Tứ Hải Trọng Minh

Chương 111: Hôm nay mọi người đều khó sống sót




Xung quanh là hai, ba người đang tựa vào nhau, hầu hết đều đeo mặt nạ hình con rắn trên mặt, cho thấy họ là những người phục vụ trong Thiên Đường điện.

Điều này khá thuận tiện cho hai người bọn Nam Nhan. Sau khi đeo mặt nạ vào, không ai nhận ra họ. Nhưng đi vào Thiên Đường Điện một lúc, nàng vẫn cảm thấy khó chịu - nàng nghĩ mình khá đứng đắn, nhưng lại không biết Kỷ Dương có đứng đắn hay không.

May mắn có quỷ nhỏ dẫn đường cho họ, nên họ sẽ không bị lạc trong những khúc quanh ngoằn ngoèo của Thiên Đường điện. Chẳng bao lâu sau, họ đã nhìn thấy một chính điện.

Kỷ Dương đi theo Nam Nhan từng bước một, nhìn quanh đại sảnh rồi quay lại nói với Nam Nhan: "Hành lang bên cạnh đã bị trận pháp chặn lại, chỉ có chính điện nối với hậu sảnh, e rằng sẽ rất khó tìm thấy Ân Gia. Phải đi qua chính điện."

Chính điện này hẳn là nơi tụ tập lớn nhất trong Điện Thiên Đường. Nam Nhan ngạc nhiên phát hiện trong đại sảnh không có nhiều chỗ ngồi, tất cả các chỗ ngồi đều được che chắn bằng màn, phía sau màn còn có ghế dài. Lúc này, tiếng cười khàn khàn vang lên từ trong sảnh.

"Chúng ta hành động ra vẻ tự nhiên, có thể qua được không?" Nam Nhan hỏi.

Nam Nhan hỏi xong, có một đôi tu sĩ tiến vào chính điện, đi đến phía sau một tấm bình phong tản mác ra khí tức Nguyên Anh, phía sau tấm bình phong truyền ra những giọng tán tỉnh.

Kỷ Dương: "Muội muốn tự nhiên như thế nào?"

Nam Nhan không nói nên lời.

Đúng lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến một làn khí tức Nguyên Anh. Đồng thời, một giọng nói trung niên vang lên:

"Cô gái trước mặt đó, để ta xem nàng trông như thế nào?"

Nam Nhan trong lúc nhất thời cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, liếc nhìn chiếc gương đồng bên cạnh. Từ trong gương đồng, nàng kinh ngạc nhìn ra đây chính là Huyền Nham đã tranh cãi với nàng ở Thần Châu.

Nàng từng chữa khỏi độc thi cho các tu sĩ Trúc Cơ và Kết Đan ở Quân thành của Long Đô, đồng thời từ chối lời mời của Huyền Nham đến trại Nguyên Anh, sau đó ông ta bị Mục Triển Đình đuổi đi, nàng chưa từng nghe nói đến người này nữa, nhưng không ngờ ông ta lại xuất hiện ở Tị Châu.

"Ta bảo ngươi quay lại và tháo mặt nạ ra. Tại sao ngươi lại do dự?"

Nam Nhan nghĩ rằng Huyền Nham đại sư chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, vừa định quay người lại, liền cảm giác được tay mình bị Kỷ Dương nắm giữ.

Sau đó, một tên hái hoa từ chính điện xoa xoa tay đi ra đón, nói với Huyền Nham: "Ồ, Huyền Nham tiền bối của Thần Châu, sao ngài lại tới đây?"

Hóa ra ông ấy thực sự được Thần Châu phái đến.

Long Huyền vệ của Thần Châu bao gồm các tu sĩ đều ở cảnh giới Nguyên Anh, họ là sức mạnh cốt lõi của Thần Châu, mỗi Nguyên Anh đều nắm giữ một vị trí quan trọng, và rõ ràng Huyền Nham là một trong số họ.

Huyền Nham cũng vì nhìn thấy từ xa một nữ tu sĩ khí chất trong sáng, hoàn toàn khác với những nữ phù thủy ở Tị Châu mà hắn từng gặp trước đó, muốn thay đổi khẩu vị, nên nói: "Ta đến vội vàng, không có lô đỉnh. Nữ tu này khá được, có thể đi cùng ta được không?"

Tên hái hoa liếc nhìn Nam Nhan rồi nói: "Sao không nhanh tháo mặt nạ ra để tiền bối có thể nhìn rõ?"

"Ta e rằng không được."

Huyền Nham đại sư hơi nheo mắt lại, không hiểu sao một tu sĩ Kết đan dám đắc tội hắn, "Tại sao?"

"Bởi vì.." Kỷ Dương nhấc mặt nạ lên, sắc mặt Huyền Nham đột nhiên tái nhợt, trong giọng nói của Kỷ Dương mang theo vừa đủ khinh thường, quay người nói: "Nàng là hoa có chủ."

Trong đầu Huyền Nham chấn động, đây chính là mục tiêu khiến gã được Đạo Thánh Thiên tông phái đến Thần Châu. Khi biết người thanh niên mình gặp ở Thần Châu thực ra chính là kẻ phản bội mà Đạo Thánh Thiên tông truy đuổi nhiều năm, gã đã cảm thấy may vì thoát chết lần đó, không ngờ lại gặp ở đây.

Trong lúc hoảng hốt, Huyền Nham nghe được đối phương truyền âm: "Ta nhớ ra ngươi là đệ tử thứ hai của Lục gia?"

Trong Đạo Thánh Thiên tông, không có người nào không sợ tông chủ, nhưng người trước mặt Huyền Nham đã từng là người gần gũi nhất với tông chủ. Huyền Nham thật sự đã trong lòng yếu ớt, không dám công khai mở miệng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp: "Đạo Thánh Thiên tông sẽ không tha thứ bất kỳ kẻ phản bội nào. Nếu ngươi cùng ta trở về và tự sát, ta sẽ không phải làm bất cứ điều gì!"

"Bây giờ? Nếu thân phận của Đạo Thánh Thiên tông bị bại lộ ở đây, cho dù ngươi có thể sống sót rời khỏi Tị Châu thì Thần Châu có để ngươi đi không?"

Huyền Nham đã bôn ba nhiều năm, nhưng gã vẫn cảm thấy mạng sống quan trọng hơn; nếu lúc này Kỷ Dương lộ diện, gã có thể sẽ gặp nguy hiểm; bèn nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Ngươi muốn thế nào?"

Nói chuyện với Kỷ Dương rất nguy hiểm, một khi hắn phát hiện ra điểm yếu của gã, nhịp điệu cuộc trò chuyện rất nhanh sẽ rơi vào tay hắn.

"Bởi vì chúng ta là cùng một tông phái, ít nhiều ở trên cùng một con thuyền nơi đất khách xa lạ này. Ta tới đây không phải nhằm vào Đạo Thánh Thiên tông, còn ngươi thì sao? Giúp ta vào chính điện, ta sẽ giả vờ như không thấy ngươi.."

Nam Nhan thấy sắc mặt Huyền Nham thay đổi mấy lần, cuối cùng vẻ mặt âm trầm nói với tên hái hoa: "Ta coi hai người này là bạn đồng hành của mình, xin mời dẫn đường."

Tên hái hoa mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng đối với chuyện của tu sĩ Nguyên Anh, hắn cũng không có cách nào bình luận, chỉ có thể dẫn bọn họ vào chính điện ngồi xuống.

"Huyền Nham đạo hữu, đã rời chiến trường mấy tháng rồi, vết thương do chân hỏa mà ngươi để lại trên cánh tay phải của ta vẫn còn đau đớn không chịu nổi."

Trong trận chiến Thần - Tị có rất nhiều đối thủ, Huyền Nham vốn đã cảnh giác. Nghe được lời này, gã thản nhiên đáp: "Nếu hai đại lục đang đàm phán hòa bình, vậy thì tạm thời gác chuyện quá khứ sang một bên. Sau này ta sẽ gửi cho ngươi thuốc giải."

"Ồ?" Ma tu Nguyên Anh bên cạnh nói: "Huyền Nham ngươi nổi tiếng là người khó nói chuyện, sao hôm nay ngươi lại tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ đế tử ban cho ngươi bảo bối sao?"

"Ngô đạo hữu, đừng nói nhảm, không có chuyện như vậy."

Ma tu họ Ngô chế nhạo: "Cái gì? Tất cả tu sĩ Thần Châu đều quay lưng và phủ nhận sau khi nhận được lợi ích vậy ư? Đế tử đã nói rằng chỉ cần đạo sĩ Huyền Nham trì hoãn ở Thần Châu lâu hơn một chút, chúng ta xử lý việc trong mỏ xong, có thể tặng Thiên Đường điện này cho đạo hữu."

"Đừng nói chuyện này, đừng nói chuyện này.. Uống đi, uống đi!"

Với tư cách là cây đinh của Đạo Thánh Thiên tông, kiếm lợi nhuận giữa hai lục địa Thần và Tị, đồng thời bị đệ tử cũ của tông chủ nghe trực tiếp, Huyền Nham cảm thấy như thể mỗi lời mình nói đều đang nhai đinh, khiến má gã đau nhức.

Ma tu họ Ngô sợ Huyền Nham đổi ý, trì hoãn việc của Tị Châu, nên cau mày nói: "Hai người các ngươi hầu hạ thế nào mà không rót rượu cho tiền bối?"

Bàn tay cầm cốc của Huyền Nham run rẩy kịch liệt, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Ngu ngốc đến mức rót rượu cũng không rót được, đi xuống đổi người khác đi!"

Kỷ Dương kiên định nhìn Huyền Nham: "Muội muội của ta không được khỏe, ta xin ở lại đây chuộc lỗi."

Nam Nhan thấy Huyền Nham cứng đờ. Nàng nhìn Kỷ Dương, ý hỏi: Ngươi ở lại đây à?

"Ta muốn nghe xem, ngoài mỏ linh thạch của Tị Châu, nơi này còn có gì đáng giá. Muội đi cẩn thận, ta sẽ để lệ quỷ đi theo muội." Kỷ Dương truyền âm.

Nam Nhan gật đầu. Trong lúc những người phục vụ phía sau đang bận rộn, nàng đứng dậy lẻn vào hậu sảnh.

Trong sảnh sau có rất nhiều ngã ba. May mắn có con quỷ nhỏ dẫn đường cho nàng suốt chặng đường trong bóng tối. Chẳng bao lâu sau, Nam Nhan có thể ngửi thấy mùi hương trợ hứng tình yêu nồng nặc trong không khí. Cùng lúc đó, nàng nhìn thấy một điện với cửa khép nửa chừng. Cánh cửa dưới vầng hào quang màu đỏ sậm.

Bóng dáng của con quỷ nhỏ xuất hiện trong góc, duỗi những ngón tay gầy gò và cháy đen ra, chỉ về phía đó.

Nam Nhan nhìn xung quanh, tản ra khí tức của cảnh giới Trúc Cơ, rồi bước tới để xem tình hình trong cung điện, nhưng nàng gần như vấp phải thứ gì đó dưới chân. Khi cúi đầu xuống, nàng ngạc nhiên lùi lại một bước.

Nằm trước cửa điện của Lệ Miên là một người đàn ông nửa thân trên không mặc áo, nước da xanh xám, đã chết từ lâu, giống như toàn bộ dương khí đã bị rút hết.

Nam Nhan dựa vào cửa, nhìn vào trong đại sảnh, kinh hãi phát hiện trong đại điện có nhiều người chết hơn - đây cơ hồ không phải là thu bổ từ lô đỉnh, mà hoàn toàn là dùng mạng sống của người ta để luyện công.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Cánh cửa phía sau lưng nàng đột nhiên mở ra, một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên.

Nam Nhan nhận ra giọng nói này không ai khác chính là Lệ Trì, đế tử của Tị Châu. Trước khi nàng có thể nghĩ ra cách đối đáp, lại nghe thấy hắn thúc giục:

"Hôm nay có rất nhiều khách quý, mau dọn dẹp thứ dưới đất đi!"

Lệ Trì cau mày. Phía sau còn có những người hầu khác, nghe vậy, lập tức tiến vào đại sảnh, chuyển thi thể trên mặt đất đi.

Nam Nhan không dám nói lời nào, giúp kéo xác trên mặt đất đến túi Càn Khôn của những người hầu khác, khóe mắt thoáng thấy Lệ Trì đang đi tới. Đằng sau tấm rèm dày nặng, bóng dáng Lệ Miên mơ hồ ngồi dậy, ném tên lô đỉnh cuối cùng ra ngoài ghế dài.

Lệ Trì thấy nàng ta đã điều chỉnh khí tức xong, ngồi xuống mép ghế nói: "Miên nhi, muội thấy thế nào với chiêu thức mà cha đã tìm ra để chuyển hóa năng lượng và chuyển hóa lời nguyền rủa?"

Khuôn mặt của Lệ Miên vẫn còn băng bó, giọng nói khàn khàn và không còn quyến rũ như trước:

"Chậm quá.. Ca ca, mặt muội sẽ không bao giờ khá hơn à?"

"Không đâu, ít nhất tu vi của muội đã tiến tới Kết Đan hậu kỳ rồi đúng không?"

Giọng nói của Lệ Miên trở nên nham hiểm: "Khi ta khỏe lại, ta muốn cha bắt được con quỷ đó và luyện hóa linh hồn của nó! Ta muốn những kẻ đó chết! Mục Triển Đình.. Còn có người trông giống Nam phương chủ! Ta muốn chúng chết!"

Lệ Trì vẫn còn nhớ tới khuôn mặt đáng sợ của Lệ Miên, trong lòng cảm thấy có rất nhiều phản kháng, nhưng lại tập trung vào chuyện khác khuyên nhủ: "Miên nhi, lần này muội cũng là trong họa có phúc. Đôi mắt của muội cần phải có tầm nhìn xa hơn. Sức mạnh tấn công chung của chúng ta đã tăng lên 5 phần, và chúng ta có thể đánh bại trực diện kiếm ý của Tống Trục, điều này sẽ giúp đỡ rất nhiều cho ta trong việc giành được vương miện ở Sơn Hải Cấm Quyết."

Lệ Miên im lặng, nghe Lệ Trì thuyết phục hồi lâu mới nói: "Ca ca, tìm thêm cho muội vài người nữa, muội muốn nhanh chóng bình phục."

"Ta nghe bọn người hái hoa bên dưới nói hôm nay tìm được một tên yêu tu rất được, đang ở sảnh bên. Chắc chắn hữu dụng hơn những người phàm này. Nhưng ngươi vừa hút mười tám tên tu sĩ Trúc Cơ, hiện tại từ từ thôi! Ta đi tiền sảnh xử lý một số việc.. Chờ Thiên Tà giáo chúng ta đào ra thiên địa mạch, ta sẽ không còn sợ Tử Châu kiềm chế."

Lệ Miên hung tợn nói: "Nơi đó không liên quan gì đến Tử Châu! Tị Châu chúng ta đã làm đủ cho bọn họ rồi! Chỉ cần đợi đến khi Ứng.. chỉ cần Huyền Tể của Đạo Thánh Thiên tông phi thăng, chúng ta sẽ không có việc gì phải lo lắng nữa."

Lệ Trì nhìn vẻ mặt hung dữ của Lệ Miên, không khỏi có chút kinh ngạc. Hắn biết rất rõ bản chất của muội muội mình, không ngờ rằng sau khi chịu tổn thất lớn như vậy ở U Tuyền Xuyên, phương diện tu vi và trí tuệ lại tiến bộ rất nhiều.

"Đúng rồi.." Lệ Miên lại nói, "Ta gọi ca ca đến đây vì một lý do khác.. Khi ta ở U Tuyền xuyên, ta gặp một yêu tu giật lấy Lưỡi hái từ tay ta. Ta nghĩ rằng không thể bắt được hắn, nhưng không ngờ trời có mắt, lại để hắn rơi vào tay ta, bị ta nhốt vào mật thất."

Lệ Trì kinh ngạc nói: "Vậy tại sao ngươi không báo cáo trưởng lão?"

Lệ Miên nói với giọng u ám: "Ai có thể chắc chắn rằng trong số các trưởng lão không có người của Đạo Thánh Thiên tông? Ta nghĩ có thể qua hắn điều tra về U Tuyền xuyên. Nếu ca ca quan tâm đến hoàng vị, ca ca cũng có thể đến giúp ta truy hồn hay thẩm vấn hắn."

Thanh âm của họ vốn rất thấp. May mắn thay, Nam Nhan có giác quan mạnh, có thể nghe được hết.

Nhị ca nhất định ở chỗ này, nhưng thiên địa mạch là cái gì?

"Được rồi, đi thôi. Đừng làm phiền Miên tiểu thư thưởng thức lô đỉnh."

Sau khi dọn dẹp xác chết trên mặt đất, người hầu gọi nhau rời khỏi điện của Lệ Miên. Nam Nhan đi theo ra ngoài, nhìn xung quanh không thấy ai, bèn ra tay đánh ngất hai người hầu đang ở cảnh giới Trúc Cơ, kéo bọn họ vào góc tối cùng mấy chậu hoa lớn che lại, sau đó yêu cầu tiểu quỷ coi cửa, còn nàng quay trở lại cung điện.

Nghe được lời vừa rồi của Lệ Miên, bọn họ đã đưa Ân Gia vào trong sảnh bên. Lúc này thấy Lệ Trì và Lệ Miên đã đi rồi, Nam Nhan áp tai vào tường nghe một lúc rồi xác định phương hướng, đi vòng qua một bức bình phong. Trong lúc lo lắng tìm kiếm xung quanh, nàng nghe thấy tiếng kêu của Lệ Miên chỗ một bức tường: "Á! Người tới! Người tới mau!"

Nam Nhan lập tức thiết lập một tấm chắn cách âm trong phòng ngủ của Lệ Miên, lục lọi các kệ trên bức tường đó, nhấc một chiếc sừng cừu nạm đá quý ra, một cánh cửa bí mật từ từ mở ra phía trên.

Lệ Miên vừa điên cuồng lao ra ngoài vừa ngã xuống đất. Khi Nam Nhan cúi đầu xuống, bàng hoàng nhìn thấy hai con giống như con rết trên chân mình.

Một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo và quỷ dị từ trong cửa bí mật tràn ra. Nam Nhan lập tức giơ tay bắn ra một Phật ấn, đánh Lệ Miên bất tỉnh trước, sau đó xông vào mật thất, nhìn thấy tứ chi của Ân Gia bị xích bằng dây xích dài. Hắn ta đứng đó, trên mặt bị vẽ một hình bùa máu, vẻ mặt điên cuồng, cầm một chiếc ghế với mái tóc rối bù, điên cuồng đánh Lệ Trì, kẻ đang bị mười mấy tên tiểu quỷ vây lấy.

"Ta bảo ngươi đụng ta sao! Đừng tưởng rằng ngươi giống người thì ta không nhận ra ngươi là quỷ! Thôi đi, ta không sợ! Hôm nay không ai có thể sống sót!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.