“Medvedev, đưa cho ta ống nhòm” Trần Lâm hướng Medvedev nói. “ Thưa Trưởng Quan, ống nhòm đây ạ” Medvedev vội lấy từ trên thắt lưng ống nhòm đưa cho Trần Lâm. Trần Lâm cầm ống nhòm, hướng phía quân đoàn Đông Đột Quyết nhìn tới. “ Nhiều thật, Hiệt Lợi Khả Hãn quả thật tốn không ít công sức, đáng tiếc gặp phải ta” Trần Lâm cười nói. “ Medvedev, một hồi giao chiến, ngươi ra lệnh cho Sniper bắn chết thủ lĩnh của đội quân này là Hiệt Lợi cho ta” Trần Lâm đưa lại ống nhòm cho Medvedev sau đó dặn dò. “ Dạ vâng thưa Quan chỉ huy” “ Bẩm điện hạ, Quân Đột Quyết đã vượt sông, tấn công đến” Lý Tĩnh hướng Trần Lâm báo cáo. “ Tốt, Medvedev các ngươi vào vị trí đi, chờ khi bọn chúng đã qua sông, lập tức bắn hết cơ số đạn” Trần Lâm hướng Medvedev nói. “ Điện hạ, ngài cho bọn cận vệ tấn công phủ đầu ? Làm sao có thể ?” Lý Tĩnh ngạc nhiên nói. “ Lý Tĩnh tướng quân, ngươi cứ dàn binh chờ sẵn, ta sẽ cho ngươi một cái kinh hỷ, đám cận vệ của ta sẽ tấn công trước” Trần Lâm tự tin nói. Vào lúc này, Hiệt Lợi Khả Hãn thân hình cao lớn, tay cầm chiến đao, chỉ thẳng về phía Quân Đường hô lớn: “ Các huynh đệ, tiến lên, đem thủ cấp Thái Tử Đại Đường lấy xuống” Quân đội Hiệt Lợi như thiên binh vạn mã ào ào xông tới, hai mươi vạn quân di chuyển nhanh làm cho đất đai cũng rung chuyển. Đúng lúc này, trung đội Viễn Chinh UR88 đã dàn hàng ngang, vũ khí nóng chuẩn bị sẵn sàng. “ Vào vị trí, nhắm chuẩn, bắn hết cơ số đạn, tiêu diệt đại lượng quân địch” Medvedev ra lệnh. “ Bắn” “ Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ... Đùng ...” “ Ầm ... Ầm ... Ầm ... Ầm ... Ầm ...Ầm ... Ầm ... Ầm ...” Súng trường ADK45, súng máy, súng phóng rocket đồng loạt khai hỏa, quân Đông Đột Quyết lần lượt ngã xuống, cả người lẫn ngựa đều bị trúng đạn. Có những kỵ binh không may bị rocket oanh trúng, bị nổ tan nát thành từng mảnh. Chỉ mấy phút trôi qua, trên đồng cỏ đã nằm la liệt mấy vạn xác người ngựa, quân đội Hiệt Lợi Khả Hãn đã bị triệt tiêu hơn phân nửa. Quân đội Đại Đường thấy cảnh này không khỏi kinh hãi vạn phần, bọn họ không thể tưởng tượng được trên đời lại có thứ vũ khí khủng khiếp đến như vậy. “ Thái Tử điện hạ, cái này ... cái này thật quá khủng bố, làm sao Thái Tử có được những thứ này ?” Lý Tĩnh lắp ba lắp bắp nhìn Trần Lâm nói, việc này đã vượt khỏi nhân sinh quan của hắn từ đó đến giờ. “ Đây là do quân đội không cùng một đẳng cấp” Trần Lâm cười nói. “ Không cùng cấp độ à ?” Lý Tĩnh nhíu mày suy nghĩ. Bên quân đội của Hiệt Lợi Khả Hãn lúc này đã đại loạn, những binh lính còn sống sót liền quay đầu ngựa bỏ chạy, nhưng nào có dễ như thế, tất cả đã rơi vào tầm bắn của Trung Đội Medvedev thì cho dù bỏ chạy cũng bị bắn chết. “ Tại sao lại như vậy ? Tại sao lại như vậy ?” Hiệt Lợi Khả Hãn vừa la lớn được một câu thì đầu lâu đã bị bắn nổ, hắn đã bị một sniper quan sát từ lâu. Một lúc sau, hai mươi vạn đại quân Đông Đột Quyết chỉ còn sống không đến hai vạn tàn quân, cưỡi ngựa như điên chạy về hướng Bắc. “ Dừng bắn, kiểm tra trang bị, tiểu đội trưởng báo cáo” Medvedev hô lớn. “ Lý Tướng quân, tới lượt tướng quân trổ tài rồi” Trần Lâm hướng Lý Tĩnh nói. “ Dạ vâng” Lý Tĩnh cúi đầu cung kính nói. “ Achilles, Sài Thiệu, Khuất Đột Thông, ba người các ngươi dẫn 1 vạn kỵ binh hạng nhẹ theo ta truy sát quân địch” Lý Tĩnh ra lệnh. “ Tiết Vạn Triệt, Phùng Lập, Phùng Dực, ba người các ngươi dẫn 3 vạn bộ binh đi kiểm tra thi thể quân địch” Lý Tĩnh hướng ba người nói sau đó cưỡi ngựa phi thẳng về phía thảo nguyên. Đúng như Trần Lâm chờ đợi, Hệ thống lập tức có phản ứng. “ Ký chủ thu hoạch được Hoàng giả Bá khí: 10,000,000 điểm, còn lại 979,980,000 điểm nữa là hoàn thành nhiệm vụ, cần cố gắng nhiều hơn” “ Ký chủ thành công giết chết Hiệt Lợi Khả Hãn, ký chủ được thưởng 10,000 điểm Hệ thống” Trần Lâm nghe thanh âm hệ thống đã dừng thì thầm thất vọng, hắn những tưởng sẽ thu được thêm 1 thẻ triệu hoán ngẫu nhiên nữa, nhưng lần này lại không có. “ Hy vọng lần sau sẽ có” Quay trở lại chiến trường, sau một hồi tìm kiếm, bọn Tiết Vạn Triệt đã tìm thấy thi thể của Hiệt Lợi Khả Hãn và đám tướng lĩnh, thủ cấp của bọn họ nhanh chóng được cắt xuống đưa đến trình diện trước mặt Trần Lâm. Đại chiến với Đông Đột Quyết lần này Đại Đường đã toàn thắng, hiện tại chưa tổn thất một binh một tốt, chưa có chiến thắng nào vang dội như lần đại chiến này. Quân lính Đại Đường vui như trẩy hội, tất cả đều khâm phục Thái Tử Lý Nguyên Cát và đám cận vệ hoàng gia. Kể từ bây giờ không người nào dám xem thường đám dị tộc này nữa. Trần Lâm ra lệnh thiêu hủy thi thể của binh lính Đông Đột Quyết chết trận để phòng trừ dịch bệnh, xong xuôi đâu đấy hắn lên ngựa quay về thành Trường An. Tin tức Thái Tử Lý Nguyên Cát thân chinh dẫn quân, tiêu diệt hai mươi vạn quân Đông Đột Quyết xâm lấn đã lan truyền khắp thành Trường An, nhà nhà, người người đều biết tin này, khắp nơi treo đèn kết hoa, chào đón Thái Tử khải hoàn về thành. Khi Trần Lâm về đến phủ Đông Cung thì đã khoảng mười một giờ tối, hắn đi thẳng vào tẩm cung, lúc này đám cung nữ đã chuẩn bị bồn tắm chờ đón hắn. Tắm rửa xong đâu đấy, hắn bước vào phòng ngủ thì thấy một bóng người phụ nữ đang ngồi trên giường chờ hắn, người phụ nữ này không phải là Dương Thị mà là Trịnh Quan Âm, thê tử của Lý Kiến Thành. “ Tại sao hoàng tẩu lại ở đây ? Dương Thị nàng đâu ?” Trần Lâm ngạc nhiên hỏi. Trịnh Quan Âm sắc mặt đỏ hồng, cúi thấp đầu, thẹn thùng đến cực điểm, e lệ nói: “ Là muội ấy bảo ta đến hầu hạ Thái tử, với lại ta ... ta bản tâm cũng muốn đi theo Thái Tử” “ Hoàng tẩu thật lòng muốn đi theo ta ? Sao hoàng tẩu phải khổ như vậy ?” Trần Lâm có chút ngượng ngùng nhìn Trịnh Quan Âm, lắc đầu nói. “ Thiếp thân nguyện ý. Thái Tử ngại thiếp thân lớn tuổi ?” Trịnh Quan Âm ánh mắt đỏ hồng ra vẻ như muốn khóc, gương mặt nàng xinh đẹp như đóa thược dược trong nắng sớm. “ Không phải, hoàng tẩu còn rất trẻ, lại rất đẹp, là mơ ước của nhiều nam nhân trong thiên hạ, ta chỉ sợ thiệt thòi cho hoàng tẩu thôi” Trần Lâm xua tay nói, hắn càng tiến gần đến Trịnh Quan Âm hơn một chút. “ Mấy ngày hôm nay, Dương muội muội luôn cùng thiếp thân trò chuyện, muội muội tội nghiệp thiếp thân gặp cảnh đáng thương nên khuyên bảo thiếp thân hầu hạ Thái Tử. Thiếp thân đã suy nghĩ rất kỹ nên đã ra quyết định, nếu Thái tử cho rằng thiếp thân là người phụ nữ không tuân thủ phụ đạo thì cứ giết chết thiếp thân ngay tại nơi này đi” Trịnh Quan Âm vừa nói hai dòng nước mặt rơi dài trên má.
Trần Lâm tiến đến ngồi bên cạnh Trịnh Quan Âm, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chầm chậm nói: “Ta nào có phải là người như vậy, nếu nàng ý đã quyết, từ nay nàng hãy ở bên cạnh ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng” “ Thái Tử, thiếp thân đa tạ ngài” Trịnh Quan Âm từ từ dựa vào ngực của Trần Lâm, hơi thở như lan, nhẹ nhàng nói. Trần Lâm lấy tay chùi đi hai dòng nước mắt trên má Trịnh Quan Âm, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng. Hắn nhận thấy Trịnh Quan Âm sắc đẹp không hề thua kém Dương Thị, hai nàng mỗi người mỗi vẻ, nếu như Dương Thị là đóa mẫu đơn trong sương sớm thì Trịnh Quan Âm chính là đóa thược dược trong ánh ban mai, cả hai đều làm cho lòng Trần Lâm xao xuyến. Thấy Trần Lâm nhìn mình không rời mắt, Trịnh Quan Âm gương mặt càng e thẹn hơn: “Thái tử, để thiếp hầu hạ chàng”. Trịnh Quang Âm nhẹ nhàng cởi ra áo ngoài của Trần Lâm, sau đó đến lượt áo trong. Trần Lâm nắm lấy bàn tay của nàng, ngăn nàng lại sau đó hắn áp sát tới, hôn lên đôi môi anh đào tuyệt mỹ của nàng. Trinh Quan Âm nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng mặt Trần Lâm, nàng phát giác bàn tay của Trần Lâm đang phát tác trên thân thể nàng. Chỉ trong phút chốc, y phục trên người nàng đã bị cởi ra, chỉ còn cái yếm hồng khoác hờ hững che đậy hai gò núi như muốn phá tung ra. Cái yếm hồng rồi cũng rớt xuống, để lộ ra một tòa thiên nhiên đẹp mê người, cả hai người từ từ nằm xuống, quấn lấy nhau, triền miên ... Một đêm xuân sắc nồng nàn.