Vạn Biến Hư Ảo

Chương 87: Mất Tích!




Chương 87: Mất Tích!
Tinh tong!
Tiếng chuông cửa vừa kêu lên, từ trong nhà đã vang vọng tiếng cười trong trẻo của đứa trẻ.
Cánh cửa mở ra, Vân Tú bước xuống để mặc chiếc xe tự động lái vào gara, còn cô lập tức bước nhanh tới, tháo giày rồi chạy vào nhà.
- Gia Hân, lại đây với mẹ nào.
Đứa nhỏ đang bị bà nội chọc cười tít mắt, thấy mẹ gọi lập tức bỏ đồ chơi, cười khúc khích bò tới, miệng bập bẹ gọi chưa rõ:
- Me! Me!...
Đôi mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, Vân Tú vỗ tay khích lệ con bò tới rồi ôm chầm lấy, bế bổng lên, mụi dụi dụi vào cái má phúng phính rất đáng yêu ấy.
- Ở nhà với ông bà có nhớ mẹ không nào?
- Khanh khách!
Gia Hân cười giòn tan, hai tay ôm chặt cổ mẹ không rời.
Bà Lan bước tới cười mắng:
- Nó nghịch như gì, mẹ về lại tỏ ra ngoan ngoãn hửm?
Mặc gì nói vậy nhưng ngữ khí hoàn toàn là cưng chiều hết mực.
Ông nội Giang Tấn cười khà khà lắc đầu:
- Còn không phải bà chiều nó sao? Sau này nó mà hư là lỗi của bà đấy.
Bà Lan quay lại bĩu môi:
- Được rồi, ông cũng chẳng kém cạnh gì cả, nó đòi ăn gì, chơi gì ông cũng mua về cho nó, chất thành núi trong phòng kia kìa.
- Khụ khụ!
Giang Tấn cười xòa rồi quay đi xem tivi, ở ngoài hô mưa gọi gió thế nào chứ, khi về nhà mấy cuộc tranh luận kiểu này ông biết mình chẳng thắng được, và cũng không muốn thắng, bởi vì vợ chồng với nhau chuyện thắng thua, đúng sai có thực sự quan trọng không? Cho nên, ông dứt khoát cho vợ thoải mái làm việc mình thích.

Ngó nghiêng một chút, Vân Tú hỏi:
- Vi Vi chưa về sao mẹ?
Bà Lan nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tối thì giật mình:
- Đã muộn vậy rồi? Con bé không nói hôm nay bận hay học thêm gì, Jet cũng không gọi về nhỉ?
- Chắc hai đứa có hoạt động gì đó vui quên mất gọi điện về, để con gọi cho chúng nó xem có về ăn cơm không.
- Ừ, để mẹ bế cho.
Gia Hân luyến tiếc hơi của mẹ, nhưng rất nhanh đã bị chiếc chong chóng nhiều màu sắc trên tay bà nội hạ gục.
Tút tút tút!...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vân Tú gọi cho Jet trước, vì cậu nhóc này còn nhỏ những rất điềm tĩnh, làm việc có nguyên tắc, không như Rivi rất ham vui, điện thoại thường xuyên ném một góc.
Mọi khi chỉ cần kêu vài lần là Jet nhấc máy, nhưng chẳng hiểu hôm nay gọi mãi mà chẳng có dấu hiệu bắt máy.
Tiếng “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy” vang lên, Vân Tú đành gọi vào số của Rivi, nhưng một lần nữa chẳng liên lạc được khiến lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.
Gọi tới lần thứ 3 cho hai đứa đều không được, ở bên kia bà Lan sốt ruột:
- Vẫn không gọi được à Tú Tú?
- Vâng. Chắc con phải đi qua đó xem.
- Con ... ừ, vậy đi sớm về sớm, có gì thì gọi điện về cho cha mẹ nhé.
Bà Lan định nói con nghỉ ngơi chút cho đỡ mệt, nhưng nghĩ tới hai đứa trẻ chưa rõ có gặp chuyện gì xấu không, bà đành nhắc nhở con dâu về sớm một chút.
- Vâng. Con đi.
Vân Tú lòng thấp thỏm không yên, cô xỏ nhanh vào đôi giày, tay bấm nút, chiếc Bentley T1 lập tức khởi động từ gara chạy tới.

Ngồi vào trong xe, cô lập tức liên lạc:
- Hope, có tìm được vị trí của chúng không?
Hope là một trí tuệ nhân tạo, nó ngay từ khi phân tích cảm xúc và tín hiệu từ cuộc điện thoại liền lập tức kết nối vệ tinh GoS-1 truy tìm tung tích của Rivi và Jet nên Vân Tú vừa nói nó lập tức đưa ra câu trả lời:
- 30 phút trước Rivi và Jet còn ở trung tâm thương mại mua đồ, ngay sau khi rời đi, họ bị theo dõi, tín hiệu các camera trên đường ở thời điểm đó cũng bị làm nhiễu. Thời gian mất kết nối là 3 phút, rồi tung tích cả hai đều biến mất.
- Biến mất? Lập tức đi tới hiện trường, đồng thời liên lạc với Lau cho tôi.
Hope nhanh chóng xử lý yêu cầu, chiếc xe sắp xếp lộ trình ngắn nhất phóng đi, đồng thời Lau cũng tiếp nhận cuộc gọi rất nhanh:
- Alo. Sếp có việc gì c·ần s·ao?
- Rivi và Jet đã bị m·ất t·ích, thông tin Hope đã gửi cho cậu, lập tức phân tích các nghi vấn và đưa ra một số thiết bị khả nghi rồi theo dấu chúng.
- Rõ!
Lau thu lại nụ cười đùa cợt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại khi nghe tin tức về người của mình bị t·ấn c·ông, vậy mà hắn không biết gì.
Đây cũng chẳng thế trách bất cứ ai được, Rivi vốn không thích bị người khác theo dõi, bản thân cô bé có đủ sức mạnh để giải quyết rất nhiều kẻ địch, ngay cả khi gặp kẻ mạnh hơn, sự thành thạo các thuộc tính giúp cô chạy thoát và phát tín hiệu g·ặp n·ạn về tổ chức.
Nhưng! Mọi thứ lần này đều không gây nên một gợn sóng gì, kẻ địch đã biết về sự tồn tại của họ, vì thế chúng mới cẩn thận sử dụng các thiết bị gây nhiễu đẳng cấp cao và bố trí cạm bẫy từ trước, ra đòn bất ngờ. Chỉ có như thế, mới thuận lợi mang được Rivi và Jet đi mà không tạo ra cảnh báo gì cho tổ chức.
- Yên Vũ, em đang ở đâu, Rivi và Jet m·ất t·ích rồi, lập tức tới Số 34, trung tâm thương mại Phương Mai.
Tuyết Yên vừa nhấc máy nghe thấy chị dâu gọi bằng biệt hiệu thì lập tức đoán ra tổ chức có chuyện quan trọng, rồi biết được cô nhóc Rivi bị m·ất t·ích thì vội vàng tuyên bố kết thúc cuộc họp cổ đông cuối năm của công ty Ngôi Sao Mới.
Quách Kiến Hoa đuổi theo tới cửa vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
Tuyết Yên thở dài:
- Anh không giúp được, ở lại với mọi người đi.
Nhìn bóng hình ấy lướt qua, tâm trạng hắn có chút lạc lõng.
- Người anh em đừng buồn, cô ấy chịu nói với cậu một câu rồi mới rời đi chứng tỏ cậu còn tồn tại trong mắt người ta.

Chu Văn Tuệ dáng người đã mập ra một chút, chiếc tay có chút phì nhiêu gác lên vai người thanh niên đang đứng thất thần ở cửa.
Quách Kiến Hoa cười trừ, hắn nhiều lúc tự hỏi bản thân sao phải cố gắng như thế. Một người trên sân khấu có hàng vạn khán giả, bao nhiêu cô gái sẵn sàng sà vào lòng mình nếu chịu mở miệng. Vậy mà, suốt mấy năm nay hắn vẫn theo đuổi cô, một người luôn lạnh lùng, giữa cô và hắn dường như có một bức tường vô hình ngăn cản ở giữa. Hắn đã thử mọi cách những chẳng thể phá vỡ nó để với được tới cô.
...
Tuyết Yên vừa ngồi lên xe cũng lập tức chuyển sang chế độ lái tự động, trong lúc rảnh tay cô cởi bỏ trang phục váy vóc diêm dúa, rồi khoác lên người bộ đồ đặc chế, thuận lợi cho việc hoạt động.
Nghĩ nghĩ một chút, cô liền mở điện thoại gọi đi:
- Quyền Vương, đang ở đâu rồi?
- Tôi vừa xuống máy bay. Đang đợi taxi.
- Bỏ đi. Tôi vừa khéo thuận đường qua sân bay, anh đã biết tin ViVi m·ất t·ích chưa?
- Mất tích? Chưa. Chuyện thế nào?
- Chị Elise vừa gọi tôi cũng mới biết.
- Được rồi. Cô còn bao lâu tới? Hay để tôi đi taxi qua đó cho nhanh. Mà địa điểm ở đâu?
- Số 34, Trung tâm thương mại Phương Mai.
- Ồ. Tôi biết chỗ đó. Vậy hẹn gặp lại ở đấy.
- Ừ. Tôi cũng sắp tới rồi.
- Ok.
Tuyết Yên ném chiếc điện thoại vào hộp để đồ phía trước, tắt chế độ lái tự động rồi cầm vô lăng, đôi mắt hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười phấn khích.
Chân ga đạp tới mức tối đa, chiếc Bentley T2 phóng đi trong đêm tối như một tia chớp khiến các thiết bị giao thông trên đường được một phen kinh hồn bạt vía.
Hoàng Phi Hồng đợi 5 phút không đặt được xe, hắn thở dài một hơi rồi ... chạy.
Cái khác có thể không nói chứ riêng về khoản bền bỉ hắn chưa biết chịu thua là gì, còn tốc độ của một cao thủ cấp Thân Vương thì không cần nghi ngờ. Mà thậm chí, hắn chạy còn nhanh hơn ô tô do mấy tên thanh niên hay phóng nhanh vượt ẩu ấy chứ.
Rốt cuộc, Trung tâm thương mại Phương Mai đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.