Tứ Hải Trọng Minh

Chương 100: Gặp lại




Bảy trăm dặm về phía bắc của núi Ngũ Nguyên.

"Nam cô nương! Cô nương ở đâu?"

Linh thức của rất nhiều tu sĩ Long Sư vệ đảo qua đảo lại. Nam Nhan liếc nhìn bộ dạng hiện tại của Kỷ Dương, không dám đáp lại, chỉ có thể kéo hắn vào một hang động, tạm thời giấu hắn đi.

Một lúc sau, sau khi người bên ngoài tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả rồi rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này trong hang tối tăm. Cách đó không xa, mấy con Âm Chúc màu đỏ đang lơ lửng trong bóng tối, mấy lần cố gắng đến gần Kỷ Dương - lúc này đang nhắm mắt, linh hỏa tản khắp cơ thể; nhưng bị Nam Nhan dọa bằng tiếng trong cổ họng: "Gâu! Gâu gâu gâu gâu!"

Nghe được âm thanh này, người đang nằm trong lòng Nam Nhan phát ra một tiếng cười vừa đau đớn vừa vui sướng, tuy đã tỉnh lại nhưng không thể đứng dậy được, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Sao muội lại muốn kêu tiếng chó?"

"Khi ta còn bé, lão bà nhà bên kể rằng ma quỷ rất sợ chó sủa." Nam Nhan vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Âm Chúc, "Sau khi ngươi đẩy chúng ta ra ngoài, ta đã bò năm dặm để tìm ngươi. Lúc ấy, những con quỷ này đang hút lấy ma trơi tỏa ra từ cơ thể ngươi. Ta sợ nếu chậm một chút, ta sẽ phải xuống địa ngục cứu ngươi."

"Đối với ta, đây là chuyện tốt." Như cảm nhận được Nam Nhan đang đè nén tức giận, Kỷ Dương nghiêm túc nói: "Những Âm Chúc này là những người quanh năm không được đầu thai, oán hận sinh sôi mà hình thành nên. Bình thường, ta nuôi bọn họ bằng linh hỏa. Nhưng chiêu thức vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều, huyết thực cũng không đủ. Ta nghĩ bọn hắn chỉ là đói bụng thôi."

"Nếu linh hỏa của ngươi cháy hết thì sao?"

"Nghe nói linh hỏa nếu chưa tắt, chỉ cần tiếp tục ràng buộc trên thế giới, sẽ không ngừng tái sinh."

"Thực sao?"

Thấy hắn gật đầu, Nam Nhan thoáng yên tâm: "Nhị ca thì sao?"

"Đáng lẽ hắn phải ra ngoài rồi, nhưng quản ngục U Tuyền đến cuối cùng vẫn muốn dùng tàn hồn của mình để chiếm thân thể của hắn. Tuy nhiên hắn ta không biết rằng nếu lao thẳng vào Ác Mộng hồ ly, hắn ta sẽ bị nuốt chửng như một bữa ăn ngon. Ta nghĩ Ân Gia sẽ phải mất một thời gian mới có thể tiêu hóa được tàn hồn này.."

"Ồ, vậy tức là khoảng thời gian này huynh ấy phải ở một mình trong quỷ thành à?"

Kỷ Dương gật đầu.

Nam Nhan thương tiếc Ân Gia trong chốc lát, sau đó dùng ngón tay kiểm tra khí lực của Kỷ Dương, cảm thấy tuy hắn thở dốc nhưng thể lực cũng đang dần hồi phục, liền đẩy hắn ngồi dậy, nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Ta ban đầu vốn là muốn mắng ngươi, trói ngươi về Phạn Hải phái, trấn áp ngươi chép kinh dưới Phục Ma Tháp, một ngày năm trăm cuốn kinh."

Trong nháy mắt, từ Bồ Tát nhíu mày lo lắng biến thành đôi mắt giận dữ.

Kỷ Dương có chút tiếc nuối nói: "Phương pháp của ta quả thực có chút cực đoan, nhưng ta cũng không giết bất kỳ người vô tội nào để hỗ trợ cho kế hoạch lật đổ Đạo Thánh Thiên tông của ta. Như vậy cũng được phải không?"

"Trên thế giới này, ta và ngươi đều không phải là người phán xét thiện ác. Chúng ta có quyền quyết định sự sống và cái chết của chính mình, nhưng chúng ta không có quyền quyết định sẽ có bao nhiêu người chết."

Kỷ Dương thật sự muốn nói, hắn đã từng phán xét thiện ác thế gian.

Nhưng những người tu theo đạo Phật xét cho cùng vẫn là loại người cứng đầu nhất, có lẽ Nam Nhan nghĩ rằng nàng ấy có thể tự mình tạo sát nghiệp, nhưng không muốn nhìn thấy hắn ta tích lũy ác nghiệp.

Nghĩ đến đây, Kỷ Dương cảm thấy nàng như vậy quả thực rất quyến rũ, từ bi mà sát khí, thiện lương mà tàn nhẫn, khổ hạnh mà mê hoặc, giống như đóa hoa trắng đẫm máu nở bình yên trong đêm.

Những Âm Chúc xung quanh rõ ràng đang bị kích động, nhưng vẫn không dám đến gần. Trí tuệ hạn hẹp của chúng đồng thời đặt ra một câu hỏi: Trên đời có nhiều món ngon như vậy, tại sao Ngục chủ chỉ thích cay như vậy?

Đối với ma quỷ, linh hồn khó chịu nhất đến từ những người tu Phật. Những người tu Phật này sau khi chết có công đức riêng, khó bị thiện ác trừng phạt trong địa ngục, thậm chí có người không luân hồi mà đi thẳng vào cõi cực lạc. Chúng đói muốn cắn, cắn một cái là răng sẽ vỡ vụn.

Trong hang động này dưỡng thương ba ngày, tần số linh thức thỉnh thoảng tìm kiếm bên ngoài càng ngày càng ít, vì vậy Nam Nhan quyết định cùng Kỷ Dương rời đi.

Bọn họ rời đi lúc sáng sớm, bởi vì linh hỏa của Kỷ Dương thỉnh thoảng còn tản mác, cho nên bọn họ chỉ có thể như phàm nhân đi ra ngoài, tránh để lại dấu vết.

May mắn thay, trên đường, họ gặp một đoàn người phàm đang vận chuyển thực phẩm. Nói vài lời hay ho, những người phàm đã đưa họ đến một thị trấn nhỏ bên ngoài núi Ngũ Nguyên.

Lãnh thổ của tu sĩ quanh năm luôn như mùa xuân vì có cấm chế, hiếm khi thấy người ta khoác áo bông dày cộm và hối hả làm việc trước khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống.

Thị trấn này thuộc về một gia tộc, trong bán kính hai đến ba trăm dặm không có tông môn hay thị trấn nào khác. Nam Nhan cảm thấy Kỷ Dương với tình hình hiện tại không thể đi xa nên chỉ có thể tạm thời thuê một viện trong trấn để ở.

Ngày hôm nay, Nam Nhan như thường lệ đi ra ngoài dò hỏi tin tức. Nàng đi ra ngoài từ sớm, vừa mở cửa ra thì phát hiện trên mặt đất đã phủ một lớp sương mỏng, những cửa hàng lẽ ra phải mở cửa để dọn hàng như thường ngày thì đều đóng. Đi qua hai con đường, nàng chỉ thấy một người bán giấy vẽ và một người bán bánh, đang cùng sưởi ấm và trò chuyện.

Giấy vẽ mà người phàm bán ở đây khác với giấy vẽ ở Phàm Châu. Họ sử dụng giấy bùa bỏ đi của các tu sĩ, đập lại thành bột giấy và thêm một số vật liệu phụ. Giấy vẽ làm theo cách này vừa dễ sử dụng vừa chống ẩm.

Dù con người sinh ra ở đâu, mỗi người đều có cách sinh tồn riêng.

Người đàn ông bán giấy vẽ nói rằng ông ta đang để dành linh thạch cho con gái vào tiên môn, có lẽ sau mùa xuân tới sẽ có đủ. Nam Nhan nghe ông ta nói về những kỳ vọng của ông ta đối với tương lai rất lâu. Ban đầu nàng muốn khuyên rằng thế giới tu luyện rất tàn khốc, nhưng sau đó lại thôi.

".. Thật tuyệt nếu con ta có thể được làm một đệ tử ngoại môn, hoặc đổi được một số đan dược chữa bệnh cho mẹ nó. Đã nhiều năm như vậy, tu luyện trường sinh bất tử và trở thành tiên sư bất tử là hy vọng duy nhất của chúng ta."

Đối với phàm nhân đáng thương, nếu trong nhà có người tu được trường sinh bất tử thì cả đời không lo ăn uống. Ai quan tâm tu giới có tàn ác hay không!

Nàng không khỏi nghĩ đến người phụ nữ ở Mao Châu tuyệt vọng tin tưởng vào những kẻ lừa đảo bán thuốc giả vì cơ hội trường sinh bất tử của con mình. Nàng khẽ thở dài, đang định bước đi thì nhìn thấy có người lao tới và mua tất cả giấy vẽ.

"Thưa ngài, ngài có chắc muốn mua nhiều như vậy không?"

"Ừ."

Người đàn ông này cầm một chiếc ô giấy dầu, trên ô đã rơi một lớp tuyết mỏng màu trắng, sợi tóc xõa xuống dưới mép ô cũng có màu xám trắng.

Đôi mắt của Nam Nhan đột nhiên mở to, và ngay cả bàn tay của nàng cũng bắt đầu run rẩy.

Có phải là ông ta hay không, làm sao ông ta có thể trực tiếp ở đây?

Nàng muốn thuyết phục bản thân rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, tu sĩ nào sẽ đến thị trấn khó tiếp cận này mà không có lý do gì.. trừ khi ông ta chỉ đang tìm kiếm ai đó.

Ít nhất, nàng không thể để Kỷ Dương bị tìm thấy.

Nàng vừa lùi lại một bước, thì thấy người đó quay lại, và nói một cách ấm áp:

"Cô bé, cô có thể giúp ta lấy một ít giấy vẽ được không?"

Những lời này vừa nói ra, tựa hồ có một cỗ lực kỳ quái. Khi Nam Nhan tỉnh táo lại, nàng đã đứng bên cạnh ông ta, tay cầm một xấp giấy vẽ.

Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ, vừa bất lực.. Nàng quá yếu đuối. Nếu thay Kỷ Dương đối mặt với kẻ địch như vậy, nàng đã chết từ lâu rồi.

"Ta họ Ứng. Ngươi hẳn là đã nghe nói đến ta rồi. Ta luôn nghe người ta nói có một đứa trẻ trông giống Nhiêu nương nên ta luôn muốn gặp nó." Giọng điệu của Ứng Tắc Duy nghe quá bình thường, giống như là một lời chào hỏi bình thường, "Đi bộ với ta một đoạn đi."

Nam Nhan lạnh sống lưng, cảm thấy mình hoàn toàn không thể điều khiển được tay chân của mình, giống như cả cơ thể bị cưỡng ép vẽ vào một bức tranh, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể phá vỡ được hình ảnh nhàn nhã đi dạo vào một ngày tuyết rơi trong một bức tranh.

Vừa sợ vừa tức giận, Nam Nhan mới chậm rãi bình tĩnh lại. Đi được nửa con đường dài, nàng mới đè nén cảm xúc dâng trào của mình, lớn tiếng nói: "Tiền bối, ngài có liên quan gì đến mẹ ta không?"

Ứng Tắc Duy chỉ khẽ gật đầu, sắc mặt không lạnh lùng, nhưng đôi mắt xám xịt, vô hồn. Đôi mắt này chia đôi toàn bộ khí chất của hắn, nửa ôn nhu lễ độ, nửa lãnh đạm.

"Giống như Long chủ và Kiếm hùng, chúng ta là bạn học cùng lớp của Đạo Tôn khi chúng ta còn nhỏ. Ta lớn hơn một chút và không có nhiều tiếp xúc với Nhiêu nương như họ. Điều duy nhất ngươi quan tâm là thi thể của mẹ ngươi ở đâu, phải không?"

"..."

"Ngươi không cần sợ hãi, ta cũng không phải cố ý tới tìm ngươi. Ngươi có thể hỏi thăm, ta tu đạo nhiều năm, không bao giờ cướp đi cha mẹ của hài tử."

Hắn càng nói, Nam Nhan càng không dám hỏi, bởi vì nàng không biết trong lời nói tiếp theo của hắn sẽ có cạm bẫy gì đang chờ đợi nàng. Mà sự im lặng của nàng không khiến đối phương hiểu ra. Như thể khuyến khích nàng phản kháng, hắn nói:

"Có thể nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn, còn có thể lùi thì phải lùi. Đây có phải là điều Phật giáo dạy ngươi không? Có lẽ nếu nhượng bộ một lúc, ngươi có thể chiều theo kẻ thù đấy."

Hắn nói xong lời này, Nam Nhan cảm giác được sự kiềm chế trên tay chân mình đột nhiên tiêu tán, nàng loạng choạng nhìn hắn.

Nhận ra đối phương đang chọc tức mình, và nàng quả thực đang tức giận. Gần như ngay khi nàng chuẩn bị tra hỏi hắn, một người từ bên kia cầu tuyết lo lắng đi tới.

Thiếu Thương, đừng tới đây!

Đã muộn rồi! Nàng nhìn thấy Kỷ Dương tựa hồ đã tìm nàng rất lâu, trên tóc vẫn còn có một tầng sương, ánh mắt cực kỳ âm trầm đáng sợ. Nhưng vừa nhìn thấy họ, hắn đột nhiên đi chậm lại.

Hắn cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên đi về phía trước, kéo Nam Nhan đến bên cạnh, nói: "Tuyết lạnh gió lớn, thần lực của muội còn yếu; cho dù muốn ra ngoài, nên nói cho ta biết. Nếu muội bị kẻ xấu nào đó lừa gạt, ta phải làm thế nào?"

Ứng Tắc Duy dường như mỉm cười và nói: "Thiếu Thương, chúng ta đã không gặp nhiều năm rồi, tại sao không chào hỏi sư phụ của ngươi trước?"

Kỷ Dương cũng gật đầu, chân thành chào hỏi: "Kỷ Thiếu Thương tham kiến sư phụ."

Sau khi so sánh, Nam Nhan phát hiện ra rằng tư thế và khí chất của họ đều có cùng một loại uy nghiêm. Cho dù giữa họ có vô số mối thù máu thịt, thì lễ độ cần phải tuân theo vẫn như cũ.

"Mấy ngày trước, Hành Chính nói sẽ dời bài vị của ngươi về Minh Tuyền Điện, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa. Có lẽ các thượng sư nói đúng, ta không nên giữ lại một người có tư chất mưu lược, là hậu họa khiến toàn bộ Đạo giáo phải khiếp sợ." Nói đến đây, Ứng Tắc Duy khẽ thở dài, "Ngươi còn nhớ năm đó sư phụ đã nói gì với ngươi không?"

Kỷ Dương đáp: "Ta đương nhiên nhớ rõ, đó là: Nếu như Đạo Thánh Thiên có thể thống lĩnh Minh giới, từ nay về sau có thể đột phá sinh tử, để chúng sinh trong tu hành giới sẽ không bị quấy nhiễu bởi thống khổ của trường thọ ngay cả khi hư không bị phá vỡ."

Ứng Tắc Duy nói: "Vậy tại sao ngươi thà trao U Tuyền cho một người không liên quan hơn là nghe theo lời khuyên của sư phụ?"

Kỷ Dương khẽ lắc đầu, đáp: "Bởi vì lời sư phụ nói còn chưa đầy đủ."

Ứng Tắc Duy nói: "Đây là mệnh lệnh cuối cùng của Đạo Tôn."

"Lời của Đạo Tôn không đáng nhắc tới."

Trong đôi mắt xám của Ứng Tắc Duy cuối cùng cũng có chút không vui: "Không thể nghi ngờ lời của Đạo Tôn! Đây là lần cuối cùng sư phụ bao dung cho ngươi."

Kỷ Dương nói: "Bất quá đây có lẽ không phải là lần cuối cùng đệ tử này phạm vào cấm kỵ."

Ứng Tắc Duy lần nữa lấy lại bình tĩnh, dường như liếc nhìn Nam Nhan đang được bảo vệ phía sau Kỷ Dương, đột nhiên nói: "Bởi vì ta chọc tức cô nương đó, ngươi cố ý muốn chọc giận ta? Đã nhiều năm không gặp, đệ tử của ta đã trở nên nhỏ mọn đến thế à?"

"Không phải trái tim của ai cũng cân bằng như sư phụ." Kỷ Dương nói.

"Được." Ứng Tắc Duy cuối cùng cũng kết thúc chủ đề và nhàn nhạt nói: "Ta vẫn có một câu hỏi nhỏ."

"Sư phụ, xin hãy nói đi."

"Trước khi chết, Chu Tùy sư thúc của ngươi dường như muốn nói với ta điều gì đó quan trọng. Bởi vì thân thể, miệng và linh thức của hắn đã bị Âm Chúc nuốt chửng, ta đã suy luận nhiều ngày nhưng đều không có kết quả. Thiếu Thương có thể nói cho ta biết không? Ngươi có bí mật nhỏ nào không?"

Nam Nhan rõ ràng cảm giác được Kỷ Dương cứng đờ, nắm chặt tay nàng sau lưng.

Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nói: "Sư phụ, ngài có thực sự muốn biết về tình yêu giữa những đứa trẻ không?"

Một người giống Nam Nhiêu, một người giống mình hồi đó, đứng cạnh nhau; Ứng Tắc Duy có cảm giác như đang sống ở một thế giới khác.

Sương mù xám trong mắt Ứng Tắc Duy trở nên dày đặc hơn. Bỗng một tin nhắn từ giáo phái truyền đến tai hắn:

"Huyền Tể! Dịch Cốc tiên sinh tới thăm. Không biết.. có cho phép gặp ngài không?"

Ứng Tắc Duy im lặng một lát, giơ tay chạm vào hư không, một quyển trục rơi vào trong tay hắn. Hắn vòng qua Kỷ Dương, đưa cho Nam Nhan.

"Ta vội tới, cũng không có cái gì tốt tặng cho ngươi. Bức tranh lớn này là do Đạo Tôn vẽ khi mẹ ngươi đến Đạo Thánh Thiên tông tu luyện. Ngươi xem đi. Ngoài ra.. Cảnh tuyết ở Tử Châu thật sự đẹp. Đẹp hơn nhiều so với ở đây. Nếu rảnh rỗi, hãy nhờ Thiếu Thương đưa ngươi đến, Đạo Thánh Thiên tông sẽ dọn sẵn phòng đợi ngươi."

Cuộn giấy vừa vào tay, Nam Nhan gần như không cầm được vì nó quá nặng. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Ứng Tắc Duy đã biến mất.

Nàng không khỏi thở dài một hơi: "Phải rất lâu sau ta mới tìm ra tung tích của mẹ ta.."

"Nói ít cũng đúng. Ông ấy quen với việc dụ dỗ người khác nói những lời giận dữ. Một khi muội nói quá nhiều, ông ấy có thể đoán ra mọi thứ về muội ngay cả khi chính muội cũng không biết. May mắn thay, ông ấy có việc khác phải làm, nên không tiếp tục chú ý tới muội." Kỷ Dương trầm giọng nói.

Nam Nhan có chút sợ hãi: "Cuộn tranh này thì thế nào?"

"Giữ lấy. Nếu ngay cả bức tranh cũng có sát ý, ông ta cũng không xứng làm thầy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.