Từ Binh Biến Huyền Vũ Môn Bắt Đầu

Chương 237: Bàn Long thế giới





Trong một căn phòng cổ kính, khắp nơi bày biện đủ loại đồ chơi, hộp quà và các bức tượng điêu khắc thú vật lạ mắt, một cậu bé khoảng tám chín tuổi đang ngồi xếp bằng trên giường với đôi mắt nhắm nghiền.
Cậu bé có mái tóc màu vàng óng, vầng trán cao, gương mặt thanh tú. Điều đặc biệt là xung quanh cậu bé xuất hiện từng luồng ánh sáng xanh, đỏ, lam, vàng đang lũ lượt di chuyển, xu hướng càng lúc càng nhiều hơn.
“ Đinh đoong ... đinh đoong ... đinh đoong”
Tủ đồng hồ sát vách tường bỗng phát ra âm thanh báo hiệu đã 7 giờ sáng.
Cậu bé chầm chậm mở ra đôi mắt sáng xanh biếc, từng luồng sáng xanh, đỏ, lam, vàng bắt đầu giảm bớt di chuyển rồi từ từ tan biến trong không khí.
“ Địa, thủy, hỏa, phong, bốn loại nguyên tố pháp tắc này quá dễ dàng nắm bắt. Dựa vào khả năng cảm ngộ 3000 đại đạo của ta, có thể trong vòng một năm sẽ đạt đến thần cấp, ngưng tụ ra thần cách. Tuy nhiên, như thế sẽ làm ra kinh động quá lớn, rất dễ để Chưởng Khống Giả Hồng Mông và Chủ thần Bối Lỗ Đặc trên hành tinh này chú ý, xem ra cứ tuần tự từng bước mà làm” cậu bé lẩm bẩm trong miệng.
Cậu bé này tên là Khắc Lôi, là con trai duy nhất của Hồng Y Đại Giáo Chủ Lan Phổ Sâm của tòa Thánh Điện phía Tây Phân Lai Thành. Năm ngày trước, Khắc Lôi bệnh nặng và đã chết.
Ngồi trong phòng lúc này chính là Trần Lâm, hắn đã hoàn toàn chiếm hữu cơ thể của Khắc Lôi, nguyên thần đã hòa nhập với linh hồn của cậu bé, chính thức làm một sinh linh trong vũ trụ Hồng Mông mà không hề bị Chí Cao Thần hay Hồng Mông Chưởng Khống Giả phát giác.
Nhiệm vụ hệ thống giao cho Trần Lâm lần này vô cùng hung hiểm, hắn phải tìm cách đánh cắp năng lượng bản nguyên trong đa vũ trụ Hồng Mông mà không bị Chưởng Khống Giả Hồng Mông, một bậc đại năng Vũ Trụ Cấp 6 phát hiện.
Theo như Trần Lâm, những nhiệm vụ từ trước đến giờ hệ thống giao cho hắn chỉ là để làm nền cho nhiệm vụ này mà thôi, hệ thống đã rèn luyện hắn để hắn có được năng lực đánh cắp năng lượng bản nguyên ở các đa vũ trụ về cho hệ thống.
Để hòa nhập làm một sinh linh trong vũ trụ Hồng Mông, Trần Lâm đã ẩn giấu nguyên thần trong Nghịch Đạo Châu, một kiện Hỗn Độn Chí Bảo, đã được Trần Lâm tế luyện trong 1 tỷ năm. Nghịch Đạo Châu có khả năng che dấu nhân quả vô cùng nghịch thiên, ngay cả Trần Lâm là cường giả Vũ Trụ Cấp 6 nếu không hoàn toàn chăm chú cũng không thể nào phát hiện được.
Nghịch Đạo Châu được Hệ thống dịch chuyển đến Vũ Trụ Hồng Mông, Ngọc Lan Đại lục, Phân Lai thành của Vương quốc Phân Lai. Cơ duyên xảo hợp ngay đúng lúc cậu bé Khắc Lôi bệnh sắp chết, nguyên thần Trần Lâm nhanh chóng hòa nhập với linh hồn của cậu bé và chiếm lấy quyền điều khiển thân thể. Chính vì vậy linh hồn mới không bị đại đạo pháp tắc trên Ngọc Lan vị diện này đào thải, vẫn nhận định linh hồn này sinh ra từ Ngọc Lan Vị diện.
Năm ngày qua Trần Lâm đã hoàn toàn làm quen với thân thể mới này, tuy nhiên hắn nhận ra hắn chỉ là một phàm nhân không hơn không kém do đã phong ấn lại tất cả Thần lực, Trần Lâm chỉ có thể dựa vào Nghịch Đạo Châu trong thức hải và cảm ngộ từ 3000 đại đạo để tạo lợi thế trong vũ trụ Hồng Mông. Chính vì vậy, hắn phải liên tục hấp thu các loại nguyên tố trong thiên địa để làm cho thân thể ngày càng mạnh mẽ hơn.
Trần Lâm đang suy tính thì ngoài cửa phòng bỗng có tiếng gõ cửa.
“ Khắc Lôi, là cha đây”
Một người đàn ông trung niên mở cửa bước vào trong phòng, ngưởi này thân hình cao lớn, bệ vệ, tóc vàng, mắt xanh, gương mặt tròn trĩnh phúc hậu, ánh mắt trìu mến nhìn Trần Lâm.
“ Con thấy trong người thế nào rồi Khắc Lôi”
“ Thưa cha, con đã khỏe hẳn rồi, cha đừng lo quá” Trần Lâm cười nói, mấy ngày hôm nay, qua tiếp xúc, Trần Lâm biết được người đàn ông này là Lan Phổ Sâm, một trong 5 vị Hồng Y Đại Giáo Chủ của Quang Minh Giáo đình, theo như nguyên tác thì Lan Phổ Sâm về sau sẽ bị Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc phục kích giết chết. Mang thân phận là con trai của Lan Phổ Sâm quả thật Trần Lâm cũng không ngờ đến, hắn thầm nghĩ nếu đã như vậy thì hắn sẽ không thể làm ngơ cho Lâm Lôi muốn làm gì thì làm được.
“ Tốt quá, đa tạ chủ ta phù hộ. À, hôm trước con nói với cha rằng muốn có một bức tượng của Hắc Long, cho nên cha đã tìm đến đại sư điêu khắc yêu cầu làm cho con một bức, đã có rồi đây” Lan Phổ Sâm vừa nói vừa lấy từ trong túi áo một bức tượng vô cùng tinh xảo cỡ bàn tay người lớn đưa cho Trần Lâm.
“ Con cám ơn cha” Trần Lâm nhanh chóng tiếp nhận, gương mặt cũng thể hiện rất là yêu thích.
Lan Phổ Sâm yêu chiều xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của con trai.
“ Con tịnh dưỡng cho tốt, nếu thích cái gì cứ nói cha biết”
“ Cha à, con muốn làm ma pháp sư, có thể thu phục và điều khiển Hắc Long” Trần Lâm ra vẻ ngây thơ nói.
Lan Phổ Sâm cười khà khà.
“ Muốn làm Ma pháp sư phải có khiếu mới được con à, không phải dễ làm đâu. Như cha đây cũng phải không ngừng khổ luyện mới đạt đến Cửu cấp Ma pháp sư”
“ Cha nói có khiếu là như thế nào?”
“ Thì tức là phải nhận biết được nguyên tố pháp tắc, ngoài ra tinh thần lực phải cao hơn người bình thường ít nhất 10 lần trở lên”
“ Nguyên tố pháp tắc là gì? Có phải cái này không” Trần Lâm vừa nói vừa đưa tay ra, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện rồi cuộn vòng quanh bàn tay của Trần Lâm.
“ Phong chi pháp tắc!” Lan Phổ Sâm kích động la lớn.
“ Khắc Lôi, con có thể nhận biết phong nguyên tố, quá tốt rồi”
“ Đây là phong nguyên tố hả cha”
“ Đúng rồi, ta thấy cường độ Phong nguyên tố trên tay con khá mạnh đấy, con có thể là thiên tài Ma pháp sư cũng không biết chừng. Để cha kiểm tra tinh thần lực của con như thế nào” Lan Phổ Sâm để hai tay trên vai Trần Lâm, vui mừng nói.
Lan Phổ Sâm thả ra pháp lực đảo qua một vòng trên người Trần Lâm, sắc mặt lão ngày càng kích động ra vẻ không thể tin được.
“ Thật khủng bố, tinh thần lực của con cao hơn người thường ít nhất trăm lần trở lên, sao lại như vậy ? Ta đã từng kiểm tra cho con rất nhiều lần, rõ ràng con chỉ là người bình thường, không lẽ trải qua bạo bệnh đã giúp con mở ra khả năng, nhất định là vậy rồi”
“ Thật vậy hả cha?” Trần Lâm ra vẻ ngây ngô hỏi.
“ Chứ sao không? Ngày mai cha sẽ mang con đến Thánh Điện để kiểm tra lại lần nữa sẵn tiện thông báo cho Giáo Hoàng Bệ hạ luôn. Cha sẽ tiến cử con với Lạc Diệp lão sư, một cường giả của Quang Minh giáo đình chúng ta để đào tạo cho con” Lan Phổ Sâm ánh mắt tỏa sáng nhìn Trần Lâm, niềm hạnh phúc thể hiện rõ ràng trên gương mặt.
“ Dạ, con cám ơn cha” Trần Lâm cũng rất xúc động khi thấy tình yêu thương của Lan Phổ Sâm, thật đúng là không có bậc cha mẹ nào không yêu thương con của mình cả.
“ Cha rất tự hào về con đó, cha đã biết con trai của cha không thể nào là người tầm thường được. Thôi cũng trễ rồi, ta với con đi dùng cơm, thức ăn đã được lão quản gia chuẩn bị rồi” Lan Phổ Sâm bế Trần Lâm lên vai, hai người vui vẻ rời đi.
Sáng hôm sau, Trần Lâm theo Lan Phổ Sâm đi đến Thánh Điện để diện kiến Giáo Hoàng Hải Đình Tư. Cùng với đoàn tùy tùng đi phía trước, xe ngựa chở hai người nhanh chóng tiến vào quảng trường rộng lớn, trên sân lúc này tụ tập rất đông Thánh điện Kỵ sĩ mặc áo giáp sáng bóng, tay mang trường kiếm trong rất oai vệ.
Lan Phổ Sâm dắt tay Trần Lâm đi xuống xe ngựa, đoàn Thánh điện kỵ sĩ xếp hàng hai bên lập tức làm ra động tác chào đón trang trọng.
“ Cung nghênh ngài, Hồng Y Đại giáo chủ”
Lan Phổ Sâm gật đầu không nói gì rồi dắt tay Trần Lâm tiến thẳng vào cửa lớn, đi đến một đại sảnh rộng lớn nguy nga tráng lệ, sàn nhà lát cẩm thạch sáng bóng, trên trần nhà treo bộ đèn thạch anh mỹ lệ.
Ở trung tâm đại sảnh, trên đài cao, một vị trung niên mặc áo bào màu trắng, đầu đội mũ miện, gương mặt hiền từ nhìn Trần Lâm. Phía dưới đài cao một chút là 5 vị trí của năm vị Hồng Y Đại giáo chủ, hiện tại đã có 4 vị đang ngồi. Trần Lâm tin chắc người trên đài cao kia chính là Giáo Hoàng Hải Đức Tư.
“ Tham kiến giáo hoàng bệ hạ” Lan Phổ Sâm cùng Trần Lâm cúi đẩu chảo trang trọng.
“ Miễn lễ, Lan Phổ Sâm cùng tiểu Khắc Lôi, hai ngươi có chuyện gì?” Hải Đức Tư cười nói.
“ Thưa Giáo hoàng bệ hạ, hôm nay thần mang con trai của thần đến đây lả muốn tiến cử một nhân tài cho Giáo triều chúng ta” Lan Phổ Sâm cười híp mắt nói.
“ Ngươi nói rõ cho ta nghe xem” Hải Đức Tư tỏ vẻ ngạc nhiên, đám Hồng Y cũng trầm trồ nhìn về phía Trần Lâm.

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.