Từ Binh Biến Huyền Vũ Môn Bắt Đầu

Chương 21: Nâng cấp vũ khí nóng





Sáng hôm sau, Thái Cực Điện, Kinh thành Trường An.
“ Khởi bẩm bệ hạ, sản lượng thép ròng hiện đã đạt 120,000 tấn, vượt qua con số 100,000 tấn Bệ hạ đề ra năm ngoái” Công Bộ Thượng Thư Bùi Chính chắp tay nói.
“ Rất tốt, Bùi ái khanh cùng Lỗ ái khanh rất đáng khen ngợi, Trẫm thưởng cho hai khanh mỗi người 5000 lượng hoàng kim, 100 cuộn lụa” Trần Lâm mỉm cười, ôn tồn nói.
“ Tạ hoàng thượng long ân” hai người Bùi Chính, Lỗ Hữu Bát vui mừng quỳ xuống khấu tạ.
“ Hai khanh đứng lên đi”
“ Bẩm Bệ hạ, vi thần cùng với các thành viên trong Bộ Khoa Học Công Nghệ đã chế tạo thành công đạn nổ và kỹ thuật khoan xoắn ốc nòng súng, súng trường ADK45 đã có thể phỏng chế được” Lỗ Hữu Bát chắp tay hướng Trần Lâm nói.
“ Khanh nói là thật ?” Trần Lâm ngạc nhiên hỏi.
“ Đúng như vậy thưa Bệ hạ” Lỗ Hữu Bát mỉm cười nói sau đó dâng lên một cái mâm trên đó có để một nòng súng dài và mấy viên đạn bằng đồng.
Tên thái giám nhanh chóng nhận lấy rồi chuyển đến trước mặt Trần Lâm.
Trần Lâm cầm lên xem xét, hắn ngỡ ngàng nhận ra mấy viên đạn này không phải do hắn hối đoái, nòng súng này cũng to và dài hơn nòng súng ADK45.
“ Rất xuất sắc” Trần Lâm không khỏi trầm trồ thán phục trước khả năng nghiên cứu phi phàm của Lỗ Hữu Bát.
“ Lỗ ái khanh, Trẫm muốn khanh hoàn thiện và chế tạo ngay súng giống ADK45, Trẫm muốn 10,000 khẩu, chi phí Trẫm sẽ chuẩn bị” Trần Lâm kích động nói.
“ Thần tuân chỉ” Lỗ Hữu Bát chắp tay nói.
Tiêu Vũ tiến lên, chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, quân đoàn Lý Tĩnh đang trên đường trở về Trường An, tiêu diệt Đông Đột Quyết lần này, quân ta thu được 80 vạn lượng hoàng kim, mười chín xe châu báu, 10000 con ngựa chiến, tất cả đang trên đường vận chuyển về Trường An”
“ Không ngờ tài sản của Đông Đột Quyết cũng khá như vậy, Trẫm ra lệnh, chia phân nửa số tài sản này thưởng cho tướng lĩnh và binh sĩ tham gia trong cuộc chiến này, xét theo công lao mà ban thưởng ít nhiều” Trần Lâm ôn tồn nói.
“ Bệ hạ thánh minh” đám văn thần võ tướng nghe vậy thì đồng thanh nói.
“ Mua đại lượng lương thực cung cấp cho hai Châu Tây Âm Sơn và Đông Âm Sơn trong hai năm, để bọn họ có thể an ổn sinh hoạt. Sài Thiệu, khanh phụ trách chuyện này”
“ Thần tuân chỉ”
“ Nếu không có việc gì cần bẩm báo, bãi triều, Lỗ Hữu Bát cùng Bùi Chính lưu lại” Trần Lâm phất tay nói.
“ Thần cáo lui”
Lỗ Hữu Bát và Bùi Chính tươi cười nhìn nhau, nhiều lần quá đã thành quen thuộc, bọn họ biết rõ Trần Lâm đang có ý tưởng thần kỳ nào đó muốn bọn họ làm.
“ Hai khanh đi theo trẫm” Trần Lâm phất tay nói.
Cả hai người nhanh chóng theo sau Trần Lâm đi đến chỗ của Phó Thống Lĩnh Cấm vệ quân Nikolai trấn giữ.
“ Nikolai, mang đại pháo cùng đạn ra đây”
“ Mạt tướng tuân chỉ”
Một lúc sau, mấy tên Conscript nhanh chóng đẩy ra một cỗ đại bác dài 2 mét, cùng mấy thùng đạn pháo hình cầu đen bóng.
“ Bệ hạ, đây là ...” Lỗ Hữu Bát ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm khẩu đại bác.
“ Đây là đại pháo, còn đây là đạn của nó, đại pháo này có thể bắn ra những viên đạn nổ, uy lực rất mạnh, tường thành bằng đá đối với nó không là vấn đề, chỉ vài phát bắn là có thể đổ sụp” Trần Lâm mỉm cười nói.
“ Bệ hạ, chúng thần có thể quan sát khẩu đại pháo này bắn như thế nào không ?” Lỗ Hữu Bát nói.
“ Đương nhiên, trẫm dẫn các ngươi đến đây là muốn các ngươi nghiên cứu khẩu pháo này và đạn của nó, chế tạo ra hàng loạt giống như vậy cho Trẫm ... Nikolai, bắn đại bác cho hai vị đại nhân xem” Trần Lâm nói.
“ Tuân lệnh Bệ hạ”
Mấy tên Conscrip nhanh chóng lắp thuốc nổ và đạn từ phía nòng sau đó nhắm bắn vào một cột đá đã dựng sẵn.
“ Ầm ... đùng ...”
Cột đá bị bắn nổ tan tành trước uy lực của đại bác, Lỗ Hữu Bát cùng Bùi Chính sợ ngây người khi quan sát một màn này.
“ Uy lực thật khủng bố, bắn ra thật chính xác” Bùi Chính chùi mồ hôi trên trán nói.
“ Bệ hạ, người lấy thứ này từ đâu ?” Lỗ Hữu Bát chắp tay hướng Trần Lâm hỏi.
“ Khanh không cần biết lai lịch của thứ này, khanh chỉ cần nghiên cứu và chế tạo y hệt cho Trẫm là được, quân đội Đại Đường có được thứ này chính là vô địch thiên hạ” Trần Lâm ôn tồn nói.
“ Thần tuân chỉ” Bùi Chính và Lỗ Hữu Bát chắp tay nói.
“ Được rồi, hai khanh hãy vận chuyển thứ này về đi, Nikolai sẽ hỗ trợ hai khanh” Trần Lâm phất tay nói.
“ Thần tuân chỉ thưa Bệ hạ”
Ngày 8 tháng chín, năm 627, nhân việc quân đoàn của Lý Tĩnh khải hoàn trở về Trường An, Trần Lâm mở tiệc mời văn võ bá quan đến chung vui.
Trong đại điện rộng lớn, hàng trăm bàn của các văn võ bá quan được sắp xếp hai bên, đồ ăn và mỹ tửu được các cung nữ lần lượt dâng lên. Tiếng trống, tiếng sáo, tiếng tỳ bà, tiếng kèn vang lên theo giai điệu hào hùng làm cho không khí vô cùng trang nghiêm.
Các văn võ bá quan người nào cũng vui vẻ ngồi uống rượu, lắc lư theo điệu nhạc. Trần Lâm ngồi ở chủ vị, cầm ly rượu trên tay, tươi cười nói: “ Các vị ái khanh, mời”
Các văn võ bá quan giơ cao rượu lên nói: “ Mời” sau đó ai nấy đều uống cạn.
“ Trẫm, trước đây nhận lệnh chinh phạt, nhân gian mới có loại nhạc Hồ này” Trần Lâm chỉ tay vào đám nhạc sư cười nói.
“ Tuy không phải sự hoa nhã, ung dung của văn đức nhưng công tích kiến quốc cũng từ đó mà ra, cho nên Trẫm không dám quên gốc gác” Trần Lâm ôn tồn nói.
“ Bệ hạ, không có quân đội sẽ không thể an định, không có chinh phạt sẽ không có thiên hạ, Bệ hạ bình định thiên hạ bằng thần võ, văn đức sao có thể lột tả hết được” Phong Đức Di nói.
“ Đức Di, bình loạn bằng võ, giữ nghiệp bằng văn, giữa văn và võ thay đổi theo thời. Đại Đường hiện giờ phải trung hòa hai thứ này” Trần Lâm nói.
“ Vi thần đã hiểu” Phong Đức Di chắp tay nói.
“ Achilles Tướng quân đang làm nhiệm vụ ở Âm Sơn, nếu Achilles tướng quân cũng có mặt ở đây thì tốt quá” Phùng Dực cảm thán nói.
“ Đúng vậy, Achilles tướng quân làm cho lão phu thật sự kính phục, nếu có Achilles tướng quân ở đây ta sẽ kính ngài ấy một ly” La Nghệ cười nói.
Trần Lâm nghe hai tướng chuyện trò thì mỉm cười nói: “ Achilles tiêu diệt Đông Đột Quyết có công, Trẫm thưởng cho Achilles 5000 lượng hoàng kim, 200 cuộn lụa, mười bình mỹ tửu”
“ Bệ hạ thánh minh” đám văn thần võ tướng chắp tay nói.
“ Lý Tĩnh, Phùng Lập, Lý Thế Tích, Lý Hiếu Cung, các khanh cũng có công diệt địch, Trẫm thưởng mỗi người 3000 lượng hoàng kim, lụa 200 cuộn, mười bình mỹ tửu”
“ Tạ hoàng thượng long ân” bốn người nhanh chóng quỳ xuống khấu tạ.
“ Đứng lên đi”
“ Medvedev, lần xuất chinh này, đội Cận Vệ Hoàng Gia thiệt hại thế nào ?” Trần Lâm quay sang Medvedev nói.
“ Thưa Bệ hạ, 8000 Cận Vệ Hoàng Gia lần đi này hy sinh 9 người, bị thương 11 người, tổng chiến lực không tổn hại nhiều” Medvedev nói.
“ Bệ hạ, lần xuất chinh này, đội Cận Vệ Hoàng Gia có thể nói là giết địch nhiều nhất, gây cho địch nhiều thương tổn nhất, xin bệ hạ ban thưởng” Lý Tĩnh chắp tay hướng Trần Lâm nói.
“ Medvedev giết địch có công, Trẫm thưởng cho khanh 3000 lượng hoàng kim, 200 cuộn lụa, mười bình mỹ tửu, đặc biệt sắc phong khanh làm Đại Úy, Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân và Cận Vệ Hoàng gia kinh thành Trường An”
Medvedev nghe vậy thì thầm cảm kích, chắp tay quỳ xuống nói: “ Tạ hoàng thượng long ân”
“ Được rồi, đứng lên đi ... đây, uống tiếp” Trần Lâm phất tay nói.
“ Mời bệ hạ”
“ Cạn”
“ Cạn”
“ Bệ hạ, mạt tướng nhận được tin, Thổ Cốc Hồn và Thổ Phiên mấy ngày gần đây liên tục cho quân cướp bóc gần biên giới của Đại Đường ta, hai nước dường như đã có hiệp nghị gì đó” Tiết Vạn Triệt hướng Trần Lâm nói.
“ Lũ lang sói này, mắt luôn nhìn chằm chằm Đại Đường ta, nay đã hợp lực, e là không tốt cho Đại Đường” Tiêu Vũ nói.
“ Xin bệ hạ hưng binh trừng phạt bọn họ” La Nghệ chắp tay nói.
“ Ngụy Trưng, ý khanh như thế nào ?” Trần Lâm hướng Ngụy Trưng hỏi.
“ Thưa bệ hạ, Đại Đường mới vừa chinh chiến, tuy rằng chiến thắng vẻ vang, nhưng dân và quân đều mệt mỏi, nếu bây giờ lại chiến, e là không được” Ngụy Trưng vuốt râu nói.
“ Lý Tĩnh, ý khanh thì sao ?” Trần Lâm hướng Lý Tĩnh hỏi.
“ Bẩm Bệ hạ, Thổ Cốc Hồn và Thổ Phiên đang khiêu khích chúng ta, nếu năm nay chiến tranh ngay sẽ rơi vào ý đồ của bọn chúng, mạt tướng thấy ta nên dàn quân ở biên giới, ngăn cản các cuộc cướp bóc nhỏ lẻ của bọn chúng là được” Lý Tĩnh nói.
“ Lý Tĩnh nói rất đúng, cứ như vậy mà tiến hành ... La Nghệ, Lý Tĩnh” Trần Lâm gật đầu nói.
“ Có mạt tướng”
“ Hai khanh mỗi người dẫn mười vạn quân, tập trung ở sát biên giới Thổ Cốc Hồn và Thổ Phiên, ngăn chặn các cuộc cướp bóc, bảo vệ dân chúng, đợi đến tháng 3 năm sau sẽ hưng binh trừng phạt” Trần Lâm phất tay nói.
“ Mạt tướng tuân chỉ”
Ngày 15 tháng 9 năm 627, sáng tinh sương, Trần Lâm đến thăm Dương Thị, Trịnh Quan Âm và hai đứa con trai mới sinh, hắn nói với hai người là muốn vi hành đến Dương Châu. Cả hai cực lực ngăn cản Trần Lâm nhưng ý hắn đã quyết nên hai người bọn họ cũng không thể giữ lại.
Trần Lâm cho gọi Triển Chiêu theo hộ vệ cho mình, cả hai mặc thường phục, kín đáo rời khỏi thành Trường An.
Hai người cưỡi hai con ngựa hướng Dương Châu ở phía Đông chạy thẳng tới.
Trên đường đi, quan sát cảnh vật và con người sinh sống, Trần Lâm cảm giác thấy thật mới lạ, tới thế giới này hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên hắn lấy thân phận thường dân đi đến một nơi xa lạ.
Cưỡi ngựa đường dài rất mệt mỏi, dọc đường, Trần Lâm và Triển Chiêu dừng lại nhiều quán trọ để nghỉ ngơi, quan sát tận mắt thấy cảnh dân chúng sinh hoạt, hắn nhận ra quốc sách đổi mới của hắn đã phát huy hiệu quả rất nhiều.
Người dân ăn uống no đủ, thậm chí có đủ tiền để tiêu sài các thứ sa sỉ như dầu gội, sữa tắm, gương trang điểm, trên đường không có bóng dáng của đạo tặc, trẻ con người già tụm năm tụm ba đi đến các Học Viện, Thư viện để đọc chữ, cảnh xin ăn, khất thực thỉnh thoảng mới thấy.
Nhìn cảnh quốc thái dân an, Trần Lâm thấy vui mừng trong lòng, khổ tâm xây dựng của hắn đã không làm hắn thất vọng.


truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.