Tu Tiên Từ Mê Vụ Sơn Lâm Bắt Đầu

Chương 104: Trúc Cơ Chặn Đường.




Chương 104: Trúc Cơ Chặn Đường.
Sáng ngày hôm sau, Trần Nguyên mang theo Đại Hắc rời đi Ly Hoả Tiên Thành một chuyến.
Đạp trên thượng phẩm phi thuyền, trên đường đi ngang qua một khu vực núi đá dài hơn hai dặm địa phương.
Sắc mặt có chút ngưng trọng dừng lại phi thuyền, nhìn trước mặt đang lăng không đứng đó một tên tuổi già trúc cơ tu sĩ.
Cái này cũng không phải đơn thuần chỉ là dung mạo già nua, mà ngay cả sinh cơ bên trong cũng hơi có chút yếu kém.
Theo cấp độ mà tính, có lẽ trước mặt người này cũng không sống được quá 20 năm nữa đi.
Vẻ mặt đề phòng, Trần Nguyên chắp tay thi lễ lên tiếng.
"Vị này trúc cơ tiền bối, không biết chặn đường vãn bối nơi này là có chuyện gì muốn dặn dò sao?".
Lão giả một bộ nghiền ngẫm nụ cười đánh giá trước mặt tu sĩ, tiếp đó bất thình lình lên tiếng tra hỏi.
"Không biết Hàn tiểu hữu năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà đã có lương phối?".
Trong lòng không nắm chắc, Trần Nguyên b·iểu t·ình nghi hoặc lên tiếng dò hỏi: "Không biết tiền bối đây là ý gì?".
Lão giả lúc này mới như chợt nhớ ra gì đó, hướng Trần Nguyên biểu hiện ra mình ôn hòa một mặt lên tiếng.
"Quên mất chưa tự giới thiệu, lão phu Họ Huỳnh, tên Thái Tường, có nghe qua thanh danh của Hàn tiểu hữu".
"Đáng tiếc trước đó ta mấy tên hậu nhân đến mời tiểu hữu tới gia tộc làm khách khanh, nhưng nhiều lần bị từ chối, không còn cách nào khác hơn là bộ xương già này phải tự mình đi một chuyến".
Nói tới đây Huỳnh Thái Tường cười như không cười, hướng Trần Nguyên một lần nữa phát ra mời.
"Không biết Hàn tiểu hữu có muốn tới Huỳnh Gia đương nhiệm một cái khách khanh trưởng lão?".
"Nếu như đồng ý, lão phu có một đứa cháu gái năm nay vừa tròn 20, cũng có thể cùng tiểu hữu kết thành lương duyên, làm một đôi thần tiên quyến lữ".
"Không biết Hàn tiểu hữu ý như thế nào?".
Huỳnh Thái Tường tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng trong lời nói lại để lộ ra không cho phản đối ý tứ.

Trần Nguyên nghe được lời này nào còn không biết, lão gia hỏa trước mặt là muốn cưỡng ép đem bản thân về.
Giống như hôm nay hắn có đồng ý hay không đều phải theo người này về Huỳnh Gia một chuyến.
Huỳnh gia ở Ly Hoả Tiên Thành địa vực này, chỉ có thể cho là một cái tiểu gia tộc.
Tộc nhân chỉ hơn trăm, trong đó trúc cơ tu sĩ chỉ có trước mặt vị này lão giả Huỳnh Thái Tường.
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
"Phải khiến tiền bối thất vọng rồi, vãn bối tự do đã quen, chưa muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào, cũng chưa có ý thành gia lập thất".
Nghe không đến hài lòng câu trả lời về sau, Huỳnh Thái Tường thần sắc cũng không có quá lớn thay đổi.
Hiển nhiên Trần Nguyên câu trả lời đã nằm trong hắn dự đoán.
Như có như không ý cười vang lên.
"Hàn tiểu hữu không cần trả lời vội, theo lão phu về Huỳnh Gia một chuyến rồi lại hảo hảo suy nghĩ liền có thể".
Nói xong liền không đợi phản hồi, đưa tay ra một chỉ.
Đầu ngón tay bắn ra một sợi kim sắc tơ, vô hạn kéo dài quấn một vòng xung quanh Trần Nguyên khu vực, sau đó không ngừng thu nhỏ siết chặt.
Một thanh cực phẩm phi kiếm được hắn tế ra, điều khiển chém tới kim sắc sợi tơ.
"Keng" một tiếng, phi kiếm vậy mà b·ị b·ắn ngược quay trở lại, còn kim sắc sợi tơ chỉ rung lắc nhẹ, hơi chậm lại tiết tấu.
Nhẹ nhàng một kích, liền có uy năng vượt xa luyện khí viên mãn toàn lực xuất thủ.
Thấy cảnh này Huỳnh Thái Tường cười khẽ, lại thêm chút mỉa mai ý tứ vang lên.
"Hàn tiểu hữu tuy rằng thiên tư không kém, đáng tiếc luyện khí cùng trúc cơ cách biệt quá xa".
"Tiểu hữu vẫn là theo ta về gia tộc một chuyến đi".

Trần Nguyên thần sắc hơi nhíu, đạo lý này hắn cũng biết, nhưng cũng muốn thử xem bản thân cơ bản chiến lực một lần.
Hai tay bấm liên tục pháp quyết, vậy mà hơn 20 cây dây leo không cần đến đại địa làm vật dẫn, vẫn có thể tự nhiên mọc lên.
20 cây dây leo thân hình uốn lượn như giao long, tại trước người hai mét hình thành, tiếp đó dựa theo những đạo pháp quyết được Trần Nguyên liên tục bấm ra.
Dần dần thu nhỏ lại, không ngừng đan xen cùng hợp vào lẫn nhau.
Huỳnh Thái Tường thấy trước mặt cảnh tượng đôi lông mày hơi nhíu, trong lòng hơi chút bất an.
Hắn cũng không tiếp tục lưu thủ nữa, toàn lực xuất thủ điển khiến dây tơ tiến nhanh thêm, cắt đứt đi trước mặt người thi pháp.
Nhìn thấy địch nhân gấp gáp muốn xuất thủ ngăn cản mình, Trần Nguyên cười khẽ nói ra một câu: "Muộn".
Hơn 20 cây dây leo dài hơn 30 mét, chỉ trong hô hấp liền cấp tốc thu nhỏ hợp lại với nhau, tạo thành một thanh mộc kiếm dài một mét.
Mộc kiếm không có gì nh·iếp người uy năng toả ra, cũng không có hoa văn trang trí, chỉ đơn giản một thanh không sắc bén kiếm gỗ.
Một chỉ điểm ra: "Đi".
"Vèo" một cái, mộc kiếm lấy tốc độ cực nhanh phóng đi v·a c·hạm cùng kim sắc dây tơ.
Huỳnh Thái Tường sắc mặt khẽ biến, dây tơ vậy mà chỉ ngăn cản được hai cái hô hấp liền b·ị c·hém đứt.
Mộc kiếm lấy khí thế không thể ngăn cản phóng thẳng tới.
Cảm giác nguy hiểm báo động mạnh, Huỳnh Thái Tường trong tay xuất hiện một kiện đặc thù linh khí.
Một kiện linh khí hình tam giác cao nửa mét, phía trên được điêu khắc một đầu tinh xảo kim điêu, vung nhẹ trong tay linh khí.
Đồ án kim điêu bắt đầu tỏa ra quang mang bao chùm lại toàn bộ linh khí, tiếp đó hoá thành một đầu kim điêu gào thét hướng tới phi kiếm đón đỡ.
"Rầm rầm".
Hai đòn t·ấn c·ông tạo ra một v·ụ n·ổ khá lớn, chấn động khiến trên phi thuyền Trần Nguyên phải lùi lại hơn 30 mét.

Hắn trong lòng cười khổ.
"Muốn không dựa vào ngoại vật giao chiến với trúc cơ tu sĩ đúng là khó khăn".
Đòn t·ấn c·ông b·ằng mộc kiếm vừa nãy, đã khiến linh lực trong cơ thể tiêu hao đi 2/3.
Chỉ vọn vẹn đánh ra một kích giao chiến cùng trúc cơ, đã khiến linh lực trực tiếp tiêu hao đi 2/3, như vậy còn đánh đấm cái gì?.
Phất tay một cái, hoá thân khôi lỗi từ trong thạch bia không gian xuất hiện trước mặt, bấm pháp quyết dùng đến Thần Hàng giáng lâm, còn bản thân cho phi thuyền lui lại tránh xa chiến trường.
Khói bụi tản đi, Huỳnh Thái Tường sau đòn v·a c·hạm vừa nãy, cũng bị đẩy lùi về sau chục mét, kiện kia hình thù kỳ quái nhị giai linh khí cũng được triệu hồi về bên người.
Một chiêu qua đi, vị này lão tổ Huỳnh Gia không chút trọng thương, lúc này quét ánh mắt về phía trước, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa trong lòng nhảy một cái.
Một thân ảnh nam tử dung mạo anh tuấn bất phàm, tóc đen cột cao, mắt phượng sắc bén, mặc trên người một bộ bạch y đang cười như không cười nhìn lại.
Còn tên kia họ Hàn tiểu tu sĩ hiện đang điều khiển phi thuyền lui về sau, rời đi khu vực chiến trường.
Huỳnh Thái Tường ánh mắt mở lớn, hắn trong lòng kinh ngạc không hiểu trước mặt tên này mặc bạch y nam tử xuất hiện tại đây từ bao giờ, vậy mà bản thân chưa từng phát hiện.
Lão tổ Huỳnh Gia có chút nghi ngờ lên tiếng dò hỏi.
"Vị này đạo hữu, không biết vì sao tại nơi đây chặn đường lão phu là có ý gì?".
Một tiếng cười khẽ vang lên.
"Cái này phải là ta hỏi mới đúng, ngươi xuất thủ muốn bắt đi ta bằng hữu, cái này là có ý gì?".
Nghe xong giọng điệu tự tiếu phi tiếu của trước mặt người, Huỳnh Thái Tường trong lòng càng thêm nặng nề.
Ai mà ngờ trong mắt hắn chỉ là luyện khí tầng chín con kiến hôi, ở Ly Hoả Tiên Thành đã có giao tình không cạn với hai tên trúc cơ tu sĩ thì thôi.
Ngay cả lúc ra ngoài cũng có một người khác tự xưng bằng hữu ở bên cạnh bảo vệ nữa.
"Là ta cái này không phải, lão phu không nghĩ tới Hàn tiểu hữu lại còn có tu vi cao tuyệt như vậy bằng hữu".
"Nếu đã là hiểu lầm, chuyện lần này coi như bỏ qua như thế nào?".
Hết chương !.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.