Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Chương 238: Tập phát sóng thứ 9 (1)




Minjun ngồi trên chiếc ghế sofa to bự. Nó mềm hơn, êm ái hơn chiếc ghế dài trong căn hộ của bà ngoại và chắc chắn cũng đắt hơn.

 

Nhưng không hiểu sao Minjun lại thích chiếc ghế sofa rẻ tiền kia hơn.

 

"Chúng ta lại xem gì thế?" Bố Minjun ngồi cạnh sau khi chuẩn bị xong đồ ăn nhẹ cho đứa con yêu quý.

 

Minjun thở dài. "Con đã nói với bố rồi mà. Là Rising Stars! Bố chẳng để ý gì cả." cậu khẽ lẩm bẩm.

 

Bố Minjun gãi gáy, cảm thấy hơi tội lỗi. Không hiểu sao, những gì Minjun nói lại có vẻ mang một tầng nghĩa khác ông chưa bao giờ để ý.

 

Mặc dù đúng là bố tập trung vào sự nghiệp hơn là con mình, nhưng ông vẫn rất yêu Minjun.

 

Bố lại im lặng, Minjun cắn môi, tự hỏi liệu những gì mình nói có quá đáng lắm không.

 

Minjun nhanh chóng chuyển chủ đề. "Nhưng con cảm ơn vì đồ ăn nhẹ. Đây đều là những món con thích nhất."

 

Cậu bé bỏ một miếng sô-cô-la hạnh nhân vào miệng rồi nở một nụ cười ngượng ngùng với bố mình.

 

Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười, cảm thấy hài lòng vì cuối cùng cũng đoán đúng.

 

"Rising Stars, hả? Bố đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải? Cái tên đó nghe quen quen đến lạ."

 

"Bởi vì nó rất phổ biến. Bắt đầu rồi!"

 

Bài hát tín hiệu vang lên, người đàn ông lớn tuổi cố gắng chú ý hết sức.

 

"Khoan đã. Đây là chương trình sinh tồn của thần tượng sao?"

 

Minjun chậm rãi gật đầu.

 

"Con thích thần tượng từ khi nào thế? Con có muốn trở thành thần tượng không?"

 

Minjun nhăn mặt, lắc đầu phủ nhận. "Tất nhiên là không. Nhưng hàng xóm của con đang tham gia chương trình."

 

Bố nhướng cả hai bên lông mày. "Hàng xóm của con á? Hàng xóm của con ở cái nơi tồi tàn mà bố muốn con dọn ra đấy à?"

 

"Đúng rồi, căn hộ đó. Nơi mà con sẽ không bao giờ rời đi." Minjun nhấn mạnh.

 

Bố anh mỉm cười, lắc đầu. "Tính cách giống y đúc mẹ con."

 

"Ồ, tạ ơn Chúa." Minjun trông có vẻ nhẹ nhõm. "Vậy là con may mắn rồi."

 

Người đàn ông cười khúc khích, xoa đầu con trai. "Được rồi, sao con không cho bố biết đôi chút về người hàng xóm này nhỉ?"

 

Minjun bướng bỉnh. "Không muốn đâu. Bố là một nhà phê bình khắc nghiệt. Con không muốn anh trai mình bị chính bố ruột chì triết."

 

Bố còn ngạc nhiên hơn nữa. Con trai ông thực sự thích người khác sao?

 

"Anh trai?" 

 

Minjun gật đầu nhiệt tình. "Ở ngoài con không nhường anh đâu - nhưng con thực sự rất thích anh ấy. Con muốn được như anh ấy khi lớn lên. Không phải con muốn trở thành một thần tượng. Con chỉ muốn được ngầu và tử tế như anh ấy."

 

"Còn nữa," Minjun trừng mắt nhìn cha mình. "Bố đừng có ba hoa chích chòe với anh ấy đấy."

 

Bố cười vui vẻ. "Bố chẳng có cơ hội gặp cậu ấy đâu. Hơn nữa, con thậm chí còn không muốn tiết lộ danh tính của anh trai kia cho bố mà."

 

Minjun mỉm cười, dựa lưng vào ghế sofa. "Đúng rồi, con quên mất chuyện đó."

 

"Dù sao đi nữa. Bố chỉ cần quan săt nét mặt con thôi. Bố chắc chắn là mặt con sẽ thay đổi nếu nhìn thấy cậu ấy."

 

Minjun lắc đầu khi nhìn thẳng vào mắt bố mình. "Giấu cảm xúc là một trong những điểm mạnh nhất của con, bố ạ. Đó là một trong những điều con học được từ bố."

 

*****

 

"Tại sao cô ta lại ở cùng chúng ta nữa vậy?" Na-ri chỉ vào Bora - người trông có vẻ không bận tâm ngay cả khi cô gia nhập vào nhóm bạn của họ.

 

Jia thở dài. "Mọi người đã gặp nhau rồi mà! Giờ cậu ấy là fan của June, nên tớ gọi cậu ấy đến để stan bias cùng."

 

"Tớ cũng là fan của June." Wei thốt lên.

 

"Cậu thích Lâm chí. Cậu thật không có khiếu thẩm mỹ." Bora nói một cách vô cảm, nhớ lại cảnh cô gái hét tên Lâm Chí trong buổi biểu diễn trực tiếp.

 

Wei bĩu môi. "Đúng là vậy. Nhưng tôi cũng thích June. Lâm Chí là người tôi thích nhất vì mối liên hệ kỳ lạ với anh ấy. Chúng tôi đều là người Trung Quốc! Tôi chỉ ủng hộ người đồng hương của mình thôi."

 

Bora. "Đúng vậy. Nhưng Lâm Chí là đồ rác rưởi."

 

"Được rồi, hãy xem liệu anh ấy có thực sự là rác rưởi trong tập này không nhá." Wei hất cao cằm.

 

Tập phim bắt đầu với cảnh quay ngày thi đấu thể thao. Chỉ riêng trận đấu đầu tiên đã có rất nhiều bình luận.

 

- Ôi, Công chúa June trông hợp quá!

 

- Không thể tin là June lại có tính cạnh tranh thế nha.

 

- Làm sao anh ấy có thể chạy nhanh như vậy với chân vịt lặn nhỉ?

 

Nhóm con gái không thể nhịn cười nhìn các chàng trai tham gia trò chơi. Jia lúc đầu không quan tâm chương trình, giờ đây lại thích thú với từng phút giây của tập phim.

 

Có vẻ như mới hôm qua thôi -  khi cô còn ngần ngại không muốn xem tập đầu tiên.

 

Và bây giờ, chỉ còn một tập nữa là đến chung kết.

 

Soo-min. "Ồ, chỉ mình tớ thấy June thực sự giỏi thể thao phải không?" 

 

Na-ri đáp. "Ừ, tớ cũng để ý thấy thế. Anh ấy trông vụng về, nhưng lại vô cùng lanh lợi."

 

Bora. "Tớ đã mong đợi Casper và Daeho sẽ dẫn đầu các trò chơi. Nhưng có vẻ như họ đã thắng vì June."

 

"Ừm," Jia lầm bầm.

 

Đúng lúc đó, ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu cô.

 

Nếu đội của họ thực sự chiến thắng, thì điều đó có nghĩa là họ được quyền chọn thể loại bài hát trước đúng không?

 

June đang cân nhắc nên chọn thể loại nào.

 

- À, anh ấy sẽ chọn Moombahton.

 

- Hoặc Electro-Techno.

 

- Nhưng tôi muốn xem Bubblegum Pop.

 

- Cô gái ơi, điều đó gần như là không thể. June sẽ không bao giờ cố tình chọn cách tỏ ra dễ thương đâu.

 

Đúng lúc đó, June bước tới tấm biển ghi chú thể loại 'Bubblegum Pop' và giật nó xuống khỏi bục.

 

Các cô gái, mặc dù đã biết nhóm của June sẽ biểu diễn thể loại dễ thương này trong buổi biểu diễn trực tiếp, vẫn rất ngạc nhiên khi biết June là người chọn thể loại đó.

 

Những bình luận trở nên sôi nổi sau khi June lựa chọn thể loại.

 

Một cảm xúc chung của đám đông - sự phấn khích.

 

- June dễ thương? Casper dễ thương? Daeho dễ thương? Ren dễ thương? Jangmoon dễ thương?

 

- Chuyện gì thế này? Đây sẽ là một thảm họa.

 

- Nhìn họ kìa, keke. Trông giống như một gánh xiếc vậy.

 

- Một tiết mục xiếc rất đẹp mắt.

 

- Thôi nào June. Em rất yêu anh, nhưng liệu anh có thể thực hiện được ý tưởng này không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.