Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 14: Phương bắc Ursus




Chương 12: Phương bắc Ursus
Chương 12:
“Chúng ta không sót tên nào chứ!” (tiếng Ursus)
“Vâng thưa ngài, tất cả thợ mỏ đều đã bị hành quyết.” (tiếng Ursus)
“Tốt lắm, t·hiêu r·ụi tất cả mọi thứ rồi rời khỏi đây.” (tiếng Ursus)
“Rõ.” (tiếng Ursus)
Những người lính Ursus bắt đầu châm lừa đốt từng ngôi nhà, cùng xác c·hết của những người bên trong nó. Đây là một buổi hành quyết các Infected thường thấy ở Ursus.
Những người nhiễm bệnh, hoặc những người có tư tưởng chống đối các chính sách của Ursus đều sẽ được gửi tới những trại tập trung ở phương bắc và làm việc trong các khu mỏ. Ở đây, họ phải làm việc trong điều kiện hết sức tồi tệ, không có dụng cụ bảo hộ, không có các điều kiện y tế cần thiết, điều kiện sống hết sức tồi tệ.
Sau khi hành quyết tất cả mọi người, đội tuần tra Ursus lấy tất cả mọi thứ có giá trị, t·hiêu r·ụi tất cả mọi thứ, họ đặt bom phá hủy khu mỏ rồi rời đi.
Bùm.
Quả bom p·hát n·ổ, khiến lối vào khu mỏ sụp xuống.

…..
…….
Một cánh cửa sập chôn sâu dưới lớp tuyết mở hé lên.
“Bọn chúng rời đi chưa?”
“Chắc là rồi, tôi không thấy tên nào cả.”
“Ai đó lên xem thử đi.”
“Tránh ra, để tôi lên.”
“Cẩn thận.”
Cánh cửa chầm chậm mở ra, một thanh niên nhẹ nhàng trồi lên. Nhìn quanh một lúc, xác định đội tuần tra đã rời đi, cậu gõ cửa ra hiệu cho đồng đội.
Cửa hầm mở ra, một thanh niên khác cũng trèo lên.
Ở dưới hầm
“Mấy nhóc tự trèo lên được chứ?” Cabe hiền hòa hỏi những đứa trẻ, đây là con của những người bị hành quyết phía trên.
Với chính sách cực đoan của mình, Ursus không quan tâm đến người già hay trẻ em, bọn chúng đơn giản là g·iết hết tất cả người trưởng thành rồi nhốt tất cả đám trẻ vào một tòa nhà rồi t·hiêu s·ống hoặc là lùa chúng vào khu mỏ rồi cho nổ nó.
May mắn thay, đây là cơ hội nhỏ nhoi để cứu lũ trẻ.
Thấy lũ trẻ chỉ ngồi yên không trả lời, Cabe thở dài. Anh bế một đứa rồi leo lên phía trên.
Khi đến cửa hầm, Cabe nghe thấy tiếng của Matt.
“Đưa nó cho tôi.” Matt đưa tay ra.
Cabe chuyền đứa trẻ cho cậu ta rồi tiếp tục, hai người lặp đi lặp lại cho đến khi đưa hết lũ trẻ lên.
Xong việc, Matt ngồi lên một tảng đá gần đó, người lính còn lại ném bình nước cho anh ta.
“Sao chúng ta lại phải đi làm cái việc quái quỷ này vậy chứ.” Matt phàn nàn nói.
Lúc này đã là gần 2 tháng từ khi mọi người tiến vào Ursus.

Không lâu sau khi đặt chân đến phương Bắc, mọi người lập tức nhận được tin nhắn từ Boss, ông ấy đã đến Deity Grypherburg, thủ đô của Ursus.
Boss yêu cầu mọi người tạm thời ngừng di chuyển, ông ấy đã liên lạc được với một người bạn của mình trong bộ máy chính quyền Ursus. Người đó có thể giúp cấp phép cho đội biệt động để di chuyển tự do hơn đến điểm hẹn.
Thế nên cả đoàn đã tạm thời dừng chân ở gần khu rừng.
Nhưng sau vài ngày không nhận được tin tức, Twilight đột nhiên nổi hứng, cậu tạm thời tách nhóm và dẫn một tiểu đội rời đi.
Nhóm bao gồm Matt, Cape cùng 4 người khác.
Lúc đầu mọi người có hơi khó hiểu vì không biết họ đi đâu, nhưng sau khi giải cứu vài đứa trẻ từ một cuộc hành quyết và đem chúng về, Hisomaru, người được bầu làm trưởng đoàn, trên danh nghĩa đã ngay lập tức phê chuẩn và bảo Twilight cố cứu càng nhiều càng tốt trước khi họ phải tiếp tục di chuyển.
Đây đã là tuần thứ 2 từ lúc họ bắt đầu. họ đã di chuyển qua tổng cộng 4 trại tập trung và giải cứu gần 40 đứa trẻ.
Đây là khu trại thứ năm.
Nghe bạn mình phàn nàn, Cabe ngồi xuống bên cnahj động viên người đồng đội của mình.
“Cố gắng lên nào, cứu một mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp mà.”
“Cậu học cái câu đấy ở đâu đấy?” Matt liếc qua hỏi.
“Yan.” Cabe mỉm cười trả lời, Matt nghe thế không nói gì, chỉ hừ lạnh bỏ đi.
Cabe không cản anh ta, anh hú gọi người lính còn lại.
“Tiểu đội trưởng đâu rồi?” Anh hỏi.
“À vâng, đội trưởng đang đi kiểm tra xem có ai còn sống không, ngài ấy muốn chôn cất những người đã m·ất m·ạng.” Người lính vội trả lời.
“Vậy sao.” Cabe nghĩ ngợi một chút, nhìn qua phía lũ trẻ đang không còn tí sức sống nào, anh bỗng nhận ra ý định của Twilight.
“Để tôi đi tìm ngài ấy, cậu lo cho đám nhóc được chứ?” Cabe đứng dậy, anh hỏi nguời lính.
“Không vấn đề thưa ngài.” Người lính gật đầu đảm bảo.
Thấy thế, Cabe gật đầu cảm ơn, anh nhìn qua phía lũ trẻ một chút, rồi quay lưng tiến vào trung tâm thị trấn.
Ở đây, một số nơi lửa vẫn còn cháy, nhưng anh không thấy bất kỳ xác c·hết nào cả, chắc hẳn là q·uân đ·ội tuần tra đã tập hợp tất cả mọi người tại quảng trường thị trấn rồi mới bắt đầu hành quyết.
Cabe nhìn về vị trí những căn nhà đã cháy thành tro, ở đó từng là mái ấm nhỏ nhoi của những gia đình thợ mỏ nơi đây. Mới hôm qua, họ vẫn đang cười nói với nhau, nhưng giờ đây, cậu chỉ nhìn thấy những căn nhà tang hoang, mùi máu phát ra từ phía trung tâm cùng với một đám trẻ như những cái xác không hồn.
Một lát sau, trung tâm thị trấn.
“Đặt ông ta ở kia, đây là người cuối cùng rồi phải không?”
“Vâng, có lẽ là hết rồi.”
“Tốt, đi tập trung mọi người lại đi.”
Twilight phủi phủi tay, nãy giờ cậu cùng hai người lính phải mang hết xác c·hết lại quảng trường trung tâm, đồng thời cũng phải đào một cái hố vừa đủ để chôn cất họ.
Lúc này, Cabe bước tới
“Yo, tiểu đội trưởng.”
“Oh, chào Cabe, có chuyện gì không?” Twilight vẫy tay chào.
“Tôi đến xem ngài ổn không thôi ấy mà.”
Cabe lấy ra một bịnh bánh quy trong túi của mình.
“Tôi có mang cho ngài chút bánh đây, cùng nước luôn. Nãy giờ chắc mọi người cũng mệt rồi.”

“Cảm ơn nhé, cậu đến đúng lúc đấy.” Twilight nhận lấy túi bánh, đồng thời cậu cũng ra hiệu cho hai người lính tạm dừng công việc lại nghỉ ngơi một chút.”
Họ ngồi tạm xuống nền tuyết, Twilight mở túi bánh ra chia cho hai người kia một ít.
Trong lúc đợi ba người nghỉ ngơi, Cabe đi qua chỗ những xác c·hết nằm bất động trong hố.
“Hãy an nghỉ.” Anh nhắm mắt cầu nguyện.
“Anh thích làm việc này nhỉ?”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau, Twilight khống biết lúc nào đã ăn xong túi bánh rồi đi đến đây.
"Theo tôn giáo nào à?" Cậu hỏi.
“Không, đây chỉ đơn thuần là sự cảm thông thôi.” Cabe thấy cậu thì mỉm cười nói. “Cha tôi mất khá sớm nên tôi có thể hiểu được nỗi đau mất đi người thân của người khác.”
“Anh may mắn vì còn có mẹ đấy.” Nhìn dáng vẻ hiền hậu của anh, Twilight khoanh tay nhún vai bông đùa một câu. “Tôi còn không nhớ nổi mặt cha mẹ đẻ của mình.”
"Ây, tôi không biết, xin lỗi." Quả nhiên, nghe thấy điều đó, Cabe liền tưởng ngay là cậu đang buồn, anh vội vàng xin lỗi.
"Không có gì, dù sao thì thể loại cha mẹ bỏ rơi con mình ngay giữa hoang mạc chắc cũng chẳng phải loại tốt lành gì." Twilight lắc đầu nói.
Dù sinh hoạt cùng nhau đã khá lâu nhưng gần như chẳng thành viên nào của đội hậu cần biết quá nhiều về quá khứ của đội trưởng nhà mình, tất cả những gì họ nắm được chỉ là cậu ta đến từ Siracusa, và có xuất thân không hề tầm thường.
Nên khi nghe nói vậy, Cabe cũng chỉ gật đầu đồng tình với Twilight, anh không đánh giá được gì cả.

“Thôi, đừng nhắc đến mấy chuyện quá khứ sướt sướt mướt tội nghiệp đó làm gì nữa, cũng trễ rồi, anh đi qua gom đám trẻ lại đây để chúng từ biệt gia đình mình lần cuối đi."
“Vâng thưa ngài." Cabe cũng không muốn tiếp tục chủ đề này thêm nữa, anh đưa tay chào rồi quay đi đón đám trẻ.
"À đúng rồi." Đi được một đoạn, anh bỗng quay đầu lại. "Ngài có thể đi nói chuyện với Matt chút được không? Cậu ấy đang hơi có vẻ chán nản.”
"Ừ, lát tôi sẽ đi." Twilight nghe anh nói thì cũng biết điều gì đó, cậu gật đầu xua tay để Cabe rời đi.
...
Giữa trưa.

Tại quảng trường trung tâm, sau khi mang lũ trẻ tới, Twilight cho chúng một ít thời gian để ‘từ biệt’ cha mẹ chúng.
Cabe đến chỗ từng đứa trẻ để an ủi chúng, hai người lính thì chuẩn bị xe, những người còn lại thì đứng từ xa xem.
“Cậu có vẻ khó chịu nhỉ?” Người lính nhìn sang hỏi, nhưng Matt không trả lời, anh chỉ khó chịu thất thần đứng ở đó.
Người lính đánh thuê đang tính nói gì nữa nhưng Twilight đứng ở đằng sau đã gõ nhẹ một cái, anh ta chợt hiểu ý theo cậu rời đi.
Còn lại một mình, Matt lấy từ trong thắt lưng ra một con búp bê vải cũ với nhiều vết chắp vá, anh thất thần ngắm nhìn nó một hồi lâu với ánh mắt u buồn.
Không biết bao lâu sau, anh nghe thấy một tiếng gọi.
“Đến giờ rồi Matt.” Twilight cùng những người còn lại đã đứng trước hố xác, chỉ còn chờ mỗi anh.
“Biết rồi, tôi đến đây.” Cất con búp bê vải lại, Matt đi nhanh đến chỗ họ.
Chờ anh đi đến nơi, mấy người lính đánh thuê bắt đầu đốt đuốc lên, họ đi một vòng phân phát những que lửa cháy rực cho từng đứa trẻ đứng quanh miệng hố.
Khi tất cả mọi người đều đã cầm một cây đuốc, Twilight giơ tay lên ra hiệu.
“Khi đếm đến ba, tất cả bắt đầu nhé. Nào! Một, hai, ba, ném!”

Dứt lời, chỉ có 6 que lửa của những người lính đánh thuê ném xuống, mấy đứa trẻ cầm que đuốc, chúng chỉ đứng yên run rẩy.
Thấy thế, Twilight cũng không cưỡng cầu, cậu vỗ tay một phát, toàn bộ lửa trên que củi của chúng toàn bộ tắt ngúm, đồng thời, ngọn lửa trong hố bắt đầu bùng lên dữ dội.
Ở Terra, hỏa táng được coi là phong tục truyền thống tại tất cả các quốc gia.
Không chỉ các Infected, người bình thường cũng sẽ có một ít Originium kết tinh ở trong máu, khi họ c·hết đi, cơ thể sẽ không thối rữa mà dần kết tinh lại thành một khối Originium mới.
Vậy nên nếu muốn n·gười c·hết an nghỉ, cách duy nhất là hỏa táng cho họ. Tuy nhiên việc này vẫn phải được thực hiện theo đúng quy trình, nếu không, tro cốt của những người bị hỏa táng vẫn sẽ lẫn vào một ít Originium trong đó, cực kỳ dễ gây nhiễm bệnh nếu tiếp xúc mà không có đồ bảo hộ.
Nhưng vì sẽ rời đi ngay, nhóm lính đánh thuê Bloody Lines không quá bận tâm đến điều đó.
Khi ngọn l·ửa b·ùng l·ên dữ dội dưới tác dụng từ Arts của Twilight, họ cùng nhau im lặng 5p mặc niệm cho những n·gười đ·ã k·huất.
Xong việc, Twilight phân phó Cabe cùng một người nữa lo cho những đứa trẻ, còn cậu cùng những người khác trở lại xe chuẩn bị rời đi.
Ở đây, không còn gì khiến cậu hứng thú nữa rồi.
...
“Vậy, lần này cũng chẳng đứng nào đạt ha.”
Rời khỏi trung tâm thị trấn, nhóm lính đánh thuê vừa chuẩn bị xe trở về, vừa đứng tán dóc.
“Nhưng phải nói thật, kế hoạch tuyển quân của đội trưởng cũng khắc nghiệt thật đấy chứ, kiếm được một đứa thôi cũng như trúng giả độc đắc rồi.”
Tại đây, qua lời nói của những người lính đánh thuê, kế hoạch thật sự của Twilight khi đi chịu khó cứu mấy đứa trẻ quanh đây dần lộ ra.
Đương nhiên, là một kẻ g·iết người còn nhiều hơn số tuổi của mình, Twilight chẳng bao giờ thiện lương đến nỗi tự nguyện đi giải cứu những đứa trẻ Ursus này.
Điều thật sự cậu đang làm chính là đi sàng lọc và cố gắng tìm thêm một vài tài năng trẻ cho đội hậu cần của mình thông qua việc giải cứu những đứa trẻ mồ côi.
Nhưng đã gọi là sàng lọc thì phải có tiêu chuẩn, Twilight không muốn đầu tư và một thứ gì đó không mang lại nhiều lợi ích.
Tạm thời chưa bàn đến tài năng, thứ đầu tiên mà cậu cần chính là tinh thần.
“Chúng ta không cần những kẻ không kiên định với bản thân mình, trong ánh mắt của những đứa trẻ đó, tôi chẳng nhìn thấy gì nữa cả.” Twilight lắc đầu nói trong khi mở cửa bước vào trong xe.
“Haha, vậy lúc thành lập ở Rim Billiton, chúng tôi được chọn vì đã đủ tiêu chuẩn à?” Một người lính bỗng ngước lên thùng xe hỏi, kéo theo sự hiếu kỳ của những người còn lại.
“Không, lúc đó tôi chưa kén chọn lắm, có ai lấy người đó thôi.” Twilight liếc xéo người lính, hỏi ngược lại. “Sao? Thât vọng thì có thể rời đi, tôi không cản.”
“Xin lỗi, ăn cơm ở đội hậu cần ngon lắm, tôi không dại mà bỏ đi đâu.”
“Hahaha!” Tất cả mọi người đều đồng tình cười, kể cả Matt cũng hiếm được gật đầu hai cái.
Mọi người tụ tập vừa tán dóc vui vẻ, vừa chuẩn bị xe ra về trong không khí nhẹ nhàng thường ngày của đội hậu cần.
Theo kế hoạch như mọi lần, 2 thành viên trong nhóm sẽ ở lại trông nom đám nhóc khi những người còn lại trở về trại chính.
Ngày mai sẽ có một nhóm khác đến mang đám nhóc về.
Còn về số phận của chúng sau này, một là chấp nhận ở lại Bloody Lines để được huấn luyện tại đội 2, cái tập hợp cuồng chiến đó chưa bao giờ đủ quân cả.
Còn nếu không thì trên đường đến điểm hẹn, họ sẽ thả chúng tại một thị trấn nào đó khác, như thế còn đỡ hơn là c·hết mục xương nơi nào không biết.
Số phận chúng thế nào, là do chúng chọn, Twilight không ép.
Nhưng khi xe chỉ vừa khởi động chuẩn bị đi, tiếng bộ đàm của cậu lại vang lên, nó đến từ Cabe.
“Đội trưởng, cậu có thể trở lại đây một lát không?”
Giọng anh có vẻ rất gấp, xem ra là có chuyện gì đó rồi.
Vì một vài sự cố phát sinh, tác sẽ sửa luôn cả chap 12 và 13 để ăn nhập với cốt truyện và tính cách vài nhân vật, một số chi tiết và xuất thân vài người sẽ thay đổi.
Nên ai có đọc những chap cũ còn nhớ thì tác xin cảm ơn vì đã đọc, nhưng tự xóa trí nhớ giúp tác với nhé.
: )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.