Chương 18: Nói chuyện
Chương 18:
Hai đứa trẻ yên lặng ngồi trên hiên nhà gần đó. Yelena, dù dang có hảo cảm với Twilight, nhưng việc khóc như thế trước mặt người mình
mới gặp được hai lần thì có hơi mắc cỡ. Cô bé im lặng đỏ mặt cúi đầu.
Trong khi đó, Twilight gần như đã quên sạch kế hoạch của mình lúc nhắm đến Yelena. Đây là cơ hội rất tốt để xây dựng lòng tin để moi
thông tin, thậm chí là tìm cách lợi dụng, nhưng sau khi chứng kiến Yelena khóc rống lên trước mặt, thứ duy nhất cậu có thể suy nghĩ
trong đầu hiện tại là làm sao để an ủi cô. Suy cho cùng, đây là một trong những lần hiếm hoi cậu tiếp xúc với một người bạn cùng tuổi
khác giới.
Đang băn khoăn không biết làm gì, cậu bỗng nhớ tới lời của Hisomaru.
“Tin ta đi Twilight, nếu có ngày cậu phải đối mặt với cô gái đang rơi lệ trước mặt mình, đứng ngại ngùng gì cả, hãy khiến cô ấy mỉm cười,
và mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.” Hisomaru tâm đắc vỗ ngực nói.
Đó là vào tiệc giáng sinh, mọi người đã dần ngà say, ngoại trừ Twilight vì cậu chưa đủ tuổi uống rượu. Lúc này, Hisomaru bắt đầu luyên
thuyên về mấy câu chuyện liên quan đến tình yêu.
Mặc dù lúc đó Twilight cũng cười trừ cho qua, nhưng giờ cậu mới cảm thấy nó có tác dụng.
Twilight hít sâu, cậu nghĩ cách, khiến cô bé cảm thấy vui vẻ và có được thứ mình muốn.
Nghĩ được gì đó, Twilight đứng dậy, nhặt một vài khúc gỗ quanh đó.
Yelena cũng chú ý đến cậu, nhưng cô không biết Twilight đang làm gì.
Một lúc sau, gom đủ số gỗ cần thiết, Twilight mang chúng đến trước mặt Yelena. Trước sự khó hiểu của cô bé, cậu xếp đống gỗ lại và bắt
đầu đánh lửa.
Twilight nhớ rằng Rag đã từng làm việc này một lần. Bằng cách ma sát hai que gỗ khô với nhau, cậu có thể tạo ra tia lửa nhỏ. Sau đó, chỉ
cần đổ những đốm lửa đó lên thứ gì có thể bắt lửa.
Nhưng cậu không biết rằng, Rag tạo lửa bằng cách đó tuy thô sơ nhưng có một vài dụng cụ chuyên môn hỗ trợ. Còn cậu, thứ cậu đang
làm phải nói là cực kì thô sơ. Phải một lúc sau, khi cả hai đứa trẻ đều đã gần như mất hết kiển nhẫn, những đốm lửa nhỏ mới bắt đầu
xuất hiện.
Không thể sai sót, Twilight cẩn thận đổ nó lên những chiếc lá khô được đặt trên một tấm sàn được tạo bằng cách ghép những thanh gỗ
lại với nhau. Sau khi lửa bén, Twilight xếp những que củi còn lại tạo thành một bếp lửa.
Phừng. Lửa bốc lên, tạo thành một cột khói nhỏ bay lên trời.
Vậy là, mất gần 20 phút, Twilight cuối cùng đã có thể tạo ra lửa bằng cách làm của người tiền sử, nhưng cậu vẫn tự hào vì mình đã thành
công.
Nhưng bất chấp sự hào hứng của Twilight, Yelena lại tỏ khó hiểu. Cô nói.
“Ờm…tôi không biết cậu tính làm gì…nhưng cậu có thể tìm thấy một hai que diêm trong nhà mà?”
“Cái…sao nhóc không nói sớm!”
“Tôi có biết cậu định làm gì đâu?”
“Ahh. C·hết tiệt, thôi lỡ rồi làm tạm vậy.”
Twilight than thở, nhưng thôi đã lỡ rồi, cậu có thể bắt đầu ngay và luôn.
Thế là, trong sự ngạc nhiên của Yelena, Twilight đưa tay vào, cầm lấy một que củi đang cháy.
Cô đang tính nói gì, nhưng Twilight lại nói trước.
“Nhìn cho kĩ, anh chỉ làm một làn thôi.”
Nói rồi, Twilight bắt đầu sử dụng Arts của mình, mặc dù cũng không biết có phải Arts không.
Đây là một điều mà đến cả chủ nhân của nó, Twilight cũng cảm thấy khó hiểu. Ai cũng biết chỉ có những Infected mới có thể sử dụng Arts
mà không cần vật dẫn, nhưng kì lạ thay, mặc dù uy lực cũng như không thể tạo ra lửa, nhưng việc điều khiển những ngọn lửa vừa và nhỏ
theo ý muốn vẫn nằm trong khả năng của Twilight.
Theo sự tác động của Arts, ngọn lửa dần lan sang và bao trùm lấy hai cánh tay của Twilight.
Sau đó, nó dần dần bao phủ lấy cả cơ thể của cậu, khiến cho Yelena rất hoảng hốt. Cô chưa có điều kiện tiếp xúc nên cũng không biết
Arst là gì. Thế nên, khi chứng kiến cảnh này, cô cũng phản ứng như bao đứa trẻ khác, nghĩ rằng Twilight đang bị đốt và theo bản năng
muốn tìm người tới giúp.
Nhưng trước khi cô định chạy đi tìm người lớn, Twilight đã một lần nữa giữ tay cô lại khiến Yelena giật bắn người.
“Cánh tay của cậu, không, ngọn lửa, nó không nóng?” Cô bất ngờ thốt lên.
Twilight mỉm cười, đưa tay lên miệng, ra hiệu giữ im lặng. Cậu tiếp tục điều khiển ngọn lửa, tập trung nó vào tay trái mình, rồi đấm mạnh
xuống chỗ bếp lửa vẫn đang cháy bập bùng.
Bùm!
Cú đập khiến cho bếp lửa p·hát n·ổ. Yelena giật mình té xuống, nhưng như khi nãy, ngọn lửa không hề nóng, cả v·ụ n·ổ cũng không hề có dư
chấn. Nó chỉ làm l·ửa l·an r·ộng, kết nối với nhau tạo thành họa tiết một bông hoa lửa giữa nền tuyết lạnh giá.
“Đẹp chứ?” Twilight tiến tới, nắm tay kéo Yelena dậy, cậu giang tay, nhìn về tác phẩm mình vừa tạo ra hỏi.
Yelena cảm thấy bất ngờ, trước giờ cô cũng thích lửa, nó khiến cô cảm thấy ấm áp khi mùa đông đến. Nhưng cha cô nói, lửa rất nguy
hiểm, nó có thể làm cô bị bỏng. Đây là lần đầu tiên cô thấy một người có thể điều khiển ngọn lửa, tạo thành hình bông hoa như thế này.
Hơn thế nữa, cô không hề cảm thấy lửa nóng.
“Nó…rất…thú vị.” Yelena nói, cô ngồi xuống, chạm vào đường lửa vẫn đang cháy bập bùng trên nền tuyết. Nó rất đẹp, đây là lần đầu tiên
cô thấy thứ gì đẹp như thế này.
“Có thế chứ, thế mà mấy tên to xác kia cứ chê bai thứ này, đúng là không có mắt nghệ thuật mà.” Twilight vui mừng nói. Thứ cậu vừa làm
là phiên bản đơn giản hơn của tuyệt chiêu “Burning hall” mà cậu từng dùng lên Rag trước đây, nhưng thay vì một căn phòng lửa, cậu chỉ
tạo họa tiết lên mặt đất. Còn một biến thể nữa của chiêu này, đó là lúc cậu gia tăng nhiệt độ lửa trong khi đấm xuống, nó có thể tạo ra
một v·ụ n·ổ lửa khiến kẻ địch bị choáng váng và bỏng. Nhưng đó là khi có vật dẫn.
Vừa dứt câu, Twilight chợt nhận ra, cậu vừa lỡ mồm. Nhưng may là Yelena đang mải chú ý đến bông hoa lửa kia nên không nghe cậu nói.
Twilight thở phào nhẹ nhõm, không như kì vọng, nhưng gây ấn tượng thế này là đủ rồi, cậu cần có chuyện khác cần phải làm trong hôm
nay.
Twilight tiến tới ngồi sát bên Yelena, cậu nhìn xơ qua v·ết t·hương ở chân cô, thấy máu đã hết chay, cậu hài lòng nói.
“Xem thế đủ rồi, nhóc muốn về nhà phải không, chân hết đau chưa, cần anh cõng về không.”
Twilight nói khiến Yelena mới nhớ, v·ết t·hương của cô đã hết đau chảy máu từ lúc nào. Mặc dù còn hơi đau, nhưng cô đã có thể đi lại bình
thường.
Yelena gật đầu nói mình có thể tự về nhà khiến Twilight vui mừng, thế này thì cậu có thể rảnh tay làm chuyện khác.
Thế là, Twilight cẩn thận dặn dò việc không được kể chuyện hôm nay cho ai nghe, đây là bí mật. Đồng thời cậu cũng không quên hỏi xem
vị trí của khu mỏ. Ở đó có thể có vài thứ hữu ích.
Đang cảm thấy vui vẻ, cũng như cảm kích Twilight, Yelena chỉ cậu nơi mà cô thấy cha mẹ hay đi tới vào buổi sáng, rồi vẫy tay chào cậu đi
về nhà.
Twilight cũng mỉm cười vẫy tay. Đợi đến khi cô bé đi xa, cậu mới thở dài.
“Chăm lo cho trẻ em…mệt thật.”
Cậu chưa biết nhiều về tính cách cũng như việc Yelena thích thứ gì. Thông thường cậu có thể thăm dò trước, nhưng trong tình hình hiện
tại thì không.
Twilight buộc phải lộ ra khả năng của mình để gây ấn tượng với cô bé. Những đứa trẻ ở Northern Tundrae gần như đã được chú định cả
đời phải gắn liền với những khu mỏ, chúng thường không biết gì nhiều về thế giới bên ngoài. Thế nên việc cậu trình diễn Arts, một thứ
khá xa lạ có thể khiến chúng cực kì thích thú.
Dù không như kì vọng, nhưng chi ít thì cô bé cũng cảm thấy vui, và Twilight đã hỏi được đường tới khu mỏ, đây là kết quả có thể chấp
nhận.
Nói rồi, Twilight nhìn qua tác phẩm của mình, Lửa đã tắt, nhưng những vệt cháy đen vẫn còn trên nền tuyết. Cậu cần phải dọn dẹp
nhanh trước khi có ai đó phát hiện.
Không nghĩ nhiều, Twilight trực tiếp dùng chân phủi đống tuyết che lấp chỗ đó lại.
Không như lúc làm, quá trình này nhanh hơn, không quá 5p, Twilight đã lấp hết những vệt cháy lại.
Xong xuôi, cậu nhìn về phía đông bắc. Theo lời của Yelena, cậu cần phải rẽ trái rồi tiến ra ngoại ô.
Không chần chừ, Twilight lập tức chạy theo dọc con đường tới khu mỏ.
“Khoan đã!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét khiến cậu bất ngờ. Quay đầu lại thì thấy một vài đứa trẻ đang tiến tới đây.
Một trong số chúng lên tiếng.
“Này! Ngươi là người mà những người lớn đem về tối hôm trước đúng không?”
“Đúng vậy.” Twilight cộc lốc trả lời rồi trực tiếp quay đi. Giờ là lúc cần gấp thời gian, thông tin thì chỉ cần Yelena là đủ, không cần quá mất
thời gian với mấy đứa này.
“Này dừng lại đã.” Một đứa trẻ tóm lấy áo anh.
Một đứa khác thì hào hứng nói.
“Này! Anh có thể làm lại thứ lúc nãy được không? Bọn em muốn nhìn nó thêm một lần nữa.”
“Đúng vậy, nó ngầu quá, em cũng muốn nhìn.”
“Em nữa.”
“Em nữa…”
Đám trẻ hào hứng van xin, chúng đã nhìn thấy những gì mà Twilight đã nhìn trước đó, nó rất ngầu và thú vị nên khi thấy Twilight định rời
đi, chúng đã lập tức tiến tới yêu cầu cậu làm lại lần nữa.
“Tiếc thật, sao cô bé kia lại không hào hứng như lũ này chứ.” Twilight cảm thấy tiếc nuối. Lúc này cậu vẫn chưa trưởng thành đến mức
nhận thức được sự khác nhau giữa một đứa con trai và một đứa con gái. Twilight nghĩ ai cũng sẽ thích mấy thứ đẹp đẽ và ngầu nên mới
chọn cách này để gây ấn tượng.
Nhung phải nhắc lại lần nữa lúc này cậu đang thiếu thời gian. Giờ đã là đầu giờ chiều, cậu cần phải đi xung quanh thị trấn để quan sát địa
thế đồng thời thám thính khu mỏ nữa.
“Tôi không rảnh.” Để lại câu đó, Twilight lại quay người rời đi. Nhưng một đứa bé đã đứng trước mặt chặn cậu lại.
“Đứng lại đó, nếu ngươi không thỏa mãn yêu cầu của bọn ta thì đừng mong đi đâu.” Nó ngông cuồng nói, đây cũng là đứa trẻ gọi cậu lại
lúc nãy.
Trước sự thách thức của đứa trẻ. Twilight chỉ lạnh lùng đáp.
“Tránh ra, anh mày đang bận.”
Mấy thể loại não cơ này cậu gặp nhiều rồi, và kết luận đưa ra là đừng có mất thời gian với đám này. Twilight tiến tới phía trước định đẩy
nó ra.
“Hừ bận sao.” Không đợi Twilight tới gần, đứa trẻ đã lấy ra một mảnh đá từ trong túi.
“Ngươi biết đây à gì không? Là Originiums đấy. ngươi biết nếu ta dùng nó chạm vào ngươi thì chuyện gì sẽ xảy ra không? Ngươi sẽ bị
nhiễm bệnh và c·hết đấy.” Đứa trẻ đắc ý nói.
“Giờ là đến h·ăm d·ọa sao, mệt thật.” Twilight mệt mỏi nghĩ. Cậu đang rất không muốn bị trì hoãn ở đây nhưng những đứa trẻ còn lại đã
bao vây lấy cậu.
“Hiểu chưa, nếu ngươi không thực hiện yêu cầu của bọn ta, cục tinh thể này sẽ được cứa vào tay ngươi.” Đứa trẻ tiếp tục đắc ý luyên
thuyên.
Nhưng Twilight lại chẳng e ngại, Originiums thì sao, không để nó chạm vào là được. còn bị bao vây? Cậu luyện tập trong tình trạng này
nhiều rồi.
Trực tiếp coi nhẹ lời đe dọa của thẳng nhãi ranh chưa lên 6, Twilight tiếp tục thẳng thừng bước lên phía trước.
Đứa trẻ thấy thế, không buông lời đe dọa nữa mà lập tực tiến tới tính đâm Twilight, nhưng cậu dễ dàng tránh thoát khiến nó vồ hụt và
ngã đập mặt xuống nên tuyết.
Thấy thủ lĩnh bị té, những đứa trẻ khác cũng lao lên đè Twilight lại, nhưng cũng không thành vì cậu dễ dàng lách qua tất cả chúng.
Sau khi đám trẻ bị lách qua và ngã chổng vó trên sàn tuyết hết, Twilight mới phủi tay rồi tiến tới khu mỏ, cậu mất một tí thời gian rồi.
Đang định thế thì giọng của đứa trẻ cầm đầu lại vang lên.
“Đứng lại! Sao ngươi lại làm nó cho con ả phù thủy dơ bẩn Yelena mà lại không làm cho bọn ta xem.”
Nó đang được hai đứa trẻ khác nâng dậy, tay vẫn cầm hòn đá và chất vấn Twilight.
Nghe được lời đó, Twilight ngừng bước.
“Nhóc nói cái gì?”
“Con nhỏ phù thủy đó đấy, con ả lập dị suốt ngày lủi thủi đến sân chơi. Thứ dơ bẩn như nó tốt nhất nên ở yên trong cái chuồng mà cha
mẹ nó xây lên.”
“Phù thủy? Ý nhóc là sao?” Twilight cảm thấy tò mò, phù thủy là một từ ngữ không khá thông dụng ở đây, nhưng cậu biết nó là gì.
“Haha ngươi không biết à. Con nhỏ đó, nó là phù thủy, cơ thể của đôi khi rất lạnh, và làm đóng băng những thứ nó chạm vào. Ai cũng
ghét nó, kể cả những người lớn trong thị trấn.” Đứa trẻ đứng dậy, nó tỏ ra ghê tớm khi nhắc đến tên Yelena.
Lúc này, não mới nhảy số, Twilight nhớ lại chuyện lúc nãy, Yelena khóc kể về tình trạng của mình.
“Mấy đứa bắt nạt cô bé?” Twilight lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy! Bắt nạt con ả đó rất vui. Nhất là khi nó không bao giờ khóc.” Đứa trẻ tự hào nói.
Nhưng giờ đây, trán Twilight đã nổi gân xanh. Theo như những gì cậu nghe lúc nãy, lũ trẻ này đã bắt nạt cô bé Yelena rất thậm tệ, hơn
nữa, chúng còn ép buộc cô không được nói chuyện này với ai.
“Bình tĩnh Twilight, mày phải làm theo kế hoạch.”
Twilight cắn răng, cậu cố kìm sự tức giận của mình lại. Rồi lập tức quay người rời đi, cậu sơn nếu nghe tên ngu này nói thêm tí nữa thì
không nhịn được.
Thấy Twilight quả quyết rời đi, tên nhóc nổi khùng, nó cầm mảnh đá lao tới định đâm lấy cậu, nhưng ngay lập tức.
Vút.
Bốp.
Twilight một lần nữa nhẹ nhàng lách tránh, nhưng lần này cậu lại vô thức nên vào bụng tên nhóc kia một phát.
“ỌE…”
Sức đấm của cậu là quá sức chịu đựng của một đứa trẻ đồng trang lứa, tên nhóc không chịu nổi lập tức quỳ gục xuống n·ôn m·ửa.
“Nếu mày còn dám đụng tới Yelena một lần nữa, nó sẽ không phải nhẹ nhàng như vầy đâu.”
Chưa hết, không hiểu vì sao, Twilight lại tặng nó thêm vài đạp nữa trước sự hoảng hồn và run rẩy của lũ còn lại rồi quay người bỏ đi.
Một lúc sau.
“Chậc! Sao vậy Twilight, sao bữa nay mày nóng tính thế.”
Cậu cũng không hiểu nổi. Vừa nãy, cậu tính mặc kệ bỏ đi rồi, nhưng không hiểu vì sao thân tâm cậu lại cứ la lên rằng “Hãy đập tên nhóc
kia một trận đi.”. Thế là cậu vô thức làm theo.
“Mà thôi, chuyện đã qua rồi, giờ hối hận cũng chả được.” Twilight thở dài, giờ không phải lúc để lãng phí thêm thời gian. Khu mỏ tuy ở
ngoại ô nhưng vẫn gần thị trấn nên có thể quan sát được bằng nóc nhà. Cậu dễ dàng leo lên trên một nóc nhà rồi băng qua những cái còn
lại để đến khu mỏ. Cậu cần quan sát thật kĩ địa thế và tình hình khu mỏ trước khi hành động vào trưa mai.