Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 191: Tiểu đoàn Vạn Ninh





Quân Siêu Loại nếu huy động cả dân binh có đến hơn 2 vạn, đánh một trận không giải quyết được, buộc Chương phải đem những gì học được của tiền nhân áp dụng.
Phạm Cự Lượng và Cao Lịch trước sau quân số không quá 1200 liên tục nghi binh quấy phá, Lý An dù đoán định được ý đồ song cũng không thể để mất đất, cũng lo quân Thiên Đức chuyển từ nghi binh sang hướng chính nên phải cắt đặt hơn 7000 quân canh giữ mặt này trong suốt hai tháng trời.
Lý An thống lĩnh 5000 tinh binh đóng trại hướng Đông Bắc, đối diện tường thành Thiên Đức và mé bờ sông Dâu. 4000 thuỷ binh cùng bộ binh đóng ở Luy Lâu, canh mặt Đông, hơn 1000 quân phòng thủ ở làng Thư Đôi ở hướng Nam, hơn 3000 quân khác đóng rải rác trong vùng. Chương nắm được thông tin bố trí binh mã của Lý An do chim câu đưa về, so với mấy tháng trước đã có sự thay đổi nhất định.
Chương muốn kéo giãn quân Siêu Loại ra trấn các nơi hòng khiến Lý An phải điều quân bản bộ tại Lý phủ hỗ trợ trấn giữ.
Ngày ấy đã đến.
Lý phủ nằm giữa vùng Siêu Loại, Lý An rút gần hết quân bảo vệ phủ cũng không có gì to tát.
Ở chiều đối diện, Thiên Đức chỉ có 3700 binh sĩ trước ngày tiến hành kế hoạch, Chương nhắm không đủ quân nếu chiếm được Luy Lâu bèn tính việc tuyển mộ trong số tù binh lập ra một Tiểu đoàn bộ binh trang bị giáo mác, đao kiếm và nỏ Liên Châu.
Quân cần phải có tướng! Chương muốn dùng Hoàng Ngưu.
Hoàng Ngưu sau nửa năm chăn nuôi lợn đã thực chán nản, dù rằng ăn uống no đủ cả. Bọn Trương Lôi, Chu Diện thường đến chè chén luôn. Qua những câu chuyện bên chén rượu nhạt, Hoàng Ngưu dần có cái nhìn khác về quân Thiên Đức nói chung và Chương nói riêng.
Trương Lôi tiến cử Hoàng Ngưu, Chương đồng ý tiếp. Gặp Chương, Hoàng Ngưu vẫn giữ phong thái của kẻ cầm quân. Thấy vậy Chương chỉ tủm tỉm cười rót trà mời nước, đối đãi như khách. Đoạn Chương nói:
-Thân làm tướng mà phải nuôi lợn thật ta biết ông không đời nào chịu. Ông là người tài và Thiên Đức luôn có chỗ cho những người như ông, chỉ cần ông nguyện ý.
-Trương Lôi hẳn đã nói với Mạc chủ tướng, tôi đây là người chính trực, ngay thẳng không thể thờ hai chủ cùng lúc.
-Và ông gọi đấy là trung nghĩa chứ gì? Quan điểm của ông ta hiểu và rất tôn trọng. - Chương chậm rãi nói. - Có điều thời thế thay đổi rồi ông Ngưu ạ. Ông cứ giữ lòng trung của ông, có điều lòng trung ấy nên dành cho bách tính chứ không phải dành cho Vũ Ninh vương hoặc ta.
-Dám hỏi Mạc chủ tướng, ngài đây dựng cờ xưng vương cớ sao lại thu thập kẻ đối nghịch? Quân không có lòng trung thì dùng sao được?
-Quân từ dân mà ra, ông cũng biết điều này rồi, chân lý chính là nằm ở chỗ đấy. Tướng hay sĩ tốt đều là chồng, là cha hoặc là con của một bà mẹ, không thể từ lỗ nẻ chui lên. Ta đây muốn bách tính có cuộc sống no đủ, không còn phải thấy cảnh binh đao, ta muốn xây dựng một Vạn Xuân thống nhất. Ta lo cho bách tính, bách tính là cha mẹ của quân, vậy quân chỉ cần trung thành, hiếu nghĩa với bách tính là được.
-Vậy Mạc chủ tướng đây thì sao?
-Nếu ta đủ tốt, đủ sáng suốt trở thành người dẫn đường chỉ lối cho ba quân và bách tính, tất bách tính sẽ vì ta, quân sẽ vì ta.
-Như vậy nào khác gì trung với quân?
-Khác chứ! - Chương cười. - Trung quân ái quốc là lẽ ở đời của tướng tài như ông, song nước không còn lấy đâu ái quốc? Vạn Xuân này chia năm xẻ bảy, chả vương nào chịu an phận, ta cũng thế. Có điều, ta sẽ thống nhất cả Vạn Xuân này sau đó giao lại cho bách tính định đoạt.
-Mạc chủ tướng, nói đi nói lại tôi vẫn thấy Mạc chủ tướng để chí tại thiên hạ, chả phải ngài đang làm vương rồi sau đó làm vua? Nếu ý đồ của ngài thành.
-Nếu ra thực trở thành vua như ông nói, ông có muốn tên tuổi của ông lưu danh sử sách, là vị tướng khai quốc công thần?
-Tôi đây xưa nay chỉ làm tròn phận sự được giao.
-Nếu ông chịu đầu quân cho Thiên Đức, ta sẽ giữ mặt cho ông. Trương Lôi hay Chu Diện hẳn đã nói, ta muốn tuyển quân đánh Siêu Loại. Các ông là người châu Vũ Ninh, ta có giao chiến với Vũ Ninh vương cũng không phiền đến các ông. Như vậy ông cũng trả được lễ nghĩa với Vũ Ninh vương hay thượng ty của ông.
-Nếu tôi đã theo quân Thiên Đức, tôi cũng chỉ làm phận sự được giao. Nếu Mạc chủ tướng có lòng thu nhận, lại nghĩ sâu xa giữ lễ nghĩa cho tôi như Mạc chủ tướng và bọn Trương Lôi nói thì tôi cũng muốn giúp chủ tướng một tay.
Chương ra hiệu cho nữ binh Thần Vũ, lát sau vợ và con Hoàng Ngưu được dẫn đến. Hoàng Ngưu tròn mắt ngạc nhiên và rồi ứa nước mắt khi hai đứa con chạy ào đến ôm chặt.
Chương lấy cớ bận công việc, hẹn hôm sau sẽ nói thêm. Hoàng Ngưu dẫn vợ con về trang trại lợn nhưng vợ Hoàng Ngưu lại chỉ theo lối khác. Ngưu hỏi ra mới biết vợ con đã sang ở Đường Vỹ gần một tháng nay. Vợ Ngưu nói, sứ giả quân Thiên Đức gặp Nguyễn Quốc Khánh xin cho ba mẹ con sang sông. Khánh nghĩ tình xưa nên đồng ý. Đổi lại quân Thiên Đức phải ngưng bắn phá luỹ thành, ngừng gây hấn.
Vợ và hai con của Ngưu được cấp một ngôi nhà mới dựng ở ven làng, đủ trâu ngựa, vườn tược. Thấy vợ con được đối đãi tử tế, lại được cho ăn học, không có chút nào phân biệt, Ngưu lấy làm mừng. Hoàng Ngưu vội vã xin gặp Trương Lôi, nhờ Lôi dẫn đến tạ ơn Mạc chủ tướng nhưng Trương Lôi ngăn:
-Tôi đã nói với ông rồi, Mạc chủ tướng không thích mấy thứ lễ nghĩa. Nếu ông thực lòng muốn đầu quân giúp chủ tướng dựng nghiệp thì ở lại với ta huấn luyện quân.
-Mạc chủ tướng đối với vợ con ta như vậy, ta muốn báo đáp.
-Ông cũng như ta, muốn báo đáp thì tuyển quân rồi huấn luyện. Thiên Đức này có chỗ cho tất cả chúng ta, tôi cũng như ông đều người bên kia sông mà nay như nào hẳn ông đã thấy.
-Có lẽ nào Mạc chủ tướng chưa thật tin chúng ta?
Trương Lôi lắc đầu:
-Tướng sĩ quân Thiên Đức đều dưới ba mươi tuổi, trẻ khoẻ, dũng mãnh nhưng kinh nghiệm chiến trận chưa nhiều. Mạc chủ tướng muốn bọn già như ta huấn luyện cho quân sĩ sao cho tinh nhuệ. Thiên Đức khác với bên Vũ Ninh vương, quân sau khi huấn luyện ba tháng mới chuyển đến các đội phù hợp chứ các quân ấy không trực tiếp nhận. Tuy nhiên, Mạc chủ tướng muốn lập một đội mới do ông thống lĩnh, bởi vậy ông lấy trong số gần hai nghìn tù binh ra độ 500 người khoẻ mạnh gầy dựng từ đầu. Mà này, 500 sẽ chống lại được 2000 đó nhé.
Hoàng Ngưu đồng ý, Trương Lôi dẫn Ngưu đến gặp Cự Lượng. Cự Lượng nhận rồi chỉ Hoàng Ngưu đến gặp Thiên Bình và Duệ. Thiên Bình nói thẳng:
-Trước ông là địch, giờ là đồng đội. Hai chúng tôi không phải chỉ huy của ông, chỉ lo về tư tưởng giúp ông thông suốt. Ông là tướng dày dạn chiến trận, mong ông ngày sau giúp cho chúng tôi.
Hoàng Ngưu vì thế không cảm thấy có chút nào lấn cấn khi phải học của những người trẻ hơn mình. Duệ dạy chữ và điều lệ Thiên Đức hội cho Ngưu sau đó kết nạp. Lượng cùng Trương Lôi bàn định với Ngưu về cách thức xây dựng quân sau đó đưa kế hoạch lên Chương xem.
Chương đặt tên là Tiểu đoàn bộ binh Vạn Ninh, quân số 600 người. Hoàng Ngưu làm Tiểu đoàn trưởng, Triệu Văn Khoát làm phó, Phạm Sáng (người làng Vạn) làm Chính trị viên. Phạm Sáng lo nắm bắt tư tưởng, là đại diện của Thiên Đức hội trong tiểu đoàn này.
Sau khi bàn giao xong tù binh, các Mông Đồng thuyền mới chở quân Hoàng Ngưu đến Luy Lâu phối hợp giữ thành. Lúc này, quân của Hoàng Ngưu đã huấn luyện được hai tháng. Họ vốn là binh sĩ nên chủ yếu học tư tưởng mới cùng quân phong quân kỷ của Thiên Đức.
Sở dĩ Chương muốn đến Lý phủ, ngoài việc muốn khiến Lý An mất mặt thì cậu muốn dùng Lý phu nhân làm con tin, sau cùng mới đưa phu nhân về ở cùng Lam Khuê. Lý Công Thành là phần thưởng ngoài dự kiến lại hoá hay. Nhờ bắt giữ Lý Công Thành và Lý phu nhân mà Chương lấy được thành mau hơn, giảm thương tổn cho đối phương. Quân Thiên Đức thuận lợi nhập thành trước khi Lý An kịp kéo quân đến trợ chiến.
Việc Chương phát kiến ra súng thần công, pháo đá và súng hoả mai trang bị cho quân Thiên Đức đồng thời là cáo chung cho tác dụng của thành luỹ. Bởi thành Luy Lâu bị hạ chỉ trong khoảng một canh giờ!
Mục tiêu chiếm thành đã đạt được, còn làm thế nào để giữ thành mới là chuyện khó.

Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.