậu còn đang ngồi xem bản đồ, anh ta đặt nhẹ khay súp cùng ổ bánh mì khô lên bàn rồi im lặng rời đi.
Twilight cũng nhận thấy người lính đi vào, cậu chỉ chớp mắt liếc qua một cái rồi trở lại tiếp lục nhìn bản đồ, tróng đầu tính toán gì đó.
Một lúc sau, cậu mới đứng dậy khỏi ghế, bước ngang qua cầm lấy chén súp rồi đi ra ngoài.
Bầu trời Terra hoàn toàn đen như mực, ở một số nơi có thể nhìn thấy cực quang nhưng hoàn toàn rất ít thấy những ngôi sao trên trời, chỉ có ánh trăng luôn chiếu rọi.
Nâng chén súp lên húp một cái, Twilight ngước nhìn bầu trời cảm nhận cảnh đêm một cái rồi cúi đầu, đi về thẳng phía trước.
Cùng con đường mà nhóm Will đi đến ban nãy, nhưng cậu không đến ăn tối cùng những người khác mà dừng lại ngay trước cột cờ.
Cây cột làm bằng gỗ cao khoảng 7m, trên đỉnh treo một lá cờ nhỏ màu đen in biểu tượng móng vuốt màu đỏ của Bloody Lines trên đó, bây giờ nơi đó còn treo thêm một người nữa.
Bị quấn chặt thân, Rag bị treo ngược lủng lẳng không cựa quậy, chỉ nhẹ đung đưa khi làn gió đêm thổi qua.
Twilight ngước lên nhìn anh ta một lúc, mặt cậu không b·iểu t·ình quấn mảnh dây xích quanh tay, ngưng tụ Arts.
Vút!
Quả cầu lửa nhỏ chỉ bằng viên bi, sức công phá hầu như không hề có được ngưng tụ cực nhanh, nó bay lên cao v·a c·hạm vào đoạn dây quấn quanh chân Rag.
Cộng dây nhanh chóng bắt lửa, đứt phăng ra, làm người bị treo trên đó như quả táo rụng xuống đất.
Nhưng chỉ được nửa đường, Rag đột nhiên mở to mắt, anh đưa tay bắt lấy cộng dây thừng dọc cột cờ hãm tốc độ lại, nhẹ nhàng đặt chân xuống đất.
“Giật mình đấy đội trưởng, lỡ tôi té c·hết luôn thì sao?” Xuống đến nơi, Rag vặn người lấy lại cảm giác cơ thể, không quên oán trách một câu.
“Đừng lo, tôi nghe nói mấy thằng ngốc thường sống lâu lắm, té có 7m thôi không hẹo được đâu.” Twilight tỏ ra chẳng hề quan tâm, cậu ném một thứ gì đó cho Rag rồi quay đi, ra hiệu cho anh đi theo.
Rag chụp lấy thứ được ném cho rồi đi theo cậu, mở tay ra xem thì thấy đó là một chiếc chìa khóa xe.
“Vậy, việc của tôi là gì? Chắc vẫn là đi trước trinh sát chứ hả?” Cất chùm chìa khóa vào túi, Rag hỏi.
Tuy không biết cụ thể kế hoạch, nhưng anh nhìn thấy các đội trưởng khác được Twilight gọi vào lều, và phải có việc gì đó thì cậu mới thả cho anh xuống.
“Ừ.” Twilight gật đầu một cái, cậu kể sơ qua về kế hoạch cho anh nghe trong khi dẫn đường đi đâu đó.
Kể xong, hai người vừa vặn đi đến khu vực để xe.
“Khoan đã, theo như ngài kể thì không phải Will đã nhận việc trinh sát thay tôi rồi à? Ngài không tin cậu ta hả?” Nghe Twilight kể xong, Rag thắc mắc hỏi, hai người đi đến trước chiếc xe tải nhỏ dành riêng cho Twilight vận chuyển đồ của cậu, chiếc chìa khóa vứt cho anh ta ban nãy là của chiếc xe này.
“Bên Ursus đã có người khác lo liệu rồi, cử Will đi để cho chắc thôi.” Twilight lắc đầu giải thích. “Còn anh, tôi muốn anh nhìn chằm chằm động thái của q·uân đ·ội Kazimierz đóng tại biên giới.”
“Ngài nghĩ chúng sẽ t·ấn c·ông chúng ta?” Nghe thấy Kazimierz, Rag giật mình một chút, anh nghiêm trọng hỏi.
“Không đảm bảo, nhưng cũng không chắc. Đó là lý do anh sẽ mang theo đội biệt động.”
“Fireflies? Nghiêm trọng đến vậy sao?” Lại thêm một cái tên khiến Rag giật mình.
Fireflies, lực lượng tinh nhuệ bí ẩn dưới trướng Twilight, cả Bloody Lines chỉ có đúng 3 người biết về sự tồn tại của họ.
Rag là một trong số họ, nên anh mới cảm thấy lo lắng.
“Có ổn không? Hay để tôi đi một mình? Chỉ là một nhiệm vụ trinh sát thôi mà, tôi nghĩ mình có thể làm được.” Rag nghĩ một lúc rồi ý kiến.
“Không.” Twilight lắc đầu. “Anh là một thành viên cốt cán của đội hậu cần, tôi không muốn anh chầu ông bà quá sớm đâu.”
“Hơn nữa, Will có lẽ cũng đã đoán trước được điều này, vậy nên anh ta mới xung phong nhận lấy công việc bên Ursus.” Cậu nói tiếp.
“Tên này...Haizz.” Rag nghiến răng một lúc, rồi thở dài ra.
“Ngài nữa, tôi sẽ làm hỏng việc đấy, đừng có tin tưởng tôi như vậy chứ?” Anh mở cửa chiếc xe tải trèo lên.
“Đừng làm tôi thất vọng là được.” Twilight mỉm cười, dù tính cách có phần trẻ con, nhưng cậu biết, Rag hoàn toàn có đủ trách nhiệm tâm khi làm một thành viên của đội hậu cần.
“Anh ta sẽ làm tốt thôi.” Cậu mỉm cười nghĩ như vậy rồi nói.
“Tôi sẽ điều Fireflies đến trong vài phút nữa, có bánh trong xe đấy, anh có thể ăn tạm thay bữa tối.”
Rag không nói gì, anh dựa lưng vào ghế vẫy tay tỏ ý biết rồi.
“À còn một việc nữa...” Twilight gật đầu toan rời đi, nhưng cậu đột nhiên dừng bước quay đầu lại.
“Chúc anh may mắn.” Cậu vẫy tay rồi đi thẳng một mạch.
“Ngài cũng vậy, đội trưởng.” Rag hành lễ chào tạm biệt, rồi anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút trong khi chờ đợi nhóm Fireflies.
....
Sáng hôm sau, đúng 6:00 sáng, toàn bộ thành viên Bloody Lines xuất phát trong ngày hôm nay đã tập hợp tại bãi để xe.
Twilight vừa đi gặp đội trưởng đội 2, ông Hisomaru và đội trưởng đội tình báo, Trial để xác nhận lại lộ trình trước khi lên đường.
Khi quay trở lại, Jet, Matt và Cabe đã đứng đợi cậu sẵn.
“Thưa ngài, mọi thứ đều đã sẵn sàng.” Jet đại diện lên tiếng nói.
“Tốt.” Twilight gật đầu, cậu đi theo Cabe và Matt đến xe của hai người, họ là cận vệ và sẽ theo sát nhằm đảm bảo an toàn cho cậu.
Jet là phó chỉ huy, hỗ trợ quản lý đoàn xe của đội hậu cần.
Ngồi lên nghế phụ cạnh Cabe lái xe, Twilight lấy bộ đàm ra xác nhận lại tình hình lần cuối.
“Đến giờ rồi, xuất phát đi!”
Dứt lời, từng chiếc xe bắt đầu khởi động động cơ.
Đích đến của họ là...
Phương Bắc Ursus!