Tung Hoành Dị Giới

Chương 11: Dịch Chuyển (2)




Chương 11: Dịch Chuyển (2)
POV: Loki
Trong khi tất cả mọi người trong guild Valkyrie đang trải qua những giây phút "đáng nhớ" nhất trong cuộc đời của họ, thì kẻ chủ mưu vẫn thong thả "bơi" giữa biển tiền vàng. Loki đang sử dụng ma thuật để nổi và lướt qua đống vàng, dù nó tiêu tốn kha khá mana, nhưng ai quan tâm chứ? Hiện giờ, hắn còn đang bận tận hưởng cảm giác sung sướng của một tỉ phú thực thụ.
Thực ra, không phải tỉ phú nào cũng có thể bơi trong một vùng biển toàn vàng như thế này. Vậy nên hắn phải gọi mình là tỉ tỉ tỉ phú mới đúng. Hắn vớ lấy một lọ potion gần đó, chẳng thèm quan tâm đến tác dụng, mở nắp và dốc ngược lên uống một hơi dài.
"Khà, thế này mới là đáng sống chứ. Chỗ này còn nhiều lắm, uống vài chai thì có sao đâu nhỉ?"
"Mà quan tâm làm gì cơ chứ? Game sắp đóng cửa rồi, xõa thôi!"
Lại vớ thêm một chai nữa để uống, hắn hận không thể phá hết toàn bộ cái trụ sở guild này để thực hiện nghi thức tạm biệt game như mấy youtuber hay làm. Nhìn lên bầu trời, ban đầu khi mới vào, hắn đã nghĩ trần nhà phải sáng lắm, đến mức không thể nhìn thấy được trần.
Nhưng giờ thì hắn mới nhận ra đó chỉ là ảo giác quang học mà người thiết kế cái kho báu này tạo ra. Trần nhà thực sự là cả một bầu trời đầy sao, và hiệu ứng chân thực đến mức lâu lâu còn có vài ngôi sao chổi bay ngang qua nữa.
Nhìn những tác phẩm nghệ thuật xung quanh, hắn nằm đó, tận hưởng sự yên tĩnh. Cyter vẫn còn ở trên cây cầu trong suốt, và nếu không gọi thì nó sẽ không xuống đâu. Có lẽ giờ đây tất cả mọi người trong guild đều đang tận hưởng món quà mà hắn đã tặng. Hắn tưởng tượng ra điệu bộ của họ, chắc chắn sẽ hài lắm. Nhưng rồi, một cảm giác cô đơn bất chợt xuất hiện khi hắn nghĩ đến Shira, người đang chạy trốn cùng tám cô gái xinh đẹp, trong khi bản thân vẫn đang tự kỷ một mình ở đây.
"Chắc mình nên đi tìm một cô bạn gái..."
Vừa nằm đó, hắn lại nhớ về thế giới thực. Nơi đó, hắn phải còng lưng ra đi học, đi làm kiếm tiền trả viện phí. Đến khi tốt nghiệp, hắn có một công việc ổn định, nhưng rồi chỉ làm như một cỗ máy vô tri, trong khi máy móc đang sắp thay thế hắn. Ở thế giới thực, hắn chẳng có tài năng gì đặc biệt, gương mặt cũng không nổi bật, bạn bè thì ít, mà phần lớn bọn họ đều bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc đời, không còn sức lực. Dù có bức xúc đến đâu, hắn vẫn là ai? Chỉ là một bánh răng dự phòng, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào trong cái cỗ máy khổng lồ này.
Nhưng trong Dream World, hắn khác. Hắn là Loki, k·ẻ t·rộm nổi tiếng nhất nhì trong game, là người có tiền tài, có danh tiếng (mặc dù phần lớn là tiếng xấu) có niềm vui, và có những người thực sự công nhận tài năng của hắn. Hắn không phải chỉ là một người tầm thường, mà là một nhân vật có ảnh hưởng, dù đôi khi chỉ là một nhân vật nền, thậm chí còn không chắc chắn có xuất hiện trong các câu chuyện hay không. Nhưng dù thế nào, hắn biết một điều: trong Dream World, hắn không chỉ là một bánh răng bị bỏ quên.
Hướng mắt lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao chờ đợi khoảnh khắc của sự kết thúc rồi hắn sẽ tỉnh dậy làm những công việc thường ngày như một con rối với giá trị thấp.

"Nếu cho cơ hội làm lại thì mình thề mình sẽ trở thành một đại gia thứ thiệt để không bao giờ phải lo lắng về cuộc sống nữa"
Giơ tay lên, Bình cảm giác như mình có thể với tới ngôi sao chổi vừa bay qua. Hắn tự thề với bản thân, mặc dù đó chỉ là một câu nói bâng quơ của một kẻ đang buồn bã và tuyệt vọng vì cuộc sống. Cuộc đời chẳng bao giờ có cơ hội làm lại, mọi thất bại mà ta trải qua, mọi thành công ta đạt được đều là kết quả của hiện tại.
Chỉ còn vài giây nữa thôi, đúng 12 giờ tối nay, Dream World sẽ chính thức đóng cửa, kết thúc một thời đại thống trị của hắn trên thị trường game. Bình nhìn vào đồng hồ, thời gian đang dần đếm ngược.
11:59:57
11:59:58
11:59:59
Mỗi giây trôi qua như thể cả một thế giới đang dần tan biến. Hắn biết rằng sau khoảnh khắc này, tất cả sẽ kết thúc. Mọi thứ hắn đã xây dựng trong Dream World, những chiến công, những tài sản, mọi thứ sẽ không còn nữa. Cảm giác chờ đợi đầy căng thẳng, như thể một cánh cửa lớn đang sắp mở ra, đẩy hắn về lại với thực tại tẻ nhạt.
0:00:00
0:00:01
0:00:02
Không có gì xảy ra.
Bình mở to mắt, cảm giác như mọi thứ đã đứng lại. Cảnh vật xung quanh vẫn y nguyên, những đồng tiền vàng vẫn sáng lấp lánh, không gian xung quanh hắn vẫn đầy ắp ánh sáng huyền bí. Đồng hồ vẫn tiếp tục đếm, nhưng hắn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Tất cả những thứ này... chúng không giống như trước nữa. Có cái gì đó khác biệt.
"Chuyện quái gì thế này?" Bình hét lên, giọng hắn run rẩy. Liệu có phải game bị lỗi? Hay có bản cập nhật mới nào mà hắn không biết? Nhưng nếu vậy, tại sao không có thông báo từ nhà phát hành? Cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn. Một suy nghĩ thoáng qua: Không thể nào, đây không phải là trò đùa.

Trong lúc Bình đang hoang mang, một giọng nói vang lên, không rõ là nam hay nữ, như thể từ chính không gian này phát ra.
"Có chuyện gì sao, thưa ngài"
????
----
Trong một khu rừng rộng lớn, một hình bóng đang thu hoạch trái cây. Đó là một người phụ nữ với cơ thể đầy đặn, làn da trắng ngần và mái tóc vàng óng ánh. Trên đầu cô, hai chiếc râu dài rủ xuống, phía sau là đôi cánh to nhưng rất mảnh mai, được gấp gọn lại như một tà áo. Nếu nhìn vào đôi mắt của cô, ta sẽ không thấy con ngươi, chỉ có một mảng đen kịt.
Tổng thể, cô trông giống như một con người lai bướm, nhưng là phiên bản xinh đẹp hơn rất nhiều so với những hình ảnh đáng sợ trong các bộ phim kinh dị. Cô là Liliya, một Mothman—một chủng tộc ít người sống trong đại sâm lâm Taigan, nơi mà phước lành của các vị thần không thể vươn tới. Liliya được nghe kể rằng, chủng tộc của cô đã di cư từ một vùng khác của khu rừng tới đây, trước cả khi cô được sinh ra, hơn năm trăm năm trước.
Chủng tộc Mothman của cô rất hiếm khi sinh ra con trai, vì thế hầu hết mọi việc trong tộc đều rơi vào tay các phụ nữ. Cộng thêm việc tộc không có khả năng nổi trội về ma pháp hay sức mạnh vật lý, họ nhiều lần đã phải đối mặt với sự xâm lấn từ các tộc khác muốn tranh giành lãnh thổ.
May mắn, hoặc có thể là xui xẻo, họ đã được tộc Lizardman hứa bảo vệ.
Với điều kiện mỗi năm phải cống nạp cho tộc Lizardman một số lượng nữ Mothman nhất định. Việc này không quá khó khăn, vì tộc Mothman sinh sản rất nhanh và trưởng thành trong thời gian khá ngắn—chỉ mất khoảng năm năm từ lúc sinh ra để trở thành cá thể trưởng thành. Dẫu vậy, các trưởng lão đều hiểu rõ rằng những cá thể bị đem đi cống nạp sẽ không bao giờ trở về. Nhưng đây là cách duy nhất để bảo vệ sự sinh tồn của tộc, nên họ đành chấp nhận.
Tục lệ này đã kéo dài suốt hàng trăm năm, đến mức nó đã in sâu vào tiềm thức của mỗi người. Tuy nhiên, mỗi khi có thông báo tới, các nữ Mothman trưởng thành đều nơm nớp lo sợ rằng mình sẽ b·ị b·ắt đi.
Liliya trở về làng, nơi chỉ có những mái nhà tranh đơn sơ làm từ lá cây trong rừng. Đặc biệt, tất cả các ngôi nhà đều nằm trên những cây cao cả chục mét. Chúng tỏa ra một mùi hương đặc biệt giúp xua đuổi các loài côn trùng thù địch và động vật săn mồi có khả năng leo trèo. Khi về đến nhà, Liliya bước vào, chỉ để thấy một Mothman khác đang ngồi đợi.

"Đi với tôi, trưởng lão muốn gặp cô."
"Chờ đã, tôi cần chuẩn bị một vài thứ."
"Được thôi," cô ấy trả lời với vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, như thể việc này đã quá quen thuộc với cô.
Bước ra khỏi nhà, hai Mothman bay đến cái chòi lớn nhất, xây dựng trên một cây cổ thụ đồ sộ. Xung quanh, những khối gỗ được trang trí với những họa tiết và hoa văn ma thuật. Bước vào trong, họ gặp một Mothman già, với mái tóc bạc và đôi cánh đã sẫm màu, đang ngồi trên bục. Hai bên ông là hai cận vệ. Phía dưới là sáu Mothman trưởng lão của làng, đang ngồi im lặng.
Tộc Mothman không có nhu cầu về trang sức lấp lánh hay đá quý, ngoại trừ một số cá nhân sử dụng pháp thuật. Họ thường chỉ sử dụng chính đôi cánh hoặc những sợi bông trên thân để che đi những phần n·hạy c·ảm. Những Mothman già yếu, hoặc cánh không còn mạnh mẽ, sẽ dùng lá cây để làm trang phục.
"Con ngồi xuống đi, chúng ta đang chờ con đây," một giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi vang lên từ người trưởng làng. Liliya nhẹ nhàng ngồi xuống, lắng nghe những gì sắp tới.
"Hôm nay ta gọi các con đến vì có một chuyện hệ trọng cần phải bàn."
Cả căn phòng bỗng lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió thoảng qua.
"Sứ đoàn của tộc Lizardman hôm trước đã thông báo rằng ngày dâng cống phẩm đã đến."
Không khí trong căn phòng lập tức trở nên ngưng trọng, mọi người xì xào bàn tán, rồi bỗng một tiếng nói vang lên.
"Chẳng phải tháng trước chúng ta mới đưa cho chúng rồi sao?" Một Mothman già làng thắc mắc.
"Đúng là chúng ta đã dâng lễ vật cho chúng, nhưng lần này khác," trưởng lão dừng lại một chút rồi tiếp tục. "Vì sắp tới là lễ tuyển chọn phối ngẫu của đại hoàng tử, thế nên mọi con cái đẹp nhất của các chủng tộc chư hầu đều phải được dâng lên." Nghe đến đây, tất cả mọi người đều hiểu ngay. Cảm giác khó chịu và tức giận hiện rõ trên nét mặt của những người có mặt. "Dâng lên" sao, họ chỉ coi chúng ta như hàng hóa vậy sao?
"Hôm nay ta gọi con đến đây để thông báo. Liliya, con đã 'được' chọn để trở thành ứng cử viên phối ngẫu của đại hoàng tử."
Thông báo của trưởng làng như sét đánh ngang tai đối với cô. Dù cô biết rõ rằng ngày này rồi cũng sẽ tới, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Giống như người chị họ của cô từng bị đem đi cống nạp và không bao giờ trở lại, giờ là đến lượt cô.
"Con... Liliya... xin hứa sẽ hoàn thành sứ mệnh."
Cuộc họp kết thúc. Mọi người trở về để chuẩn bị cho lễ tiễn dâu sắp tới. Còn Liliya, cô quay về căn chòi của mình, nghỉ ngơi cho ngày trọng đại ngày mai, nhưng tâm trạng của cô nặng trĩu lo âu về tương lai phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.