Nàng ấy cố gắng nói từng lời nhưng giọng càng lúc càng yếu: “Nhưng bọn họ lại dám ở ngay trong phòng ta… hành sự… ta thật sự cảm thấy ghê tởm... Giờ e rằng ta không sống nổi nữa, nhưng ta không cam tâm… Cả đời này của ta, chưa có một ngày nào được sống thoải mái. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, sau khi thành hôn thì hiếu thuận với công bà, lo toan mọi việc trong nhà, sống đúng chuẩn mực, chưa từng làm điều gì sai trái...”
Phượng Hòa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng ấy, dịu giọng: “Giữ lại sức lực, chưa đến đường cùng đâu.”
Ánh mắt Ngọc Diên bừng lên một tia hy vọng, nắm chặt lấy tay nàng: “Ta muốn sống… Ta thật sự muốn sống tiếp!”
Phượng Hòa khẽ gật đầu.
An ủi Ngọc Diên xong, nàng vòng qua bình phong, dặn dò ngắn gọn: “Chuẩn bị lại nước nóng, rồi theo đơn ta kê mà sắc thuốc.”
Võ thị ánh mắt lộ rõ kích động, vội vàng đứng lên: “Người có cách cứu con bé sao?”
Mọi người trong phòng kinh ngạc, chẳng lẽ Vương nữ Đàm Âm thật sự tinh thông y thuật?
Chưa kịp để Phượng Hòa lên tiếng, một vị đại phu ngoài phòng liền nói: “Với tình trạng hiện giờ của thiếu phu nhân, cho dù có thần y ra tay, e là cũng chỉ cứu được một người, hoặc mẹ, hoặc con.”
Sắc mặt Hàn gia lập tức biến đổi, ngay cả Hàn Thư đang quỳ ngoài sân cũng hoảng loạn đứng bật dậy, ánh mắt người Hàn gia nhìn nhau, toàn là tính toán và mưu lược.
Phượng Hòa bước đến bên bàn, viết ra phương thuốc, giao cho nha hoàn, dặn dò sắc thuốc theo đúng đơn, cứ nửa canh giờ lại sắc một thang, mỗi thang có lượng và thời gian sắc khác nhau.
Mọi người trong phòng im lặng một hồi lâu, rồi lặng lẽ sai các đại phu và bà đỡ ra ngoài.
Hàn lão gia hạ quyết tâm, dùng giọng điệu ra lệnh: “Cứu đứa nhỏ trong bụng.”
Võ thị nghe vậy thì lập tức cuống lên: “Không được! Phải cứu người mẹ trước!”
Hàn lão gia mặt lạnh như tiền, phất tay: “Ngọc Diên đang mang trong bụng trưởng tôn của Hàn gia ta, nhất định phải giữ lấy huyết mạch của Hàn gia!”
Võ thị tức đến đỏ mặt: “Ngọc Diên là nữ nhi ta! Ông không có quyền quyết định thay!”
Hàn lão gia tay chắp sau lưng, hừ lạnh: “Nó đã gả vào Hàn gia, là dâu Hàn gia, chuyện này không đến lượt bà lên tiếng!”
Võ thị ôm ngực, giận đến run người, giọng nghẹn ngào hét lớn: “Dù nó là dâu Hàn gia thì cũng mãi mãi là nữ nhi của ta!”
Hàn lão gia hừ lạnh một tiếng, không đáp.
Võ thị tức giận đến mức gần như ngã quỵ, gắng gượng lấy hơi, quay đầu kéo Tôn Kế Cương vào: “Ông cũng nói một câu đi!”
Tôn Kế Cương vẻ mặt khó xử, khẽ giọng: “Hàn đại nhân, việc này…”
Hàn lão gia không buồn để ý, lạnh nhạt nói: “Phụ thân ta năm nay đã hơn bảy mươi rồi, lão nhân gia chỉ mong trước khi lâm chung có thể nhìn thấy tôn tử một lần, là phận tiểu bối, ta phải làm tròn chữ hiếu. Mong Tôn đại nhân lượng thứ cho tấm lòng của ta.”
Võ thị nghe thế, giận đến bật cười: “Thật là nực cười! Lòng hiếu thảo của ông cớ sao lại phải dùng mạng nữ nhi ta mà đổi lấy?!”
Giọng của Võ thị khàn đặc, mỗi lời thốt ra đều run rẩy: “Ông nói thì nghe thật đường hoàng, vừa được danh hiếu thuận, lại chẳng cần trả giá điều chi, chỉ há mồm hai câu đã muốn đoạt mạng nữ nhi của ta. Lợi lộc đều để ông chiếm cả!”
Hàn lão gia hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn Tôn Kế Cương, giọng đầy uy hϊếp: “Tôn đại nhân, ông nghĩ cho kỹ, hài tử trong bụng nó cũng là ngoại tôn của ngươi. Tới khi hai nhà chúng ta có huyết mạch tương thông, tất nhiên sẽ đời đời giao hảo. Chuyện lần này là Hàn gia ta đắc tội với Tôn gia, tương lai ắt sẽ bồi thường. Ta với ông có thể tương trợ lẫn nhau trên điều đình, cùng dốc sức vì Lệ Vương điện hạ. Bằng không, e là sẽ làm tổn thương hòa khí hai nhà! Đại phu vừa rồi cũng nói, thân thể Ngọc Diên đã tổn hại, sau này khó mà mang thai lại!”