Chương 37: Hỗn loạn
Chương 37:
Ở một nơi nào đó.
Đây là một hang động ẩm ướt.
Một con Originium Slug đột biến không lồ đang di chuyển tại đây.
Nó đang tìm kiếm những quặng Originium kết tinh tự nhiên để làm thức ăn cho mình.
Bò loanh quanh trong hang động, sinh vật to lớn này bỗng phát hiện một thứ gì đó.
Đó là một bộ t·hi t·hể đang bị phân hủy.
Dù không có trí thông minh, sinh vật vẫn tiến lại gần và bắt đầu ăn cái xác đó.
Bộ t·hi t·hể dần được con bọ nuốt vào và biến thành Protein.
Đây là bữa ăn tuyệt vời nhất mà nó có thể cảm nhận được.
Sinh vật bắt đầu bò loanh quanh để tìm kiếm thêm những xác c·hết.
Không đâu xa, nó chỉ cần bó một đoạn nữa là đã thấy hàng tá t·hi t·hể nằm trải la liệt trên mặt đất trong một căn phòng có vẻ là khu trung
chuyển tạm thời.
Ở xung quanh chỗ này còn có rất nhiều xe mỏ chứa đầy Originium kết tinh.
Vui sướng trước phát hiện của mình, con bọ bắt đầu xơi tái những cái xác cùng những viên tinh thể ở gần đó.
Đúng lúc này, một chấn động lớn vang lên, dư chấn thậm chí ảnh hưởng đến tận nơi đây.
Trên trần nhà có vài miếng sỏi nhỏ rơi xuống.
Lách cách.
Một vài mảnh rơi trúng một khối tinh thể màu đen to lớn khổng lồ nằm ở một căn phòng cách đó không xa.
Khiến nó hơi động đậy.
Con bọ thì chẳng lo nghĩ gì cả, nó vẫn chăm chú thưởng thức bữa ăn tuyệt nhất đời mình.
Và đó chính là bữa ăn cuối cùng của nó.
Không biết từ đâu ra, một cánh tay đen sì to lớn được tạo bởi hàng đống tinh thể bao quanh chộp lấy cơ thể nó.
“Chít Chít Chít!”
Con bọ hoảng hốt nhả axit ra để tự vệ, nhưng nó không hể mang lại hiệu quả trước lớp vỏ tinh thể quá dày đặc kia.
Bàn tay nắm chặt lấy nó, bóp chặt con bọ.
“Chít Chít!” Tiếng kêu đau đớn của con bọ ngày càng lớn hơn.
Cánh tay ngày càng bóp chặt lại.
Giữa kẽ hở của những ngón tay, những dòng axit màu xanh lam bắt đầu chảy ra thấm lên mặt đất.
Cuối cùng, tiếng kêu cũng im bặt, sinh vật xấu số bị bóp nát ngay trong cánh tay kỳ lạ kia.
Cầm phần xác còn lại của con bọ, cánh tay từ từ rút về hướng nó bắt đầu.
Từ trong bóng tối, một tia ánh sáng đỏ lóe lên.
------------------------
------------
Lúc này, ở trên đỉnh tòa nhà.
Vì một phần tường lớn đã bị phá hủy sau đòn t·ấn c·ông từ Patriot,
“Oaaa!” Yelena hoảng hồn hét.
“Đừng có la!”
Twilight một tay ôm chặt Yelena, cậu nhảy xuống tay còn lại nắm chắc vào lan can.
Canh lúc gần chạm đất, cậu thả tay, bật tường nhảy tới một đoạn đáp đất.
Rầm!
Toàn bộ tòa nhà bị phá hủy xuống ngay sau lưng cậu.
Xuống đến nơi, cậu lo lắng nhìn lại.
“Có sao không?”
“Không sao.” Yelena nhẹ trả lời.
Nằm trong vòng tay cậu, cô hầu như không b·ị t·hương gì cả, chỉ hơi bị sốc nhẹ.
Nhưng Jet, người đứng ở ngay trung tâm tòa nhà thì không may mắn như thế.
Anh ngồi quỳ trên mặt đất, dùng một tay vất vả nâng một mảng tường sắp sửa đè lên người mình.
Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ bả vai còn lại của anh, một mảnh gỗ to đâm sâu vào đó.
Twilight và Yelena vội chạy đến phụ nâng mảng tường lên.
Rầm.
Jet ngồi gục xuống thở hổn hểnh.
Anh nắm chặt mảnh gỗ trên vai, cắn răng rút mạnh ra.
“Gự.”
Miếng gỗ dính máu bị vứt lông lốc trên mặt đất.
Twilight lấy trong balo ra một ống tiêm, ném cho anh.
Jet bắt lấy rồi tự tiêm vào tay mình trong khi Twilight cùng Yelena lấy băng gạc ra băng v·ết t·hương đó lại.
Thứ thuốc mà Twilight ném cho anh là thuốc giảm đau cộng hồi phục, và nó có hiệu quả rát tốt.
Chỉ sau một lúc, v·ết t·hương đã ngừng chảy máu.
Nhưng tình hình giờ đây không hề khả quan tí nào.
“Anh đứng được chứ?” Twilight hỏi.
“Không vấn đề, giờ chúng ta làm gì?” Jet vịn lấy tay cậu đứng dậy.
Ngay lúc cây kích của Patriot phóng tới, Twilight cũng biết vị trí của mình đã bại lộ.
Chẳng mấy chốc, chỗ này sẽ đông nghịt người.
“Anh sẽ ở lại quan sát tí, Yelena, nhóc đi theo Jet được chứ?”
“Dạ được.”
“Tốt.”
“À, nhóc cầm lấy thứ này đi.”
Nói rồi, Twilight đưa cây súng của mình cho Yelena.
“Nhóc biết cách sử dụng nó đúng không? Cầm lấy mà phòng thân đi.”
“Nhưng còn cậu thì sao?” Yelena lo lắng hỏi lại.
Inferno Strike là v·ũ k·hí chính của Twilight, nếu đưa nó cho cô thì cậu ta sẽ mất đáng kể sức phòng thân.
“Không sao.” Twilight rút ra cây gậy phép.
“Anh mài là Caster mà, nếu không có hỏa lực áp chế thì không khó để chạy đi đâu.”
Nói đến chuyện này, tuy còn nhỏ nhưng Twilight cực kì tự tin vào khả năng đào tẩu của mình.
Chỉ cần không bị quá đông lính vây quanh hoặc trực tiếp đụng độ Patriot.
Twilight có thể chắc chắn mình chạỵ được.
Nhận thấy được sự tự tin trong lời nói của Twilight, Yelena mới gật đầu đồng ý.
“Vậy được rồi, cậu nhớ phải cẩn thận đấy.”
Cô bé nhận lấy khẩu súng từ tay cậu rồi rời đi đến quảng trường trung tâm với Jet.
Twilight đứng ở đằng sau, đang tính chạy ngược lại thì sực nhớ ra.
Cậu quay đầu hét lớn nói.
“Này Yelena! Nếu nhóc thực sự dùng đến khẩu súng của anh thì nhớ là đừng để mình rơi vào trạng thái tức giận nhé, như thế thì không
sử dụng được nữa đâu!”
Khoảng cách hơi xa, Twilight thấy cô bé đưa tay cố nói gì đó nhưng nghe không rõ. Chỉ thấy cô đưa tay làm vẻ ok nên có lẽ là không sao.
“Chắc vậy.”
Twilight nhún vai nói rồi bắn một q·uả c·ầu l·ửa lên trời làm pháo hiệu.
Quả cầu bay lên vượt vài nóc nhà rỗi p·hát n·ổ, tạo nên một đóa hoa lửa nhỏ trên không trung rồi lập tức dập tắt.
Lúc tòa nhà sập xuống, chín phần mười là hai người kia cũng đã nhìn ra và tức tốc chạy về.
Twilight chỉ đang đưa họ vị trí cụ thể.
Nhưng nó cũng sẽ thông báo cho cả quân địch, đó là điều đương nhiên.
Vừa dứt lời, một bóng đen đã lướt qua ngay trên đầu Twilight.
Đó là một chiếc máy bay của q·uân đ·ội Ursus.
Và từ trên trời, hàng loạt tên lính nhảy ra từ đó và rơi tự do xuống mặt đất.
“Đó là lý do mình ghét lính dù, mặc dù không thể phủ nhận là nó rất tiện lợi.”
“Agg, mình muốn có một cái máy bay thả quân như vậy.”
Càm ràm như thế, nhưng Twilight lại nhanh chân chuồn khỏi chỗ này.
Nói mạnh mồm thôi chứ nếu bị vây lại thì phiền lắm.
Vừa chạy cậu vừa suy nghĩ, đòn t·ấn c·ông vừa rồi đã suýt g·iết c·hết bọn cậu.
Kể cả bị cản lại bởi không khí và khiên chắn của Jet, cây kích vẫn thừa sức phá hủy cả tòa nhà. Vậy nếu nó được ném ở khoảng cách đủ
gần…
Twilight không dám nghĩ tới điều đó.
Điều này chứng tỏ sức mạnh của Patriot phải thuộc hàng quái vật, thậm chí Hisomaru chiến binh mạnh nhất của BL cũng chưa thắng chắc được ông ta.
Trong trường hợp bị buộc phải chiến đấu thì tốt nhất nên hạn chế đối dầu trực diện với ông ta, câu thời gian và đợi đồng đội đến.
Nhưng tất nhiên chả có ai dại lại đối đầu với ông ta cả.
-------------
Một vị trí khác trong thị trấn.
Đúng như những gì Twilight nói, Rag và Matt sau khi thấy tòa nhà mà cậu đang đứng bị phá hủy thì tức tốc quay lại.
Nhưng giữa đường thì họ lại chạm mặt một đội lính tiên phong của Patriot.
Không còn lựa chọn nào khác, hai người phải quang minh chính đại khổ chiến ở đây.
“Hự!”
Keng!
Rít rít!
Một tên lính t·ấn c·ông, hắn chém mạnh thanh kiếm của mình xuống.
Rag đan chéo hai con dao đỡ đòn.
Anh dùng chân đạp vào ngực hắn khiến tên lính mất thế lùi lại. Nhân cơ hội đó, Rag xoay con dao trong tay, chém sượt qua người hắn.
“C·hết tiệt, đám này cứng quá!” Rag cũng lùi lại, anh đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Nhìn sang phía kia, Matt thậm chí còn đang ở tình trạng tệ hơn.
Vì sức mạnh của mình, anh được đám lính chăm sóc rất kĩ lưỡng, bốn tên lính cận chiến đang vây lấy anh, bổ sung thêm vài tên cầm nỏ đang liên tục nhắm bắn từ xa.
Thứ may mắn giúp Matt có thể trụ vững trước nhiều kẻ thù như vậy chính là sự nhạy bén và can đảm chấp nhận những v·ết t·hương không chí mạng để giành lấy cơ hội phản công.
Cách chiến đấu có phần điên rồ này đã gây rất nhiều khó dễ cho toán lính, nhưng nó cũng mang lại nhiều tác hại.
Và bằng chứng chính là việc Matt đang sỡ hữu rất nhiều v·ết t·hương vừa và nhỏ ở trên người.
Không quá nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu tiếp tục như thế này thì chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh ta nằm xuống.
Rag đảo mắt tìm kiếm, mục tiêu của anh là tên sứ giả chiến trường của Patriot.
Hắn chính là mắt xích để vận hành đội hình bao vây này.
Nhưng chỉ vừa lướt mắt qua, Rag lại phải tập trung chống đỡ tên lính ban nãy tiếp tục lao vào t·ấn c·ông.
Anh lại không thể hạ gục hắn một cách nhanh chóng với cách đánh mài máu của mình.
“C·hết tiệt! bên kia chắc cũng không ổn rồi, phải bứt khỏi tên này càng nhanh càng tốt để giúp Matt, không thì ổng c·hết mất.” Rag lại thủ thế giằng co với tên lính.
“Ước gì bây giờ có hỏa lực tầm xa yểm trợ thì tốt rồi.”
Vừa dứt lời, vài q·uả c·ầu l·ửa đã bay vào vòng vây, giúp Matt có thêm vài giây để thở.
Cùng với đó là một quả lựu đạn được ném vào trung tâm đám người.
“Chậc, sao mọi khi mình ước thì lại chả có gì xảy ra nhỉ?”
Bông đùa một câu, Rag dùng một tay làm trượt nhát chém tới của tên lính, đồng thời dùng con dao trong tay còn lại cứa vào tay cầm kiếm của hắn.
Tên lính cũng kịp uốn cổ tay để nhát chém không quá sâu.
Nhưng ngay lúc hắn vừa phân tâm, Rag thả luôn con dao đang đỡ đòn mà chạy ngược phía sau.
Ngay lúc này, quả bom khói của Twilight cũng p·hát n·ổ, làm choáng và mất tầm nhìn của tất cả kẻ địch trong phạm vi.
“Ngươi chạy đi đâu!” Tầm nhìn của tên lính đối đầu với Rag bất ngờ trắng xóa khiến mắt mất hoạt động, nhưng hắn không hề nao núng mà tiến thẳng về phía mà Rag rút đi.
Thông thường.
Một tên lính được vũ trang đầy đủ cực kì khó tiêu diệt…nếu như không mắc một sai lầm chí tử.
Vẫn chưa nhìn thấy gì nhưng nghe thấy tiếng bước chân, tên lính theo phản xạ chiến đấu nãy giờ đưa kiếm lên đỡ.
Nhưng hắn bỗng cảm thấy một thứ gì đó sắc và lạnh đâm vào trong cơ thể, ngay vị trí tim mình, rồi sau đó, một thứ chất lỏng ấm chảy ra từ vị trí đó, và trào ra từ cả miệng của mình.
Trong lúc thị giác vẫn chưa hoạt động trở lại, Twilight đã lao ra trong làn khói ngược hướng với Rag, nhanh chóng nhặt lên con dao mà anh thả xuống rồi đâm vào người tên lính.
Đương nhiên đòn t·ấn c·ông của hai người có chiều cao khác biệt sẽ đến từ góc khác nhau.
“Tại sao?”
Nói lời cuối cùng, tên lính không cam tâm gục xuống vũng máu của chính hắn.
------------
“Đừng hoảng sợ, giữ vững đội hình, kẻ địch cũng nằm trong tình trạng của chúng ta nên đừng lo lắng!”
Tên sứ giả, người luôn giữ khoảng cách với chiến trường là kẻ phục hồi đầu tiên, với vai trò chỉ huy, hắn lên tiếng trấn an và chỉ huy đồng đội.
Nhưng đang định nói tiếp thì hắn thấy một bóng mờ đang dần tiếp cận mình từ trong làn khói.
Tên sứ giả mở điện đàm thử giao tiếp, nhưng kẻ đối diện không hề đáp lại.
Thấy không ổn, hắn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đã quá trễ, Rag đã kịp phi dao trúng vào chân tên sứ giả.
Không còn đường chạy, hắn rút kiếm ra liều mạng với Rag.
Với việc chỉ giỏi chỉ đạo, khả năng chiến đấu của những sứ giả chiến trường chỉ ở mức trung bình.
Thế nên kết quả đã không cần phải nhìn nữa.
---------
“Sứ giả mất liên lạc rồi, chuyện gì đang sảy ra vậy!”
“Bình tĩnh trong mọi tình huống, đó là điều tướng quân luôn dặn dò.”
“Chừng nào đám khói này mới tan hết vậy!”
Đám lính đang vây hãm Matt sau một loạt biến cố từ đòn t·ấn c·ông Arts không biết địa chỉ, một quả lựu đạn choáng p·hát n·ổ và người giữ liên lạc thì mất liên lạc.
Chúng đang hơi bị ngộp bởi những gì đang xảy ra.
Matt chỉ cần đợi nhiêu đó, anh quét ngang thanh kiếm khiến hai tên lính đằng trước buộc phải lùi ra xa.
Lính nỏ thì không thể bắn do thiếu tầm nhìn.
Như thế là đủ để khiến bọn lính vỡ trận.
Matt cắm đầu cắm cổ vượt vòng vây chạy ra ngoài, không quay đầu lại.
“Không được để hắn thoát!”
Tuy một vài tên vẫn còn choáng váng, nhưng số đông bọn lính thì cũng đã hồi phục, chúng tức tốc đuổi theo.
Nhưng hàng loạt q·uả c·ầu l·ửa được phóng ra một cách chính xác từ trong làn khói làm chúng chậm lại.
Dưới sự yểm trợ của Twilight, Matt thành công thoát khỏi vòng vây.
Một đường thẳng thoát ra, Matt chạm mặt Rag và Twilight đứng đợi sẵn.
“Chạy!” Twilight chỉ tay về hướng quảng trường ra lệnh.
Rag lập tức nghe lệnh đi trước mở đường, Twilight bắn thêm vài phát cầu lửa nữa vào đám lính đang lạc lối rồi cũng chạy theo.
Còn Matt thì giữ khoảng cách vừa đủ đằng sau đề phòng quân lính đuổi theo.
Nhưng để đề phòng, nhưng tên lính còn lại lựa chọn giữ khoảng cách và không truy đuổi gắt gao.
Ba người dễ dàng cắt đuôi và thoát khỏi tầm hoạt động của chúng.
“Phìu, cực quá, đám đó cứng như rùa vậy, đánh mãi chả c·hết.” Rag chống tay vào một bức tường tranh thủ thở. Anh có nhìn qua Twilight và Matt nhưng không ai để ý tới lời anh nói.
Twilight đang đứng trên nóc nhà để quan sát tình hình xung quanh, còn Matt thì đang xử lý v·ết t·hương.
“Nếu ông còn sức để nói nhảm thì lại giúp tôi cái đi.” Matt ném cuộn băng cho Rag, cởi áo để lộ ra cơ thể đầy những vết xước nhỏ của mình.
“Quấn những chỗ chảy nhiều máu thôi, chỗ đó không đủ băng hết đâu.”
“Tôi biết rồi.” Rag bắt lấy cuộn băng rồi cuốn theo lời dặn.
Đang làm, anh thấy Twilight trượt tường nhảy xuống từ mái nhà.
“Sao rồi, tôi thấy tòa nhà mà mọi người đứng bị sập xuống, có ai b·ị t·hương không?”
“Jet b·ị t·hương khá nặng, nhưng với thuốc thì sẽ ổn thôi, mặc dù chiến đấu bây giờ là ép buộc anh ấy quá đáng.”
Twilight nói, nhưng ánh nhìn lại tập trung vào balo.
Cậu kiểm tra số dụng cụ còn lại trong túi.
“Còn lại một quả choáng…hai chai Molotov…và đó là tất cả mọi thứ chúng ta có.” Sắc mặt Twilight không vui lắm.
“Nghe tệ nhỉ?”
“Không hẳn, vì chìa khóa chiến thắng là đợi được đến khi chi viện tới, và chỉ còn hơn một tiếng nữa…. hơi lâu.” Twilight nhún vai nói.
“Còn ít bánh mì trong túi này, ai ăn không?”
“Cho tôi một ít.”
“Cũng thế.”
Twilight lấy trong túi ra hai ổ bánh mì khô, Rag cắn một miếng, còn Matt thì lấy ra chai nước uống.
Nhưng chưa nghỉ được bao lâu thì quân địch lại tìm tới.
“Chúng ở đây, đứng để chúng thoát.”
Phừng!
“Agg!”
Twilight tiếp tục đưa cây gậy phép dựng lên một tường lửa mỏng che chắn, còn hai người kia cũng cầm lấy v·ũ k·hí và chạy đi trước khi quân địch vượt qua được.
Bức tường lửa có thể che mắt cũng như dừng bước di chuyển của lính bộ trong chốc lát.
Ít nhất ba người nghĩ vậy.
Vì ngay lập tức, hàng loạt những người lính Ursus cao lớn, mặc giáp dày, tay cầm một chiếc khiên chắn toàn thân lao ra khỏi tường lửa.
Cảnh tượng này nhìn rất cool ngầu, nếu đó là phe Ursus.
Còn Twilight thì bây giờ cũng đã muốn chửi thề.
“Đệch! Xách chân lên mà chạy đi, bị chúng tóm lại là khỏi thoát đó!”
Một bức tường lửa nữa có thể dựng được nhưng nó sẽ không mang lại nhiều tác dụng, Matt quyết đoán nhanh chóng ôm lấy người Twilight chạy đi.
Twilight thì tranh thủ ném đi hai chai Molotov để cản đường lũ lính khiên vừa lao qua.
Trên đường chạy, cậu cũng liên tục bắn ngược lại nhưng không thể ngăn cản đám lính khiên lao lên như những chiếc xe tăng hạng nặng không thể dừng lại.
May là với trọng lượng trên người nên bọn chúng cũng di chuyển không được nhanh, nhóm Twilight có thể miễn cưỡng duy trì khoảng cách.
Nhưng sẽ không được lâu nữa…
Khi mà Patriot đã phong tỏa toàn bộ khu vực này lại.