Không gian trước tòa phủ đệ bỗng nhiên chấn động, một thanh niên tóc vàng bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt mọi người. “ Tham kiến Khắc Lôi bệ hạ” đám người Thản Nạp và A Đức Kim Tư cung kính cúi đầu chào. “ Dịch chuyển không gian ?” Thanh Hỏa nhíu mày. Trần Lâm nhìn quanh một lượt rồi hướng Thanh Hỏa cười nói: “ Ngươi chắc là Thanh Hỏa, ẩn nặc khí tức rất tốt” “ Cám ơn ngài đã khen tặng” Thanh Hỏa đáp lễ. “ Ta cũng không vòng vo nữa, ngươi đã giết chết Tát Địch Tư Tháp, đó là trọng tội. Vậy đi, đánh nhau với ta một trận, nếu ngươi thắng ngươi sẽ tự do, nếu ngươi thua sẽ bị xử theo pháp luật đế quốc hiện hành. Thấy thế nào ?” Trần Lâm cười nói. “ Khá hợp lý, ta chấp nhận” Thanh Hỏa nhoẻn miệng cười, khí thế từ từ dâng lên. Đám người xung quanh thấy vậy thì vội vã bay lùi lại, nhường không gian cho hai đại cao thủ sắp tỷ thí. Lâm Lôi và Bối Bối lúc này đang ẩn mình trong khu rừng nhưng mọi diễn biến đều không thoát khỏi tai mắt của hai người. “ Bối Bối, đệ hãy mau truyền âm cho Bối Lỗ Đặc đại nhân, tuy Thanh Hỏa đại ca rất mạnh nhưng ta không nghĩ Thanh Hỏa đại ca sẽ thắng được Khắc Lôi” Lâm Lôi lo lắng truyền âm cho Bối Bối. “ Lão đại, đệ biết rồi” Bối Bối cuống quýt truyền âm. Khí thế của Thanh Hỏa bốc lên vô cùng kinh khủng, phút chốc nhiệt độ nóng chảy đáng sợ phát tán ra xung quanh. Đám người quan sát cho dù đã lùi ra cả trăm dặm nhưng vẫn bị luồng khí kình làm da cháy rát. Thanh Hỏa trực tiếp cả người vỡ vụn, biến thành một hỏa nhân màu xanh. “ Hỏa thuộc tính khá lắm, cách Đại Viên Mãn không bao nhiêu đâu” Trần Lâm thấy vậy thì cười nói. “ Ngài cũng tu luyện Hỏa thuộc tính, không ngại cùng ta luận bàn chứ” hỏa nhân Thanh Hỏa cất giọng ồm ồm nói. “ Ta cũng có ý đó” Trần Lâm nói xong thì cả người cũng trực tiếp vỡ vụn biến thành một hỏa nhân màu đen. Hai đạo hỏa quang lao vào nhau với tốc độ kinh khủng. “Ầm” Hai đạo hỏa quang va chạm vào nhau thì tách ra. Tại chỗ va chạm không gian bị nứt vỡ ra từng mảng lớn cỡ căn phòng, rất khó khôi phục. Đạo hỏa quang màu xanh từ từ tiêu tán đi ngưng tụ thành thân ảnh của Thanh Hỏa quỳ trên mặt đất. “ Ta đã bại” Thanh Hỏa cay đắng nói. Đạo hỏa quang màu đen cũng từ từ biến mất ngưng tụ thành thân ảnh Trần Lâm, trên tay phải Trần Lâm cầm một viên thần cách màu đỏ thắm. “ Đa tạ ngài không giết” Thanh Hỏa uể oải đứng lên, hướng Trần Lâm chắp tay nói. Hắn biết rõ ràng ban nãy Trần Lâm có thể dễ dàng giết luôn Địa phân thân và bản tôn của hắn nhưng Trần Lâm đã không làm. “ Ta đã hủy đi Hỏa phân thân của ngươi cũng xem như xong, chúng ta không ai nợ ai nữa” Trần Lâm phất tay nói. “ Tam đệ, ngươi không sao chứ ?” Ba Cát Tư vội vã từ xa bay tới Thanh Hỏa. Lâm Lôi và Bối Bối cũng từ trong rừng bay ra. “ Thanh Hỏa đại ca, ngươi không bị gì chứ ?” Lâm Lôi bay đến Thanh Hỏa lo lắng hỏi. “ Ta bị mất Hỏa phân thân mà thôi, Thanh Hỏa ta dám làm dám chịu, hai người đừng lo” Thanh Hỏa cười khổ nói. “ Tam đệ, khổ cho ngươi rồi” Ba Cát Tư đau đớn nói. “ Thanh Hỏa đại ca ...” Lâm Lôi nghe Thanh Hỏa nói vậy thì không biết nói gì, mất đi Hỏa phân thân đồng nghĩa với Thanh Hỏa đại ca sẽ không thể tu luyện hỏa nguyên tố nữa. Lâm Lôi siết chặt lấy nắm đấm, hắn biết cũng vì hắn mà Thanh Hỏa gặp phải tình cảnh này. “ Thanh Hỏa ah, đáng tiếc, đáng tiếc” Bối Lỗ Đặc thở dài rồi biến mất. Mọi người ở đây không nhận ra sự hiện diện của Bối Lỗ Đặc nhưng Trần Lâm thì hiển nhiên là biết rõ. Hắn cũng biết Bối Lỗ Đặc có liên hệ với Thanh Hỏa, bởi vì Thanh Hỏa là một trong những ứng cử viên cho ba viên Chủ thần cách Địa, Hỏa, Thủy mà lão ta đang cất giấu. Trần Lâm biết nơi cất giấu của ba viên Chủ thần cách này. Đã từng có lúc Trần Lâm muốn ra tay đánh cắp nhưng hắn chợt nhớ là Bối Lỗ Đặc có động tay chân lên nơi đó nên đã từ bỏ ý định. “ Chúc mừng bệ hạ chiến thắng Thanh Hỏa, một trong 5 vị vương của Qua Ba Đạt vị diện ngục giam” A Đức Kim Tư tiến đến đứng cạnh Trần Lâm cười nịnh nọt nói. “ Bệ hạ uy vũ” “ Bệ hạ uy vũ” Đám người Áo Gia Văn vui mừng hò reo đi theo phía sau Trần Lâm. “ Thản Nạp, Thanh Hỏa đã bị ta hủy Hỏa phân thân, việc này xem như xong. Nếu ngươi vẫn chưa bằng lòng thì tự mình giải quyết” Trần Lâm vỗ vai Thản Nạp cười nói. “ Dạ vâng, đa tạ Khắc Lôi bệ hạ” Thản Nạp và Ni Phu cúi đầu cung kính nói. “ Thôi ta đi đây” Trần Lâm nói xong thì biến mất tại chỗ. Một tháng sau, Thản Nạp dẫn một đám thủ hạ đến từ giã Trần Lâm để quay về gia tộc Lôi Nạp Nhĩ Tư, Trần Lâm không thấy mặt Ni Phu trong nhóm thì biết rằng hắn đã chết khi đi ám sát Lâm Lôi. Trần Lâm âm thầm cảm thán: “Lâm Lôi đúng là có vầng sáng của nhân vật chính, bị ám sát mấy lần mà không xảy ra chuyện gì”. Thời gian 6 năm trôi nhanh, ba huynh đệ Thanh Hỏa đã rời khỏi Ngọc Lan vị diện đi về Địa Ngục vị diện đã được hơn nửa năm. Vốn dự định tiến vào Chúng thần mộ địa để để tìm vận may nhưng từ khi bị Trần Lâm hủy đi Hỏa hệ phân thân, Thanh Hỏa đã hoàn toàn từ bỏ ý định. Tuy Thanh Hỏa vẫn còn Thượng vị thần địa hệ phân thân, dung hợp được 4 huyền ảo pháp tắc nhưng tổng thể thực lực vẫn yếu hơn trước rất nhiều, muốn tranh đoạt vật phẩm trong Chúng thần mộ địa với Trần Lâm là chuyện không thể nào. Trong 5 năm qua Thanh Hỏa đã truyền thụ tất cả hiểu biết của mình về Hỏa hệ và Địa hệ pháp tắc cho Lâm Lôi, cũng vì vậy Lâm Lôi đã thu được thành quả vô cùng lớn, có thể nói là hơn xa so với nguyên tác. Trong 6 năm này, Trần Lâm cũng đã có những bước tiến rất lớn, linh hồn ý chí uy áp của hắn nhờ vào Hỗn Độn Chí Bảo Nghịch Đạo Châu bồi đắp và Tín ngưỡng lực dồi dào đã lớn mạnh tương đương với Thượng vị Chủ Thần. Điều đó có nghĩa là Hạ vị Chủ Thần và Trung Vị Chủ thần dùng linh hồn công kích hắn đã không còn có tác dụng. Thượng Vị thần nếu dùng linh hồn công kích thì chỉ làm hắn bị thương chứ không đến nổi mất mạng. Trần Lâm cũng đã thành công làm cho linh hồn của hắn trở nên biến dị, nhờ thế bốn Thần phân thân và bản tôn của hắn có thể dung hợp Thần lực một cách dễ dàng, làm nâng cao uy lực lên gấp trăm lần. Trần Lâm đã cố ý lộ tin tức này cho Bối Lỗ Đặc biết để cho lão già này ra quyết định cấp cho hắn 3 mai Chủ Thần Cách. Ngọc Lan lịch, 23 tháng 11 năm 10078, ngày hôm nay Bối Lỗ Đặc sẽ mở ra Chúng thần mộ địa để cho một mình Trần Lâm đi vào. Trên vùng trời biển Nam hải, hai thân ảnh đang lăng không mà đứng. “ Chúng ta xuống thôi” Bối Lỗ Đặc nói. Nước biển ào ào nổi sóng rồi từ từ dạt ra thành một cái thông đạo sâu không thấy đáy. Hai người nhanh chóng bay xuống với tốc độ cực nhanh. Bối Lỗ Đặc đang đi bỗng nhiên chuyển hướng, hướng cái hang động bên cạnh đi vào. “ Chúng ta không đi Chúng thần mộ địa sao Bối Lỗ Đặc đại nhân ?” Trần Lâm thừa biết Bối Lỗ Đặc làm gì nhưng vẫn giả vờ hỏi. “ Ta muốn đi lấy một thứ quan trọng” Bối Lỗ Đặc cười nói.