Chương 96: Chiến!
Đúng như dự đoán của của Jo-sik, sự hỗn loạn của đám tàu được phóng thích ra khiến nhóm Vân Tú gặp rất nhiều khó khăn, ngay cả khả năng cảm ứng của Flora cũng không thể chính xác tìm được vị trí của chiếc tàu chứa Rivi.
Jo-sik rất âm hiểm, hắn không chỉ phóng thích các tàu một cách bừa bãi mà đều đã cài cho nó một đích đến, chính là điểm dừng chân tiếp theo – nơi dự án sẽ được tiến hành. Ngay cả sự bám đuổi của đối phương cũng nằm trong tính toán của hắn, bởi vì nơi đó sẽ có hỏa lực và q·uân đ·ội vô cùng mạnh mẽ, sẵn sàng tiếp đón những con đỉa bám mãi không rời này.
Jo-sik khôn ngoan không có nghĩa nhóm Vân Tú toàn kẻ đần độn, ngay khi phát hiện hàng trăm con tàu lớn nhỏ ào ào nhắm một hướng mà đi, họ đã lập tức nhận ra ý đồ của kẻ địch. Chỉ là tìm ra chính xác con tàu chở Rivi giữa ma trận của đối phương bày ra quả thực không dễ dàng gì.
Leo tức giận mắng:
- Khốn kiếp, đám này đúng là rùa rụt đầu, có giỏi ra đây chính diện chiến đấu! Elise, cô có giải pháp gì không?
Vân Tú chần chừ mãi, rồi thở dài:
- Cách không phải không có, nhưng chỉ sợ sẽ gây nguy hiểm cho cả hai đứa trẻ.
Mọi người rơi vào trầm mặc, sự việc tới nước này rồi thực khó để có thể vừa xử lý kẻ địch, vừa giữ an toàn cho con tin.
Sự phân vân của bọn họ đã giúp cho Jo-sik tranh thủ được thời gian quý giá, nhìn vào radar, khóe miệng hắn nhếch lên mụ nụ cười âm tàn.
Vùng an toàn đã tới!
Hắn lập tức liên lạc với trạm an ninh trên đảo:
- Có kẻ bám đuôi, tiêu diệt bọn chúng!
...
Ngồi trên đài quát sát hướng ra biển, một nhóm binh sĩ cao lớn vạm vỡ, đội mũ chống đạn, đeo băng bịt mặt màu đen, trên tay cầm những khẩu súng trường hạng nặng. Một nhóm điều khiển các bệ phóng t·ên l·ửa đa nòng, cùng lúc có thể bắn ra tối đa 12 quả t·ên l·ửa đất đối không, đất đối đất. Một nhóm khác đang chăm chú dùng ống nhòm độ tiêu cự linh động, chăm chú quan sát mặt biển bốn phía trong phạm vi 50 hải lý quanh đảo.
Đây chính là chốt bảo vệ đầu tiên cho hòn đảo bí mật của tổ chức Sói Xám, đây cũng chính là nơi diễn ra nhiều cuộc thử nghiệm vô cùng nguy hiểm và vô nhân tính. Hòn đảo này nằm cách đất liền 2039 hải lý, vốn là một hòn đảo hoang, diện tích nổi không thực sự lớn nhưng diện tích ngầm lại rất đáng kể, rất phù hợp với mục đích tiến hành các dự án bí mật.
Sói Xám đã trái phép chiếm giữ nó suốt 20 năm, vì cách xa đất liền, ít thuyền bè qua lại nên nơi đây vẫn có vẻ ngoài vô cùng yên bình. Chỉ là, suốt quãng thời gian đó, tổ chức ngầm này đã thực hiện được hàng ngàn thí nghiệm lớn nhỏ, mà một trong những thành tựu lớn nhất chính là thuốc thử tăng cường tố chất thân thể Dead Blade mà DE đã từng gặp trong quá khứ. Đây là thứ thuốc có khả năng biến một người bình thường thành một tên cao to dữ tợn, vô cảm với sự đau đớn. Kể từ lần cuối xảy ra v·a c·hạm với nhau, tới giờ Dead Blade rất có khả năng đã không chỉ là thế hệ thứ tư như trước nữa.
...
Nhận thấy đối phương có sự giảm tốc, nhóm DE lập tức cảm thấy điều không lành. Nhìn vào bản đồ do radar quét, họ hiểu ngay vấn đề: Kẻ địch đã tới căn cứ của chúng.
Chỉ là, có nên tiếp tục đuổi tới cùng không? Hiện giờ nếu trở về chỉ sợ không đủ thời gian để cứu người.
Giữa đi và ở, cuối cùng Vân Tú cũng làm ra quyết định: Trực tiếp lao vào hang ổ kẻ địch!
- Mọi người có thể rời đi.
Cô đưa ra sự lựa chọn cho mọi người.
Walter cười vang:
- Từ lúc biết đánh nhau, tôi còn chưa biết sợ là gì. Hôm nay nếu phải bỏ mạng nơi đây, tôi cũng phải đánh nát nửa cái căn cứ này.
Leo bĩu môi khinh thường:
- Đám kiến hôi này thì có gì mà phải sợ. Rắc rắc. Đã lâu rồi không được vận động gân cốt. Lên! M* kiếp, nửa cái căn cứ còn lại anh đây sẽ xé nát.
Doris yên lặng không nói, chỉ thấy đồng tử cô dần co nhỏ lại, trong mắt giống như đang dâng lên một thứ chất dịch đỏ thẫm, nở nụ cười ngây thơ lộ ra hai chiếc răng nanh trắng muốt, rồi liếm môi một cách phấn khích.
Xung quanh gian phòng của Flora lúc này đã hoàn toàn được bao trùm bởi một màu xanh mướt của cây cỏ, ở đôi chỗ còn nở bung ra những sắc hoa tươi thắm, bộ chiến giáp đã bao bọc lên người, đôi mắt nhắm lại, tới khi mở ra sáng rực một màu lục bảo.
Vân Tú cũng chỉ nói vậy cho hết lẽ, bản thân cô đã sẵn sàng từ rất lâu rồi, nếu không phải sợ tàu bị ăn mòn thì giờ này trong khoang đã chỉ toàn một mảnh tan hoang do độc tố lan tỏa ra.
Walter ồm ồm lên tiếng:
- Hỏa lực khi vừa lên đảo chắc chắn là mạnh nhất, thời điểm đó mọi người phải nấp sau tôi, ngay khoảnh khắc chúng lắp thêm đạn, tất cả tự do hành động.
- Được!
Mọi người đồng loạt đáp ứng, không ai nghi ngờ khả năng tạo giáp phòng vệ của tên thô kệch này.
Đạt được xong thỏa thuận, Walter quay lại nhìn đám cấp dưới đi theo, bọn họ cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Hắn vỗ vai một tên tiểu đội trưởng:
- Hào, cậu ở lại chỉ huy mọi người.
- Tại sao?
Không chỉ Hào mà những người lính xung quanh cũng cảm thấy không phục, vì lý do gì mà họ phải ở lại? Mặc dù bọn họ còn thua kém các thống lĩnh, nhưng không có nghĩa quá mức yếu nhược. Họ tin, dù c·hết cũng chắc chắn kéo theo được cả chục tên đối phương, như vậy là rất lãi rồi. Họ chính là không s·ợ c·hết.
Walter lắc đầu, việc chỉ huy nhiều năm đã khiến hắn không giống như vẻ thô kệch ngốc nghếch bên ngoài.
- Nghiêm!
Những người lính không tự chủ lập tức giậm chân, đứng thẳng người chào theo nghi thức q·uân đ·ội.
Walter gật đầu, giọng nghiêm khắc:
- Các cậu như vậy là không hiểu hết trách nhiệm của mình rồi. Chiến đấu rồi hi sinh? Đây là điều những người quân nhân chúng ta phải đối mặt.
Nhưng!
Hắn dừng lại quan sát sắc mặt của từng người:
- Nếu các cậu tất cả cùng lên thì ai sẽ là người ở lại điều khiển 8 chiếc tàu SSonic này? Tôi không phải tiếc tiền. Những chiếc tàu này chính là đường lùi của mọi người nếu như t·ấn c·ông không thành, hoặc hung hiểm cứu được con tin ra ngoài sẽ cần phải có thứ đưa cả đoàn trốn thoát.
Nhớ kỹ, khi đối phương lên bờ, lập tức dùng mọi hỏa lực công kích toàn bộ các con cá nhỏ kia đi. Dám dùng số lượng che mắt chúng ta? Vậy thì phá sạch, diệt sạch.
Chưa kể, đối phương rất có thể bị chúng ta đánh cho tan tác phải bỏ chạy, khi đó các cậu phải là những con hổ phục kích lao ra tiêu diệt gọn gàng đối phương. Hiểu chưa!
- Rõ!
Nhìn sự bất mãn được xua đi trên gương mặt từng người, hắn thẳng lưng bước ra khỏi khoang chỉ huy. Khi đi qua người lính tên Hào, hắn vỗ vai:
- Đừng làm tôi thất vọng. Trong tương lai không thiếu các trận sinh tử cho mọi người xông pha.
- Tuân lệnh!
Sự khó chịu hoàn toàn được giải tỏa, mọi người dứt khoát chấn chỉnh lại tinh thần. Thủ lĩnh không hổ là thủ lĩnh, rất quyết đoán và chắc chắn, giống như ngoại hình của ngài ấy vậy.
- Tốt!
Nói xong, Walter nháy mắt biến mất khỏi gian phòng, khi hiện lên camera, bóng dáng hắn đã xuất hiện ở cửa tàu. Hắn tuy thô kệch nhưng tốc độ vô cùng đáng sợ. Việc rèn luyện ở các đấu trường 12 cấp độ, đặc biệt là Thổ hệ đã giúp hắn thích nghi được nhiều mức trọng lực cực khắc nghiệt khác nhau. Bây giờ, lực hút của Trái Đất chỉ là thứ quá yếu ớt, không đủ sức thể kìm hãm tốc độ của hắn nữa rồi.
Ngay khi Jo-sik mang theo người của mình và con tin lên bờ, SSonic cũng thành công mang nhóm thủ lĩnh DE lên phía đối diện. Trong thời gian đó đó, có không dưới 16 quả t·ên l·ửa đạn đạo điên cuồng truy kích 8 chiếc tàu ngầm cỡ nhỏ này. Nhưng nhờ tốc độ và sự linh hoạt của mình, SSonic đã khiến cho đám t·ên l·ửa này hoàn toàn vô giá trị. Bởi vì, tất cả những lần p·hát n·ổ đó đều xảy ra ở các rặng đá ngầm nơi đáy biển hoặc là nổ tung ngay giữa lòng biển, còn SSonic thì ngay cả một viết xước cũng không xuất hiện.
Nhìn màn mưa lửa đỏ rực từ dưới đáy biển phản chiếu lên, Jo-sik cười đắc trí, đối với hắn đám người kia chắc chắn đã trở thành đám xác c·hết không hơn không kém. Hắn tự tin như vậy bởi vì hệ thống t·ên l·ửa này vô cùng tiên tiến, là hàng nhập lậu từ Nga và Mỹ, hai quốc gia có nền quân sự tiên tiến nhất thế giới đấy!
Chỉ là, nụ cười hé trên môi còn chưa tắt, sau lưng hắn hàng loạt chiến hạm mini đột nhiên p·hát n·ổ, mà chiếc thuyền hắn vừa lái vài giây trước chính là thứ bị nổ tung đầu tiên. Jo-sik hoàn toàn choáng váng, hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tiếng quát tức giận phát ra từ bộ đàm liên lạc:
- Thằng ngu, mày mang theo cả lũ ruồi nhặng này lên trên đảo à. Lập tức áp tải vật tế về ngay nơi an toàn, cho ngươi 1 phút, nếu chậm trễ 1 giây ... Hừ! C·hết!
- Vâng vâng.
Jo-sik đổ mồ hôi lạnh, không cần người đó nói hắn cũng biết phải chạy ngay tới nơi ẩn nấp, trên đường ba chân bốn cẳng chạy đi, hắn không quên mắng cả mười tám đời tổ tông của đám sâu bọ bám dai hơi đỉa này.