Chương 112: Luyện Chế Thứ Hai Nhị Giai Khôi Lỗi, Chân Nhân Động Phủ.
Trần Nguyên tại linh điền số 1 bế quan, nhìn trước mặt 300 năm Vân Tử Đàn, vẻ mặt vui mừng không ngớt.
300 năm Vân Tử Đàn đã có thể làm tài liệu chính để chế tạo một kiện nhị giai trung phẩm mộc hệ linh khí, nhưng hắn bây giờ tài năng vẫn chưa đạt đến đó cấp bậc.
Muốn ngay lập tức phát huy giá trị Vân Tử Đàn, chỉ có thể luyện chế khôi lỗi là tốt nhất vận dụng.
Đột phá trúc cơ về sau, liên quan đến Thần Hồn các phương diện đều tăng mạnh, bây giờ cách không điều khiển khôi lỗi phạm vi đã đạt tới 3000 dặm.
Luyện chế ra một cỗ khác nhị giai khôi lỗi, có thể mở thêm một cái chi nhánh tại nơi khác phường thị.
Hắn dự định buôn bán đều là có giá trị tài nguyên, cho nên dựa vào nhất giai cực phẩm khôi lỗi chiến lực là không bảo vệ được, chỉ có trúc cơ sức chiến đấu mới không bị tham lam c·ướp tu để mắt đến.
.
Nửa tháng sau, trong luyện khí thất, nhìn trước mặt thân hình cường tráng, diện mạo uy nghiêm trung niên nam tử, Trần Nguyên thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Thứ hai nhị giai khôi lỗi thành".
"Đáng tiếc, mặc dù ta sử dụng thần hồn loại tài liệu có thể khắc vào thần hồn ấn ký, nhưng không thể giống hoá thân khôi lỗi đánh ra pháp thuật".
Thứ hai khôi lỗi không có giống như nội đan yêu thú làm hạch tâm, chỉ dựa thần thức giáng lâm là không dùng ra được các loại thuộc tính liên quan pháp thuật.
"Ân, có thể sử dụng phù lục cùng pháp khí, thân thể gần sánh ngang nhị giai cũng là một đại ưu thế, cẩn thận một chút đánh tay đôi cùng với trúc cơ sơ kỳ cũng có thể đi?".
"Đáng tiếc, ta hiện tại hơi chút một nghèo hai trắng, không có đủ tài liệu để luyện chế ra nhị giai linh khí".
Thứ hai khôi lỗi lấy trung phẩm linh thạch làm năng lượng tiêu hao, 10 khối trung phẩm linh thạch có thể miễn cưỡng chiến đấu trong vòng 1 giờ.
Lúc chiến đấu cần phải căn chuẩn thời gian để bổ sung linh thạch, tránh trường hợp đang đánh nhau thì hết năng lượng duy trì, như vậy chính là tay không biếu tặng địch nhân khôi lỗi.
Thu lại Thứ 2 khôi lỗi vào túi trữ vật, Trần Nguyên thả lỏng cơ thể rời khỏi luyện khí thất ra bên ngoài hít thở không khí.
Đứng trên sơn phong, nhìn xa xa núi non phong cảnh, tâm tình hắn hơi chút tốt sắc.
Một đầu sải cánh hơn 4 mét đại điểu trên trời cao bay lượn, thỉnh thoảng sẽ có như thanh minh tiếng kêu vang vọng.
Tiểu Kim hiện tại đã ở nhất giai hậu kỳ cảnh giới, vì trong người thời gian này hơi chút eo hẹp kinh tế, cho nên cũng không có gì cao cấp tài nguyên bồi bổ, chỉ có linh thú hoàn làm thức ăn, khiến cảnh giới của Tiểu Kim tăng lên có phần thong thả.
Thanh Lý Ngư hiện tại khí tức cũng đã đạt tới nhất giai trung kỳ, Trần Nguyên hơi chút đắn đo, không biết có nên thu thêm đầu này Thanh Lý Ngư làm linh thú hay không.
Hắn có chút ý nghĩ tương lai một long một phượng dưới chân phi hành, nghĩ thôi đã cảm thấy rất ngầu rồi.
Nhưng Thanh Lý Ngư huyết mạch quá thấp, không có gì quá lớn tiềm lực có thể nói, đầu tư vào hồi báo tám chín phần là không như ý.
Trần Nguyên lại nghĩ đến trong túi trữ vật còn một bình bản mệnh tinh huyết, của nhị giai hậu kỳ Ngạc Giao.
"Ân, nếu đầu này Thanh Lý Ngư có thể tự mình tu hành đến nhất giai hậu kỳ, có thể hơi làm chút đánh cược vận may".
Bỗng nhiên lúc này từ Ly Hoả Tiên Thành khôi lỗi truyền lại đây một cái tin tức.
Cách Ly Hoả Tiên Thành hơn vạn dặm có một toà Chân Nhân động phủ hiện thế, nhưng có tam giai đại trận thủ hộ, cho nên vẫn chưa có ai vào được.
Trần Nguyên lúc này b·iểu t·ình hơi chút tâm động, giống như tiền nhân động phủ loại này địa phương, chính là tán lập nghiệp địa phương một trong.
Cũng chỉ có như loại này nơi, mới có thể may mắn xuất hiện các loại tài nguyên quý hiếm mà bên ngoài không thể tới tay.
Hắn ánh mắt hơi lấp lóe, chỉ trong hô hấp liền suy nghĩ hơn trăm cái lập luận cùng suy đoán, cuối cùng vẫn quyết định đi tới xem thử.
Gọi đến Đại Hắc, một bên che giấu thân phận rời đi linh điền số 1.
.
Tại phía trên trăm dặm u cốc, xuất hiện vô số tu sĩ đang đứng chờ đợi.
Có luyện khí trung kỳ, có luyện khí hậu kỳ, có tiểu tu sĩ đứng lặng một góc, có trúc cơ ở trên đỉnh núi thả ra mình cường hoành uy áp.
Cùng bằng hữu kết bạn mà tới cũng có, theo mình thế lực tạo thành đoàn thể cũng có, một người một mảnh đất tán tu cũng có.
Nhưng tất cả đều chỉ có một mục đích, đó chính là cái kia nghi ngờ là chân nhân động phủ nơi.
Trên đỉnh một ngọn núi không cao không thấp, thứ hai khôi lỗi được Trần Nguyên tại hơn nghìn dặm bên ngoài viễn trình điều khiển, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá không xa phía bên trong bình chắn trận pháp.
Hắn nhận được tin tức báo rằng, nơi đây có một toà tam giai trận pháp bao chùm lại phương viên hơn 30 dặm.
Vốn dĩ trước đó có thêm một toà huyễn trận bao phủ bên ngoài nữa, nhưng có lẽ vì thời gian trôi qua quá lâu, trận pháp dễ dàng bị tu sĩ phá mất, lộ ra bên trong chân diện mục.
Trận pháp chỉ ngăn cản ngoại lai tiến vào, cũng không cản trở tầm mắt, có thể xuyên qua mỏng manh bình chắn có thể thấy bên trong sông hồ cảnh tượng.
Hắn lúc đầu dự định bản tôn tự mình tiến vào tầm bảo, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy để khôi lỗi tiến vào dò xét trước xem thử.
Nếu có đáng giá bảo vật ra tay, lúc đó thứ hai khôi lỗi không đủ năng lực ứng đối, bản thân lại tiến vào cũng không muộn.
Lúc này ở xa xa bay tới một cái nhị giai phi thuyền, tuy rằng không thấy bên trong người, nhưng trúc cơ hậu kỳ cường hoành uy áp toả ra khiến không ai dám khinh thường.
Phi Thuyền đáp xuống một toà sơn phong rộng rãi địa phương, còn trước đó có tu sĩ đứng, cảm nhận được cường hoành khí tức toả ra đã vội vàng rời đi từ lâu.
Lần lượt có 20 tên luyện khí hậu kỳ, mặc thống nhất y phục màu vàng kim, bên trái ngực có in hình núi lửa đang phun trào bước xuống.
Tiếp đó là một cổ hi lão giả trúc cơ hậu kỳ cảnh giới, một nữ phụ nhân trúc cơ trung kỳ, cùng một thiếu niên nam tu trúc cơ sơ kỳ bước xuống.
Trần Nguyên tuy không nhận ra ba người thân phận, nhưng đám kia đồng phục luyện khí đệ tử thì hắn có thể nhận ra, người tới nếu hắn đoán không sai phải là Nham Linh Môn đi.
Trúc cơ trung kỳ nữ phụ nhân thấy nơi này vậy mà đã tụ tập hơn 30 tên trúc cơ tu sĩ, trúc cơ hậu kỳ cũng có 2 người, nàng này lúc đầu còn hơi tự tin vẻ mặt, bây giờ cũng trở lên nghiêm túc không ít.
"Sư huynh, Nơi đây vậy mà đã tụ tập hơn 30 tên trúc cơ kỳ, trong đó có hai người vẫn là trúc cơ hậu kỳ cảnh giới".
"Chúng ta lần này e rằng cũng không phải như dự đoán thuận lợi".
Tuổi trẻ trúc cơ thiếu niên dung mạo bên cạnh lúc đầu cũng hơi chút bị kinh trụ, nhưng về sau lại lộ ra khinh thường thần sắc cất tiếng.
"Hàn sư tỷ cần gì phải diệt uy phong mình, theo ta thấy nơi đây trúc cơ tu sĩ tuy đông đảo, nhưng đều là tán tu dã lộ, không gây được kinh sợ".
Theo hắn thấy tán tu cùng tông môn tu sĩ là có chênh lệch, mặc dù có cùng cảnh giới đi chăng nữa, thì chiến lực cũng sẽ kém xa.
Trúc cơ trung kỳ nữ phụ nhân thấy bên cạnh mình sư đệ lộ ra khinh thường thái độ, nàng bất đắc dĩ cười khổ lên tiếng giải thích.
"Tiệt sư đệ mới đột phá trúc cơ không lâu, vẫn chưa trải qua nhiều biến cố, không biết được tán tu liều mạng cùng cẩn trọng bản sự".
"Đám này tán tu có thể đột phá đến trúc cơ, đều không phải đơn giản hạng người, tuy rằng phần đông vẫn là thiếu kém truyền thừa, nhưng chắc chắn sẽ không thiếu một cái liều c·hết đánh cược dũng khí".
"Chỉ cần có đủ lợi ích, tán tu hoàn toàn có thể hoá thân trở thành trên sa mạc hoang dại sói đói, có liều mạng dũng khí, lại có cẩn thận tâm tư, nếu chúng ta khinh địch ắt gặp không tốt kết cục".
Thấy bên cạnh mình tiểu sư đệ vẫn hơi chút không phục thần sắc, nàng này trong lòng cười khổ lắc đầu, cũng không dự định lên tiếng khuyên bảo thêm.
Một bên cổ hi lão giả bây giờ mới không nhanh không chậm lên tiếng trả lời.
"Hàn sư muội nói không sai, có thể đột phá đến trúc cơ người đều không đơn giản, hoặc là tâm tư kín đạo tu sĩ, hoặc là có riêng phần mình cơ duyên".
"Nham Linh Môn không phải đại thế lực, ở luyện khí cảnh giới các đệ tử là có nhất định ưu thế so với tán tu, nhưng sau khi đạt tới trúc cơ, ưu thế này bị san bằng không ít".
"Với lại điều ta suy tính cũng không phải là trong động phủ cơ duyên, mà là nơi này linh mạch sẽ thuộc về nhà nào?".
Hết chương !.