Chương 246: Kính thỉnh Kiếm Chủ đại nhân kế nhiệm Tông Chủ chi vị!
Đối với Trần Sơn Hà mà nói, hôm nay xứng đáng là ngày tồi tệ nhất trong hơn hai ngàn năm tuế nguyệt của hắn.
Dù là mấy trăm năm trước, khi Kiếm Khôi mất khống chế, tân nhiệm Tông chủ Giang Lưu Vân buộc phải chiến tử, tâm tình hắn cũng chưa từng thống khổ như thế.
Xét cho cùng, lần ấy, c·hết không phải hắn.
Nhưng hôm nay khác rồi, trước là Bắc Hải ma đạo x·âm p·hạm Thái Thanh Môn.
Tiếp đó, tử địch của Thái Thanh Môn - Huy Nguyệt Ma Quân vốn đ·ã c·hết không lâu, bỗng nhiên phục sinh còn đột phá đến Độ Kiếp kỳ.
Trong khi đó, Thái Thanh Kiếm Chủ vốn được cả môn phái tôn sùng, lại từ đầu đến cuối chẳng thấy bóng dáng.
Chẳng lẽ Thái Thanh Kiếm Chủ sợ rồi?
Nghĩ đến đây, lòng Trần Sơn Hà đã lạnh nửa phần.
May thay, trong cơn nguy nan, Lý Toàn Đạo đột nhiên xuất hiện, bên cạnh hắn còn có Quan Phi - sư đệ của Giang Lưu Vân mà mọi người tưởng đ·ã c·hết từ lâu.
Quan trọng nhất, Lý Toàn Đạo tu luyện Cực Tiên pháp của Thái Thanh Chân Nhân - Tổ sư gia, tu vi đã đạt tới Độ Kiếp kỳ, ngang ngửa Huy Nguyệt Ma Quân.
Điều này khiến Trần Sơn Hà trong lòng bỗng trỗi dậy hy vọng, Thái Thanh Môn vẫn còn cơ hội!
Đúng là họ Trần và Lý Toàn Đạo có thù, nhưng giờ đại địch trước mắt, hắn ta hẳn phải biết phân biệt nặng nhẹ.
Chuyện xảy ra sau đó cũng không ngoài dự liệu của Trần Sơn Hà, Lý Toàn Đạo ra tay cứu họ.
Nhưng rồi, Lý Toàn Đạo lại đòi chìa khóa bí cảnh.
Yêu cầu trắng trợn như thế, Trần Sơn Hà sao có thể chấp nhận?
Thế nhưng tình thế bức bách, hắn đắn đo hồi lâu, đành cắn răng gật đầu.
Tuy nhiên, khi trao chìa khóa, trong lòng Trần Sơn Hà cũng thầm mong: "Giá như Kiếm Khôi, Lý Toàn Đạo và Huy Nguyệt Ma Quân cùng c·hết chung thì hay?"
Dù Kiếm Khôi thời toàn thịnh có thực lực Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, nhưng đó chỉ là lúc còn nguyên vẹn.
Năm xưa tông môn vận dụng Kiếm Khôi trấn áp Ám Thức - thứ do Thái Thanh Chân Nhân lưu lại, nó đã bị tổn hại nhiều chỗ.
Ba kẻ kia cùng c·hết, Thái Thanh Môn này vẫn sẽ là của họ Trần!
Trần Sơn Hà thầm cầu khẩn.
Đáng tiếc, hắn vẫn đánh giá thấp sự kinh khủng của Kiếm Khôi, Lý Toàn Đạo và Huy Nguyệt Ma Quân hoàn toàn không phải đối thủ!
Giờ nhìn Lý Toàn Đạo gục ngã, trái tim luôn căng như dây đàn của Trần Sơn Hà cuối cùng cũng đứt đoạn.
"Thái Thanh Môn... diệt vong rồi!"
Trần Sơn Hà đau đớn nghĩ thế.
Mà họ Trần nhập vào Thái Thanh Môn mấy ngàn năm, đã cùng môn phái hòa làm một.
Thái Thanh Môn diệt, họ Trần cũng sẽ tuyệt tự đoạn tôn!
Nghĩ tới đó, Trần Sơn Hà đột nhiên phun một ngụm máu tươi.
"Tộc trưởng!"
"Trần trưởng lão!"
"Tránh hết ra! Lão phu biết y thuật, đừng chắn đường!"
............
Trần Sơn Hà đột ngột ngã quỵ khiến đám người Thái Thanh Môn vốn đã hỗn loạn càng mất hết phương hướng.
"Tộc trưởng, ngài thấy thế nào?"
Trần Thông Thiên bước lên đỡ Trần Sơn Hà dậy hỏi.
Trần Sơn Hà lắc đầu, rồi khẽ ngoảnh sang nhìn đ·ống đ·ổ n·át ngổn ngang bên cạnh.
Ngày xưa, nơi ấy chính là Thái Thanh Điện của môn phái Thái Thanh, thờ phụng linh vị của chư vị tổ sư cùng tiên hiền qua các đời.
Bình thường, các trưởng lão thường bàn việc tại đây. Suốt mấy ngàn năm qua, biết bao đại sự làm chấn động Thiên Hải đại lục đều khởi nguồn từ nơi này.
Có thể nói, Thái Thanh Điện chính là bộ mặt của Thái Thanh môn, là biểu tượng vinh quang của môn nhân.
Mà bây giờ… hết rồi, tất cả đều tan thành mây khói.
"Cho ta nhìn lần cuối đi, xuống suối vàng gặp tổ sư, cũng còn có chuyện để kể."
Trần Sơn Hà thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô bất ngờ vang lên bên tai:
– Mau nhìn kìa! Cái gì thế?
Nghe vậy, tất cả mọi người đều vô thức ngẩng đầu lên.
Lúc này, trên bầu trời thăm thẳm, một luồng sáng xanh biếc tựa như sao băng đang lao xuống từ trên cao.
Tốc độ nhanh đến mức xung quanh luồng sáng tự phát sinh ra một tầng hỏa diễm.
Chứng kiến cảnh này, những người hiện diện đều sững sờ, không hiểu nổi lúc này lại có ai dám đến Thái Thanh môn, huống chi là kẻ nào có đủ thực lực nhúng tay vào chuyện này.
– Sư thúc, đây chẳng lẽ là viện binh do ngài mời tới?
Tại một bãi đất bằng, Chiến Vô Vân đỡ Lý Toàn Đạo, ánh mắt hướng lên trời cao, hai người đều hiện lên vẻ kinh hãi. Tu vi của họ cao hơn Trần Sơn Hà rất nhiều, nên có thể nhận ra uy lực khủng kh·iếp của chiêu thức trên trời.
Nhưng một cường giả như thế, sao trước giờ họ chưa từng nghe danh?
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn, Kiếm Khôi đột nhiên động.
Chỉ thấy nó giơ kiếm lên, vẽ một vòng kiếm hoa, sau đó chân đạp mạnh xuống đất, lập tức bắn ra một luồng khí lãng kinh thiên. Lực công kích mạnh đến nỗi mặt đất dưới chân nó nứt ra một khe rãnh dài mấy ngàn dặm, sâu không thấy đáy.
Nhân lực phản xung này, Kiếm Khôi chủ động xông lên trời, muốn đón đỡ chiêu thức của vị thần bí kia.
– Không tốt! Lui mau!
Trần Sơn Hà cùng Lý Toàn Đạo thấy vậy sắc mặt đại biến, lập tức rút lui gần vạn dặm.
Ầm!
Kiếm Khôi v·a c·hạm với luồng sáng xanh đỏ, bùng nổ một tiếng vang trời. Thoạt nhìn tưởng thế lực ngang nhau, nhưng chỉ chốc lát sau, luồng sáng đã đánh bật Kiếm Khôi rơi thẳng xuống đất.
Rầm!
Luồng sáng đè Kiếm Khôi đập xuống, tạo thành một hố sâu khổng lồ, bụi mù cuồn cuộn bốc lên.
Trong hố sâu tỏa ra một loại lực lượng kỳ dị, khiến thần thức của mọi người không thể thăm dò, chỉ có thể đợi bụi tan mới nhìn rõ bằng mắt thường.
Một lát sau, bụi mù tản đi, cảnh tượng trong hố sâu dần lộ ra.
Lúc này, trong hố sâu, Kiếm Khôi vừa rồi còn như thần như ma giờ đã quỳ gối, trước mặt nó cắm một thanh kiếm giản dị không chút hào nhoáng.
Thanh kiếm này được lấy từ bí cảnh Thái Thanh môn, chính là chế thức trường kiếm của môn phái.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Trần Sơn Hà và những người khác lập tức trở nên kỳ quặc.
Sao cảnh tượng này quen quá?
– Thông Thiên, thanh kiếm này chẳng lẽ là của vị kia?
Trần Sơn Hà quay sang hỏi Trần Thông Thiên.
Trần Thông Thiên nghĩ tới khả năng nào đó, bất giác nuốt nước bọt, khô khốc đáp:
– Không… không thể nào chứ?
Đúng lúc này, Chiến Vô Vân đỡ Lý Toàn Đạo đi tới.
"Nếu lão phu không cảm nhận nhầm, kiếm ý trên thanh kiếm này chính là của Thái Thanh Kiếm Chủ."
Chiến Vân Vân chậm rãi cất lời.
Lời vừa dứt, Trần Sơn Hà cùng đám người sắc mặt đột biến, có kẻ phản ứng nhanh lập tức chạy tới, quỳ sụp trước thanh kiếm mà cao giọng hô:
"Vãn bái bái kiến Kiếm Chủ đại nhân, xin ngài tiếp nhận chức vụ Tông chủ!"
Thanh âm vang lên như hiệu lệnh, những môn nhân Thái Thanh môn khác nhìn nhau, rồi đồng loạt xông tới, quỳ phục trước kiếm mà đồng thanh tán thán:
"Cung thỉnh Kiếm Chủ đại nhân kế nhiệm Tông chủ chi vị, trùng chấn uy danh Thái Thanh ta!"
Trước cảnh tượng ấy, Trần Sơn Hà cùng Lý Toàn Đạo đờ đẫn như gỗ.
Cái ngôi Tông chủ họ tranh giành khổ sở, ai ngờ người ta chỉ xuất một kiếm đã đoạt được.
Quả nhiên tu tiên giới lấy thực lực làm tôn!
Rốt cuộc, Trần Sơn Hà cùng Lý Toàn Đạo cũng quỳ phục trước thanh kiếm, cất tiếng hô:
"Cung thỉnh Kiếm Chủ đại nhân kế nhiệm Tông chủ!"