Chương 5: Kỉ Niệm
"Vậy là sắp phải chào tạm biệt với thế giới này rồi..." Luna, một thành viên khác của guild, nhắn trong nhóm chat.
"Chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi, chuyến này sẽ dài và đầy thử thách đấy." Shara thêm vào, giọng có phần trầm xuống.
"Tớ đã tải hết tất cả tài liệu có thể lên thư viện Aetherion rồi. Giờ chỉ cần đợi sự kiện dịch chuyển diễn ra nữa thôi." Chloe đáp, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như mọi khi.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, Haruto chỉ lặng lẽ quan sát. Ban đầu, cậu không có ý định kéo mọi người vào việc này, nhưng trong một lần cả nhóm đang chinh phục một dungeon cấp Ảo Mộng, cậu đã gặp một sự cố. Trong thử thách cuối cùng, cậu vô tình bị đạp phải một cái bẫy, làm vật phẩm ảo mộng kích hoạt, khiến cậu không kiểm soát được và buột miệng tiết lộ những bí mật thầm kín nhất. Xui xẻo thay, lúc đó cậu lại ở gần những thành viên trong guild, thế là bí mật về chuyện xuyên không đã bị lộ.
Dù sao, trong cái rủi cũng có cái may. Lúc đó, chỉ có guild của cậu tham gia vào cuộc thảo phạt, nên không có ai ngoài nhóm của họ biết. Tuy nhiên, điều này không giúp cậu thoát khỏi sự chất vấn của cả hội con gái. Dù đã cố gắng biện minh rằng đó chỉ là một cơn mê sảng, nhưng khi đối diện với ánh nhìn nghi ngờ của họ, Haruto không còn cách nào khác ngoài việc nói thật.
"Sao lại không nói với tụi tớ sớm hơn?" Mei hỏi, khuôn mặt nghiêm túc nhưng không giấu được sự lo lắng.
"Chúng ta không thể để cậu một mình đối mặt với những thứ nguy hiểm như vậy được!" Luna lập tức lên tiếng, còn Shizu thì gật đầu đồng tình.
Sau đó, cả nhóm đều nhất trí đòi đi theo, quyết tâm không để Haruto đối mặt với mọi thử thách một mình.
Ngoài ra, mọi người cũng không yên tâm về việc họ có thể bị dính lời nguyền từ các Ngoại Thần. Đúng vậy, khi chiến đấu, Haruto nhận ra rằng các Ngoại Thần luôn khắc lời nguyền lên những kẻ mà chúng nhắm tới, kể cả kẻ thù hay những người vô tội. Việc này giúp chúng theo dõi và xác định được những kẻ đã trốn thoát. Ngay cả khi ai đó trốn vào trong kết giới, sử dụng vật phẩm có thể thay đổi cả thời không, chúng vẫn có thể phát hiện và truy đuổi.
Không có gì đảm bảo rằng họ ở đây sẽ được an toàn, thậm chí còn có thể gây nguy hiểm cho cả Trái Đất. Vì vậy, tất cả mọi người đã quyết định sẽ đến thế giới mới để đối đầu trực tiếp với chúng, giải quyết mọi chuyện một lần và mãi mãi.
Hiện tại, mọi người đều đang chuẩn bị kỹ lưỡng. Sephera đang thống kê lại tất cả các vật phẩm có trong guild để đảm bảo không thiếu thứ gì. Shizu và Shara thì đang tập trung chế biến các loại thực phẩm buff và thuốc, tối đa hóa số lượng có thể, vì khi tới thế giới mới, việc chế biến sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Những người còn lại cũng không rảnh rỗi mà ngồi chơi. Một số người đem mọi loại vật phẩm và thú vật từ khắp Dream World, bất kể giá trị; người khác thì cố gắng tải về càng nhiều tệp nén thông tin càng tốt, từ những kiến thức về thế giới thực cho đến những kiến thức từ các trò chơi khác. Tất cả đều được họ tải lên thư viện guild dưới dạng những cuốn sách.
Trong lòng Haruto cảm thấy rất vui vì có được những người bạn như vậy. Thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu xuống dưới nhà. Gia đình cậu không phải là một gia đình hoàn hảo, khi mà t·ai n·ạn đã c·ướp đi sinh mạng của bố mẹ và em gái cậu trong một chuyến đi dã ngoại khi cậu mới chỉ mười tuổi.
Ngày hôm đó, vì Haruto cũng tham gia chuyến dã ngoại với lớp nên cậu đã may mắn tránh được t·ai n·ạn. Tuy vậy, giờ đây cậu chỉ còn lại một mình. May mắn thay, gia đình cậu vẫn khá giả. Số tiền thừa kế dù đã bị họ hàng chiếm dụng nhiều, nhưng ít nhất họ vẫn để lại cho cậu căn nhà và chu cấp đủ tiền sinh hoạt cho cậu đến khi đủ mười tám tuổi.
Kể từ sau vụ t·ai n·ạn đó, cậu trở nên trầm tính hơn. Sự thay đổi này kéo dài suốt nhiều năm đến mức, trong suốt năm học cấp hai, cậu không có nổi một người bạn nào. Mọi chuyện chỉ thay đổi khi cậu biết đến Dream World. Ban đầu, cậu chơi chỉ vì muốn trốn tránh cái thực tại tàn khốc ấy, nhưng lâu dần, khi quen biết được những người bạn trong guild, cậu cũng dần dần mở lòng và trở nên cởi mở hơn với mọi người.
"Rồi, mình cũng nên ra ngoài hít thở không khí một chút." Haruto tự nhủ, rồi cất bước ra khỏi nhà, hướng tới một tương lai đầy thử thách phía trước.
POV: Loki
Khi đi ra khỏi sảnh tiếp đón, cảnh tượng tráng lệ lập tức đập vào mắt Loki. Bên ngoài là những dãy công trình kiến trúc đồ sộ, với màu trắng lấp lánh ánh cầu vồng. Hắn đang đứng trong một tòa thành có diện tích gần bằng thủ đô Hà Nội.
Hầu như không thể tìm ra từ ngữ nào để miêu tả sự tráng lệ của tòa thành này. Những con đường rộng rãi, các cầu thang uốn lượn tạo cảm giác thoải mái cho người đi, tất cả nối liền với những dãy nhà cao tầng được thiết kế tỉ mỉ theo phong cách châu Âu thời Trung Cổ, nhưng lại mang đậm nét cổ tích và thần thánh.
Ở nơi cao nhất của tòa thành là một lâu đài hùng vĩ, tựa như một ngọn núi. Đường lên lâu đài được tạo thành từ những bậc thang rộng và cao. Phía trước lâu đài là sáu bức tượng chiến binh, như những người thủ hộ vĩ đại của công trình này. Tên của tòa thành là "Tòa Thành Ánh Sao." Lý do cho cái tên này là vì cách xây dựng đặc biệt: vào buổi sáng, tòa thành phát ra ánh sáng cầu vồng tuyệt đẹp, còn ban đêm, cả tòa thành như được phản chiếu ánh sáng của các vì sao.
Lâu đài này là công trình ngốn nhiều công sức thiết kế nhất. Vì kích thước khổng lồ, nếu để nó phát sáng như những công trình bình thường, sẽ trở thành quá chói mắt.
Loki nhớ lại hồi trước, khi mới bắt đầu quá trình phác thảo xây dựng tòa thành, mọi người đã phải bàn bạc suốt mấy tháng trời. Cả ngàn người ai cũng có ý tưởng riêng và hầu như không ai chịu nhường ai. Chỉ thiếu chút nữa là họ đánh nhau, khiến những thành viên khác phải Vào can ngăn.
May mắn thay, có một lão tên là Lusie. Ông là một người chơi đồ cổ, chuyên sưu tập các tựa game từ năm 2030 trở về trước, thời kỳ mà kính thực tế ảo chưa phát triển rầm rộ như bây giờ. Lusie đã đưa ra một bản thảo về một tòa thành trong một game thuộc dòng Souls vô cùng nổi tiếng, nơi nhân vật chính là một kẻ bị trục xuất khỏi lục địa và được triệu tập về để thu thập những mảnh rune. Mất một khoảng thời gian dài, mọi người đã chỉnh sửa và cho ra bản thảo cuối cùng.
Một phần cũng vì yêu cầu khó nhằn từ các "phú bà," khi họ yêu cầu tòa thành phải chỉ có màu trắng và phải toát lên vẻ thời thượng. Hơn nữa, thỉnh thoảng họ còn cố tình thúc giục tiến độ như thể đang vội vàng điều gì đó. Chính vì vậy, dù game đã sắp đóng cửa, nhưng đến giờ vẫn còn một số hạng mục của tòa thành chưa hoàn thành.
Tuy vậy, đây vẫn là một trong những kỷ niệm khó quên đối với Loki. Nếu phải miêu tả chính xác, thì trải nghiệm xây dựng tòa thành này nói riêng và guild base nói chung giống như việc bạn vừa mới tự tay hoàn thành một công trình vĩ đại vậy.
Có những lúc cãi nhau, đánh nhau, sức đầu mẻ trán chỉ vì vô tình lấn sang phần công trình của người khác. Dù chỉ là những thành viên không chính thức, nhưng nhiều người trong guild đã thực sự coi mình là một phần của Valkyrie. Giờ nghĩ lại, Loki không khỏi cảm thấy nhói lòng khi biết rằng tất cả những kỷ niệm này sẽ chỉ còn lại trong những đoạn mã.
“Có lẽ mình nên chụp lại một vài bức ảnh làm kỷ niệm,” hắn vừa đi vừa tự nhủ.