Chương 55: Trên đường di chuyển và vị khách không ngờ
Chương 55:
Brừm, rừm rừm.
Từng chiếc xe băng qua hoang mạc rộng mênh mông.
Trên thùng xe có sơn lên biểu tượng của Bloody Lines, cảnh báo những t·ên c·ướp cạn không nên đến gần.
Ở giữa đoàn xe đó, Twilight đang ngồi đọc những thông tin mà Trial đưa cho cậu trước khi đi.
Ở bên cạnh là Yelena đang ngục đầu ngủ gật, nước miếng chảy ra cả mặt bàn, hiển nhiên là ngủ rất ngon.
Còn đám áo giáp sắt còn lại đã được di chuyển sát vào một góc để lấy thêm không gian.
“Lungmen, một thành phố du mục đang trên đà phát triển rực rỡ của mình, được cai trị bởi người anh trai đương nhiệm của True Lung.
Hừm, đọc sơ qua thì nhìn giống đất phong riêng.”
“À quên, Yan theo chế độ quân chủ chuyên chế mà nhỉ, vậy nó khả năng cao sẽ là một khu tự trị hơn.”
Lật sang trang tiếp theo, Twilight tiếp tục tiếp thu thông tin.
“Thuộc biên chế của Yan, Lungmen này cũng mang theo truyền thống bao dung đa chủng tộc của chính quốc. Tuy nhiên, như đã nói ở
trên, tuân theo truyền thống của quốc gia, tức là nó cũng có cách đối xử cực kỳ thô bạo với các Infected, chi tiết về tình trạng người
nhiễm bệnh ở đây chưa có thông tin gì thêm.”
“Ờ, cái này thì phiền đây.” Twilight vừa đọc thầm để cho Yelena ngủ, vừa cắn môi suy nghĩ.
Sau khi rời khỏi Ursus, đến một thị trấn nhỏ ở Leithania. Nhóm biệt động quyết định chia tay nhau ở đó.
Twilight, Hisomaru cùng đội 2 sẽ lấy xe đến Yan để tìm kiếm tung tích cháu gái ông.
Trial dưới sự hộ tống của hai người đội phó Jet và Rag bắt xe lửa về phía Nam để đến Victoria thăm em gái.
Một vài thành viên đội hậu cần, chủ yếu là các Engineer đi theo Twilight, phần còn lại, các Caster còn người thân sẽ tự do di chuyển cùng
với Will đến Rim Billiton.
Đó là tình hình hiện tại.
Gần một tháng đã trôi qua, nhóm của Twilight sắp sửa đặt chân đến đích đến đầu tiên của họ ở Yan, thành phố Lungmen.
Píp píp píp píp píp.
Đang chăm chú đọc, tiếng chuông bộ đàm bỗng vang lên, đồng thời theo đó là tiếng đập phát ra từ ngoài thùng xe.
Tiếng động làm Yelena mơ màng bừng tỉnh ngóc đầu dậy nhìn xung quanh, còn Twilight thì nhíu mày.
Đây là tín hiệu mở cửa.
Không cần đợi Yelena tỉnh ngủ hẳn, cậu vớ lấy chiếc gậy để sẵn gạt chốt cửa thùng xe ra.
Vù.
Gió thổi khiến hai cánh cửa mở tung.
Ở bên ngoài, hai chiếc xe tải nhỏ của cậu cùng một chiếc xe Jeep đang chạy song song nhau.
Lúc cánh của mở toang ra, chiếc xe Jeep cũng lùi về sau.
Từ ghế phụ, Hisomaru đứng dậy mở cửa, rồi nhuần nhuyễn chuyền qua, bước lên thùng xe của Twilight.
“Tôi đã nói là đừng có đập xe người ta như thế, lỡ người ta đang ngủ thì sao?” Twilight phàn nàn, nhưng cậu cũng biết nó sẽ vô dụng nên
nhanh chóng quẳng cây gậy lại chỗ cũ rồi phụ Yelena đang xấu hổ lau đi vết nước trên mặt bàn.
“Ha ha, ta không biết là cậu có thể ngủ đấy.” Hisomaru cười xin lỗi khách sáo rồi bước vào trong, ngồi đối diện với Twilight.
Twilight nhờ Yelena mang ra một cốc nước cho Hisomaru rồi hỏi về lý do ông đến đây.
“Thế là chuyện gì đây?”
“À, chỉ để thông báo chúng ta sắp đến nơi rồi thôi, chắc cậu cũng đọc xong tệp thông tin của thằng cu Trial rồi nên ta nghĩ cậu sẽ muốn
làm gì đó.” Cảm ơn nhóc Yelena, Hisomaru nhận lấy ly nước lạnh đặt trước mặt mình.
“Đây là lý do chính đáng duy nhất để ông có thể vào đây hưởng ké điều hòa đấy.”
Hisomaru không phản bác gì, chỉ yên lặng uống nước, hiển nhiên là thừa nhận ý đồ của mình.
Chậc.
“Từ khi nào một chiến binh lại ưa thích tận hưởng sự tiện lợi của công nghệ hiện đại vậy.”
Twilight âm thầm nhạo báng Hisomaru trong lòng. Nhưng cậu cũng thực sự nghiêm túc suy nghĩ về điều mà ông vừa nói.
Lungmen cũng kỳ thị Infected, và cũng không biết bọn họ có thể nhập cảnh được không nên cần phải tính toán kỹ lưỡng.
“Ông có giấy phép tùy thân không vậy?” Twilight thử hỏi Hisomaru, cậu chưa thấy ông mang theo bất kỳ giấy tờ gì trên người.
“Hình như là có, nhưng ta để đâu quên rồi.” Hisomaru cười hà hà trả lời. “Nhưng ta không nghĩ là họ sẽ cấm cửa đâu, cứ khai báo mất là
được, cùng lắm là bị kiểm tra toàn thân thôi mà.”
Twilight cũng nghĩ như vậy, cậu thì có đủ giấy tờ nên chắc nhập cảnh sẽ không sao. Vấn đề còn lại là.
“Ừ, nhưng nếu vậy thì những người nhiễm bệnh sẽ không được vào.”
“Vậy cứ làm theo cách cũ thôi nhỉ, kiếm chỗ nào xa xa đóng trại tạm, rồi ta và cậu rồi thêm một hai người hộ tống đi vào.
“Chắc phải vậy thật.” Twilight nhìn Yelena lễ phép ngồi im.
Cậu đang muốn cho cô bé vào thành phố lớn để trải nghiệm, tiếc đây không phải địa bàn của Bl, không thể thoải mái để Infected đi tự do
được.
Mà cô bé không có giấy tờ, lại còn có một vệt tinh thể nhỏ trên mặt nên rất khó giấu.
Cậu quay sang giải thích cho cô bé hiểu và hứa lần sau có dịp sẽ dẫn đi.
Yelena chưa hiểu lắm về thế giới bên ngoài, nên cô nghĩ chỉ cần làm theo sự xắp xếp của Twilight là được.
Thế là xong một người, nhưng còn một việc.
“Chúng ta thực sự cần đưa Matt đi khám đàng hoàng.”
Đúng vậy, Matt từ sau sự kiện ở thị trấn vẫn chưa tỉnh lại, và cũng không có dấu hiệu đó.
Twilight có ý định đưa anh vào bệnh viện. Và để làm thế, cần phải có tiền trước.
“Kế hoạch sẽ như thế này, chúng ta kiếm một địa điểm hoang vu nào đó đóng quân lại, sau đó tôi và ông sẽ lái xe riêng đến Lungmen.
Trong lúc tôi đi tìm có ngân hàng nào liên kết với mấy chỗ tôi gửi tiền không thì ông sẽ đi dò la tin tức về cháu gái mình.”
“Ta không có vấn đề.” Twilight lên kế hoạch thì chỉ có là đáng tin, nhưng Hisomaru bổ xung thêm một điều. “Cậu cũng nên đi khám thử đi,
trình độ quân y của chúng ta quá kém để điều trị cho cậu.”
“Lúc đó rồi tính.”
Bàn bạc xong, Twilight trở lại dạy học cho Yelena, cậu đang giáo cô cách đọc và nói tiếng Victorian, ngôn ngữ hiện đang thông dụng nhất
để dễ dàng giao tiếp.
Còn Hisomaru tiếp tục ngồi ké một lúc nữa để tìm nơi đóng trại thích hợp rồi cũng rời đi.
Mọi thứ cứ thế trôi qua.
Dạy học cho Yelena xong là đến giờ ăn tối, hai người hưởng thụ bữa ăn tương đối đạm bạc với thịt khô cùng đồ ăn vặt mua từ mấy thị
trấn ven đường.
Sau bữa tối, Yelena cúi đầu đi ngủ trước trong khi Twilight tiếp tục với đam mê sáng tạo của mình.
Đến gần sáng, cậu mới gấp bản thiết kế lại và cuộn chăn ngủ.
………………
………..
…..
“Dualah! Dậy, dậy đi!”
“Ư, gì vậy? mới có tý thôi mà.” Bị lay người liên tục, Twilight đành dụi mắt bò ra khỏi ổ chăn.
“Nhanh lên, có người đang gọi cậu gấp kìa.”
Bị đập tỉnh nửa chừng, Twilight đỡ trán ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy.
“Đừng làm ồn nữa, phải chiều mới tới nơi mà.” Liếc nhìn qua cái đồng hồ đang hiện 8 giờ sáng, Twilight nói mớ vài câu rồi toan tiếp tục
nằm xuống.
Lần này, Yelena lay mãi cũng không kéo cậu dậy được.
Crow đứng ngoài cửa xe nhìn thấy vậy cũng biết giờ không thể nào đánh thức được cậu, anh quay người rời đi.
…
Crow rời khỏi thùng xe của Twilight, anh chạy như bay trở lại chỗ của Hisomaru.
Đoàn xe đã dừng lại.
Như Twilight nói, bây giờ vẫn chưa đến nơi hai người họ chấm để đóng trại.
Hisomaru cho lệnh dừng xe bởi vì, ở trước mặt họ, là một vị khách không mời mà tới.
Không phải ăn c·ướp cạn, vị khách này được hộ tống đến bởi lực lượng cảnh vệ của Lungmen.
Thấy Crow về tay không, ông quay trở lại nhìn vị khách của mình.
“Rốt cuộc các người đang âm mưu điều gì?”
Là người đồng hương, nhưng Hisomaru không hề tỏ ra chút thành ý nào. Trong suốt cuộc nói chuyện nãy giờ, tay ông luôn đặt lên cán
đao.
Tương đồng với ông là các kiếm sĩ vây quanh, họ nhìn những người đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Điều này làm các cảnh vệ Lungmen luôn trong trạng thái căng như dây đàn.
Ngoại trừ một người.
“Không gì nhiều, hai vợ chồng chúng tôi chỉ muốn chào đón vị tướng quân anh hùng đến với tư dinh của mình thôi.”
“Lungmen luôn chào đón người dân từ khắp mọi miền, kể cả đó là những người phải bị lưu đày bởi những h·ình p·hạt không hề hợp lý.”
…
“Cho ta thời gian để suy nghĩ.”
Những kiếm sĩ bỏ tay khỏi v·ũ k·hí, không khí căng thẳng dịu trở lại.
“Vâng, tôi sẽ đợi ngài ở Lungmen.”
Vị sứ giả khom người chào tạm biệt theo truyền thống của người Higashian, rồi cùng với những cảnh vệ lên xe trở lại Lungmen.
“Hisomaru-sama?”
Đợi những kẻ kia rời đi, những người lính vây quanh chờ đợi mệnh lệnh của người lãnh đạo.
…
…
…
“Twilight vẫn chưa tỉnh à?”
“Không thưa cha.” Crow là người hồi đáp.
“Vậy được rồi, đi thôi, chúng ta đến Lungmen. Ta cũng muốn xem rốt cuộc chúng muốn làm gì.”
------------Đường phân cách-----------
Trên tháp trung tâm trọc trời của Lungmen.
Một người đàn ông tộc Lung cầm tẩu thuốc đang đứng quay lưng với bàn làm việc của mình, từ cửa kính nhìn xuống thành phố phía
dưới.
“Thưa giám đốc điều hành, phu nhân đã trở về, ngài có muốn gặp mặt cô ấy không?” Giọng nói của một người có vẻ là thư ký truyền vào
trong phòng.
Người đàn ông không hề quay lại, ánh mắt ông hướng về đường chân trời xa xăm.
“Để cho nàng nghỉ ngơi.”
“Vâng! Phu nhân còn có lời muốn chuyển tới ngài. Cô ấy nói chúng ta có được ông ấy.”
“Vậy sao, tốt, bạn có thể lui xuống.”
“Vâng thưa ngài.”
...
.....
“Ông ta thế nào?”
“Đáng sợ, thưa chủ nhân.”
Trong căn phòng, giữa sắc trời sắp đổ hè, một người khoác lên mình bộ áo mưa đen quỳ gối bên cạnh người đàn ông Lung.
“Ông ta biết về sự hiện diện của chúng tôi, đó là lý do ông ta cảm thấy cẩn trọng trước phu nhân.”
“Về sức mạnh?”
“Cực kỳ nguy hiểm, kể cả những kẻ đứng bên cạnh cũng thế. Giống như chúng tôi, mỗi người trong số chúng đều có thực lực riêng đáng
kinh ngạc…Và cực kỳ trung thành.”
“Có thể thắng không?” Người đàn ông Lung tỏ ra biểu cảm hứng thú trước lời báo cáo vừa rồi của người mặc áo mưa đen.
“…”
Không hề có lời đáp lại.
“Tiếp tục giá·m s·át, nhưng đừng đến quá gần, ta không muốn thêm bất cứ kẻ địch nào vào lúc này.”
Người mặc áo mưa đen lần nữa cúi đầu, rồi biến mất khỏi căn phòng làm việc. Để lại người đàn ông Lung đưa tẩu thuốc lên miệng.
Một làn khói phà ra từ miệng ông.
“Đúng vậy, không một kẻ thù nào nữa vào lúc này, mọi chuyện đã quá thể tuyệt vọng rồi.”