Duệ cưỡi bạch mã đi bên cạnh Chương, đại đội nữ cận vệ nửa trước dẫn lối, nửa sau cảnh giới. Sau hơn một tháng chia xa, Chương dành nhiều thời gian ở bên cạnh Duệ. Hôm nay Duệ tháp tùng Chương đến trại Nguyệt Đức gặp Lý Lệnh công ngoài việc cô là Thần phi, Duệ còn là Huyện trưởng Thừa Thiên.
Duệ chia sẻ những nỗi băn khoăn về nhân sĩ với Chương, Uyển Như tinh ranh đảm trách kiếm tiền. Thiên Bình cầm đao xông pha trận tiền trong khi Lam Khuê việc gì cũng đến tay, cái gì cũng biết, cũng trám vào được thành ra chả mấy mà trong nhà cái gì cũng phải hỏi cô nàng. Thôi thì mỗi người mỗi việc, ai cũng ra sức.
Chương đã xưng vương được hơn ba tháng, cai trị một vùng đất rộng song anh vẫn thưa thực sự xác định được bản thân mình sẽ dẫn bách tính Thiên Đức phát triển theo con đường nào. Dù muốn hay không, Chương rất khó để từ bỏ vị trí mà Phạm Tu và những người khác đặt anh vào. Ngày còn mài đũng quần trên ghế nhà trường, Chương từng nghĩ làm vua rất sướng khi có cung tần mỹ nữ vây quanh, ăn sơn hào hải vị. Vậy mà giờ đây khi Chương ngồi trên cái ngai mạ vàng, đúng thật là trăm kẻ tuân lệnh song… rồi sao nữa?
Dân còn nghèo, sơ hở là bị kẻ khác nhăm nhe đánh, muốn ăn ngon ngủ yên phải đánh họ trước. Đánh kẻ này xong lại phải tính đến kẻ khác nữa. Một ngày trôi qua, hết việc quân lại đến việc dân, hết xem báo cáo lại ngồi với thợ thuyền. Thực ra, biết nhiều hơn mọi người chưa bao giờ là điều hạnh phúc. Thời gian hưởng lạc chẳng biết bao giờ mới đến.
Chương không ôm việc, anh giao cho những người khác trách nhiệm và quyền hạn nhưng lắm cái họ không rõ nên đều hỏi. Phạm Tu giúp cho việc quân cơ, Duệ giúp cho việc an dân, Lý An lo đào tạo ba quân, Hàn Thuyên lo tuyên truyền, Trần Thông lo mở lớp… sau cùng, cần quyết sách họ vẫn phải gặp Chương cả.
Chương miên man suy nghĩ, đến như hôm nay, dù mới trở về sau cuộc chinh phạt nhưng Chương phải đích thân đến Lý gia trang gặp Lý Lệnh công. Anh là vương một cõi, đáng lý Lý Lệnh công và gia quyến phải túc trực trước cửa Lý phủ chờ anh ban cho sinh hay tử.
Vạn Xuân xưa nay vốn vậy.
Duệ đã không làm như thế. Ngày Lý An đem Lý Lệnh công về, Lý Lệnh công dẫn bầu đoàn thê tử hơn trăm người đến túc trực trước Lý phủ. Bách tính nghìn người bàn tán xôn xao, họ nói về tính mạng của người từng cai trị họ mười mấy năm.
Chương không ở phủ Thiên Đức, quyền hành đều nằm trong tay Duệ. Chương chưa bao giờ nghi ngờ về khả năng của cô gái nhỏ nhắn nhưng thừa thông minh. Nếu có được mươi người như Duệ, Chương có thể yên tâm mà ngủ.
Đứng trước bàn dân thiên hạ, Duệ không nhận đại lễ của nhà họ Lý. Lý Lệnh công không được phép quỳ, lệ mới của phủ là như vậy. Duệ nói với Lý Lệnh công hãy trở về nhà, Lý gia trang, yên tâm nghỉ ngơi.
Lý phủ có hơn dăm chục người cũng mang họ Lý, Lý An lại đang cầm quân, tất nhiên Duệ không sợ Lý An trở mặt làm càn. Cái chính, Duệ muốn thu phục nốt nhân tâm của bách tính, của những người từng chịu ơn mưa móc của Lý Lệnh công.
Lý Lệnh công được đưa về gia trang, cả tháng trời sống trong cảnh lo âu thấp thỏm, số mệnh gia quyến như mành treo trước gió. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc đi lại bị hạn chế, còn đâu người ở trong gia trang không bị ai quấy quả. Tuy nhiên bách tính phủ Thiên Đức vẫn dõi theo chờ đợi Vạn Thắng vương sẽ quyết ra sao.
Lý An nói với Chương, Lý Lệnh công chờ tham kiến, Chương bảo:
-Ông ấy đã già, lại còn trẻ nhỏ hơn chục đứa, đi lại không tiện. Con có chân, con tự đến đó uống trà.
-Như thế e không theo phép quân thần.
-Phép gì cũng do con người đặt ra, chúng ta luôn miệng hô hào đổi mới, tiễn cựu nghênh tân. Ông ấy trở về thì là dân Thiên Đức, bấy lâu nay con đối đãi với phụ lão Thiên Đức đều một lòng kính trọng. Huống chi Lý Lệnh công còn là nội tộc của ông. Con đối tốt với Lý Lệnh công cũng là thêu hoa dệt gấm cho ông. Ông chăm bẵm Thiên Kim, ấy là đỡ cho con một phần. Ông không cần bận tâm những việc ấy làm gì.
-Trong dân bây giờ có tin, Lý Lệnh công trở về rồi, sợ sẽ có loạn. Con hẳn đã nghe?
-Không phải tất cả bách tính Thiên Đức đều quy thuận. Trong lòng Thiên Đức vẫn có những ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy mãi chưa tắt. Loạn? - Chương cười và lắc đầu. - Thật ấu trĩ. Ông đừng bận tâm những lời xằng bậy, con đây chưa từng nghĩ đến ngày ông cầm đao kiếm chống lại con thêm một lần. Miệng đời sao có thể bắt họ nín được cơ chứ.
-Ta biết con có nhiều đối sách để trong quân trên dưới một lòng. Có điều, nhiều binh tướng Siêu Loại cũ tuy không nói ra nhưng họ cũng để tâm lắm.
-Nghĩ mới nói, nói mới hành động, những kẻ đó không đáng lo ông ạ. Chúng ta nên lo những kẻ không nói ra mà nghĩ sao làm vậy. Để ổn định một vùng rộng và căn cơ họ Lý bén rễ không thể ngày một ngày hai. Ông cứ tin ở con.
-Có đôi khi ta lo con có lòng khoan dung độ lượng, bậc quân vương nếu nhân từ quá e là…
Chương lại cười, rót trà cho Lý An. Anh nói:
-Với dân không khoan dung thì làm gì chứ, con không có ý định dùng bàn tay sắt với con dân của mình. Bàn tay sắt chỉ dùng cho kẻ đối nghịch, kẻ muốn tạo phản. Việc Lý Lệnh công, Duệ đã có sắp xếp, ông đừng bận lòng. Ông âu sầu thì Thiên Kim với Mai Lan bị ảnh hưởng đấy. Ông, con hay những người khác đang đánh chiếm, đang làm việc vì cái gì chứ? Chúng ta ăn ngày ba bữa, giàu có ăn cơm mà nghèo thì ăn khoai cũng no bụng. Lắm tiền vận y phục lụa là, nghèo hèn vận đồ rách cũng chỉ để che thân. Quan trọng là tinh thần thoải mái trước đã mới tính các việc khác được ông ạ.
Việc Chương và Duệ đến trại Nguyệt Đức được công bố rộng rãi. Trại Nguyệt Đức đã ở trước mặt, bên ngoài lối Ngõ Dưới, bên Bãi Mác, dễ có đến hơn hai nghìn già trẻ đang tụ tập dưới cái nắng bắt của ngày mới. Càng đến gần, Chương càng nghe rõ tiếng nhốn nháo.
Nữ binh báo cáo, bách tính trong vùng biết hôm nay Vạn Thắng vương thân hành đến trại đã tụ tập từ lúc gà chưa gáy sáng. Họ là gia quyến của hơn năm trăm quân sĩ theo về cùng với Lý Lệnh công, nay đang bị tạm giam trong nhà lao của trại Nguyệt Đức chờ Vạn Thắng vương định đoạt.
Chương quay sang hỏi Duệ:
-Sao em không cho những người ấy đi cải tạo? Công cuộc cải cách đương cần người, cho cải tạo thật lực kết hợp giáo dục chính trị nữa là xong thôi.
Duệ đáp:
-Em cũng tính như thế nhưng ông ngoại của Thiêm Kim bảo rằng họ từng trung thành với Mậu Quốc Thìn, cứ tạm giam để anh Di thẩm vấn trước đã.
Chương bật cười:
-Vào tay ông Di thì khó mà yên thân, ông ấy cứng quá.
Chương xuống ngựa cuốc bộ đến Bãi Mác, bách tính ùa đến nhưng bị nữ cận vệ ngăn lại. Trong trại Nguyệt Đức, bọn Phạm Cự Lượng vận y phục dân sự tất tả chạy ra đón. Chương nghe vẳng bên tai hàng trăm lời cầu xin. Anh dừng chân, nhiều bà mẹ nước mắt ngắn dài lăn trên gương mặt có phần khắc khổ đang cố với tay về phía anh. Chương khẽ thở hắt ra, phất tay ra hiệu, nữ binh bấy giờ để cho những người đàn bà được đến gần hơn. Một vài nữ binh khác đứng chắn ngang trước mặt Chương. Chương vỗ nhẹ vào cánh tay của mấy nữ binh kèm theo nụ cười xã giao, các cô nàng bấy giờ mới đứng sang một bên.
Chẳng ai bảo ai, mấy chục người đàn bà tuổi đều ngoại tứ tuần bất thần quỳ sụp xuống chắp tay vái Chương như tế sao. Chương nhướng mày, binh sĩ liền ùa đến bắt những người phụ nữ phải đứng dậy. Phạm Cự Lượng đứng gần bên Chương thét lớn yêu cầu binh sĩ vãn hồi trật tự.
Chương giơ tay vẫy vài cái, âm thanh nhốn nháo giảm dần rồi im bặt. Anh ôn tồn hỏi người đàn bà đứng gần anh nhất:
-Bác đây muốn gặp ta có chuyện gì?
-Bẩm Vương, con của thảo dân ngu dại theo phản tặc họ Mậu sang bên kia sông, nay nó về, đang bị bắt giam trong lao chẳng biết sống chết thế nào. Thảo dân cúi xin Vương mở lòng từ bi tha cho nó một mạng, thảo dân cắn rơm cắn cỏ lạy ngài.
Hàng chục người khác cũng tranh nhau nói những lời tương tự, Chương lại thêm một lần giơ tay ra hiệu trật tự. Anh chỉ lên trời và nói:
-Nắng nôi thế này mọi người đến đây không đội lấy cái nón ư? Nơi này quá đông người ta không thể biết ai vào ai. Giờ ta có việc không tiện ở lâu, binh sĩ đang bị giam giữ chỉ hơn năm trăm, vậy mỗi nhà cử ra một người, ưu tiên song thân phụ mẫu vào trong trại, ta sẽ tiếp vào buổi trưa. Tất cả những người còn lại không được phép tụ tập trước trại quân, mau về nhà.
Bách tính lại lao nhao thêm một lần, Chương lại phải ra hiệu yên lặng:
-Các ông các bà có thật thương con mình không? Thương thì giữ trật tự, nghe theo sắp đặt của quân. Muốn ta nghe thì từng người nói chứ trăm người tranh nhau ta biết nghe ai? Nếu không bảo ban nhau giữ trật tự, còn làm ồn ào trước cửa trại thì con cháu các ông bà đây còn lâu mới được ra ngoài. Hãy nhớ, đầu giờ Ngọ ta sẽ gặp, muốn đề đạt gì hãy chuẩn bị sẵn.
Nói đoạn Chương rảo bước về phía cổng, quả nhiên đằng sau im lặng như tờ. Chương nói với Nguyệt:
-Em lo chuẩn bị giúp ta bữa ăn đạm bạc trưa nay cho hơn nghìn người. Cho những binh sĩ bị bắt gặp người thân rồi ta sẽ nói chuyện và ăn cơm cùng họ. Bách tính còn ở ngoài cổng, hãy căn dặn họ tìm nơi thoáng mát nghỉ ngơi hoặc về nhà chờ tin. Đứng ngoài cổng trại làm ồn như vậy, lỡ như có kẻ lợi dụng tình hình kích động dân làm bậy là mệt đấy.
Nguyệt lập tức quay trở ra nói với bách tính những lời căn dặn của Chương. Cô đặc biệt nhấn mạnh với bách tính không được làm ồn, không được để kẻ gian lợi dụng cơ hội kích động, xúi dại.
-Mau chóng xếp thành hàng lối trật tự, mỗi nhà chỉ được một người đại diện, ưu tiên song thân. Nhà nào cả gan vào hai người sẽ bị bắt một, những người còn lại chờ đợi bên ngoài hãy tìm chỗ nghỉ ngơi. Các ông bà còn nhốn nháo, Vương xong việc mà ông bà còn đứng đây lúc ấy đừng trách Vương không lắng nghe.
Một lúc sau, thêm hàng trăm người của Ty Công an cưỡi ngựa đến lo kiểm soát tình hình, tra hỏi nhân thân. Sau đó binh sĩ Trung đoàn Thiên Đức hướng dẫn họ đến một hội trường lớn có mái che trong trại Nguyệt Đức, nơi này vốn là nhà ăn của binh sĩ.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
Duệ chia sẻ những nỗi băn khoăn về nhân sĩ với Chương, Uyển Như tinh ranh đảm trách kiếm tiền. Thiên Bình cầm đao xông pha trận tiền trong khi Lam Khuê việc gì cũng đến tay, cái gì cũng biết, cũng trám vào được thành ra chả mấy mà trong nhà cái gì cũng phải hỏi cô nàng. Thôi thì mỗi người mỗi việc, ai cũng ra sức.
Chương đã xưng vương được hơn ba tháng, cai trị một vùng đất rộng song anh vẫn thưa thực sự xác định được bản thân mình sẽ dẫn bách tính Thiên Đức phát triển theo con đường nào. Dù muốn hay không, Chương rất khó để từ bỏ vị trí mà Phạm Tu và những người khác đặt anh vào. Ngày còn mài đũng quần trên ghế nhà trường, Chương từng nghĩ làm vua rất sướng khi có cung tần mỹ nữ vây quanh, ăn sơn hào hải vị. Vậy mà giờ đây khi Chương ngồi trên cái ngai mạ vàng, đúng thật là trăm kẻ tuân lệnh song… rồi sao nữa?
Dân còn nghèo, sơ hở là bị kẻ khác nhăm nhe đánh, muốn ăn ngon ngủ yên phải đánh họ trước. Đánh kẻ này xong lại phải tính đến kẻ khác nữa. Một ngày trôi qua, hết việc quân lại đến việc dân, hết xem báo cáo lại ngồi với thợ thuyền. Thực ra, biết nhiều hơn mọi người chưa bao giờ là điều hạnh phúc. Thời gian hưởng lạc chẳng biết bao giờ mới đến.
Chương không ôm việc, anh giao cho những người khác trách nhiệm và quyền hạn nhưng lắm cái họ không rõ nên đều hỏi. Phạm Tu giúp cho việc quân cơ, Duệ giúp cho việc an dân, Lý An lo đào tạo ba quân, Hàn Thuyên lo tuyên truyền, Trần Thông lo mở lớp… sau cùng, cần quyết sách họ vẫn phải gặp Chương cả.
Chương miên man suy nghĩ, đến như hôm nay, dù mới trở về sau cuộc chinh phạt nhưng Chương phải đích thân đến Lý gia trang gặp Lý Lệnh công. Anh là vương một cõi, đáng lý Lý Lệnh công và gia quyến phải túc trực trước cửa Lý phủ chờ anh ban cho sinh hay tử.
Vạn Xuân xưa nay vốn vậy.
Duệ đã không làm như thế. Ngày Lý An đem Lý Lệnh công về, Lý Lệnh công dẫn bầu đoàn thê tử hơn trăm người đến túc trực trước Lý phủ. Bách tính nghìn người bàn tán xôn xao, họ nói về tính mạng của người từng cai trị họ mười mấy năm.
Chương không ở phủ Thiên Đức, quyền hành đều nằm trong tay Duệ. Chương chưa bao giờ nghi ngờ về khả năng của cô gái nhỏ nhắn nhưng thừa thông minh. Nếu có được mươi người như Duệ, Chương có thể yên tâm mà ngủ.
Đứng trước bàn dân thiên hạ, Duệ không nhận đại lễ của nhà họ Lý. Lý Lệnh công không được phép quỳ, lệ mới của phủ là như vậy. Duệ nói với Lý Lệnh công hãy trở về nhà, Lý gia trang, yên tâm nghỉ ngơi.
Lý phủ có hơn dăm chục người cũng mang họ Lý, Lý An lại đang cầm quân, tất nhiên Duệ không sợ Lý An trở mặt làm càn. Cái chính, Duệ muốn thu phục nốt nhân tâm của bách tính, của những người từng chịu ơn mưa móc của Lý Lệnh công.
Lý Lệnh công được đưa về gia trang, cả tháng trời sống trong cảnh lo âu thấp thỏm, số mệnh gia quyến như mành treo trước gió. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc đi lại bị hạn chế, còn đâu người ở trong gia trang không bị ai quấy quả. Tuy nhiên bách tính phủ Thiên Đức vẫn dõi theo chờ đợi Vạn Thắng vương sẽ quyết ra sao.
Lý An nói với Chương, Lý Lệnh công chờ tham kiến, Chương bảo:
-Ông ấy đã già, lại còn trẻ nhỏ hơn chục đứa, đi lại không tiện. Con có chân, con tự đến đó uống trà.
-Như thế e không theo phép quân thần.
-Phép gì cũng do con người đặt ra, chúng ta luôn miệng hô hào đổi mới, tiễn cựu nghênh tân. Ông ấy trở về thì là dân Thiên Đức, bấy lâu nay con đối đãi với phụ lão Thiên Đức đều một lòng kính trọng. Huống chi Lý Lệnh công còn là nội tộc của ông. Con đối tốt với Lý Lệnh công cũng là thêu hoa dệt gấm cho ông. Ông chăm bẵm Thiên Kim, ấy là đỡ cho con một phần. Ông không cần bận tâm những việc ấy làm gì.
-Trong dân bây giờ có tin, Lý Lệnh công trở về rồi, sợ sẽ có loạn. Con hẳn đã nghe?
-Không phải tất cả bách tính Thiên Đức đều quy thuận. Trong lòng Thiên Đức vẫn có những ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy mãi chưa tắt. Loạn? - Chương cười và lắc đầu. - Thật ấu trĩ. Ông đừng bận tâm những lời xằng bậy, con đây chưa từng nghĩ đến ngày ông cầm đao kiếm chống lại con thêm một lần. Miệng đời sao có thể bắt họ nín được cơ chứ.
-Ta biết con có nhiều đối sách để trong quân trên dưới một lòng. Có điều, nhiều binh tướng Siêu Loại cũ tuy không nói ra nhưng họ cũng để tâm lắm.
-Nghĩ mới nói, nói mới hành động, những kẻ đó không đáng lo ông ạ. Chúng ta nên lo những kẻ không nói ra mà nghĩ sao làm vậy. Để ổn định một vùng rộng và căn cơ họ Lý bén rễ không thể ngày một ngày hai. Ông cứ tin ở con.
-Có đôi khi ta lo con có lòng khoan dung độ lượng, bậc quân vương nếu nhân từ quá e là…
Chương lại cười, rót trà cho Lý An. Anh nói:
-Với dân không khoan dung thì làm gì chứ, con không có ý định dùng bàn tay sắt với con dân của mình. Bàn tay sắt chỉ dùng cho kẻ đối nghịch, kẻ muốn tạo phản. Việc Lý Lệnh công, Duệ đã có sắp xếp, ông đừng bận lòng. Ông âu sầu thì Thiên Kim với Mai Lan bị ảnh hưởng đấy. Ông, con hay những người khác đang đánh chiếm, đang làm việc vì cái gì chứ? Chúng ta ăn ngày ba bữa, giàu có ăn cơm mà nghèo thì ăn khoai cũng no bụng. Lắm tiền vận y phục lụa là, nghèo hèn vận đồ rách cũng chỉ để che thân. Quan trọng là tinh thần thoải mái trước đã mới tính các việc khác được ông ạ.
Việc Chương và Duệ đến trại Nguyệt Đức được công bố rộng rãi. Trại Nguyệt Đức đã ở trước mặt, bên ngoài lối Ngõ Dưới, bên Bãi Mác, dễ có đến hơn hai nghìn già trẻ đang tụ tập dưới cái nắng bắt của ngày mới. Càng đến gần, Chương càng nghe rõ tiếng nhốn nháo.
Nữ binh báo cáo, bách tính trong vùng biết hôm nay Vạn Thắng vương thân hành đến trại đã tụ tập từ lúc gà chưa gáy sáng. Họ là gia quyến của hơn năm trăm quân sĩ theo về cùng với Lý Lệnh công, nay đang bị tạm giam trong nhà lao của trại Nguyệt Đức chờ Vạn Thắng vương định đoạt.
Chương quay sang hỏi Duệ:
-Sao em không cho những người ấy đi cải tạo? Công cuộc cải cách đương cần người, cho cải tạo thật lực kết hợp giáo dục chính trị nữa là xong thôi.
Duệ đáp:
-Em cũng tính như thế nhưng ông ngoại của Thiêm Kim bảo rằng họ từng trung thành với Mậu Quốc Thìn, cứ tạm giam để anh Di thẩm vấn trước đã.
Chương bật cười:
-Vào tay ông Di thì khó mà yên thân, ông ấy cứng quá.
Chương xuống ngựa cuốc bộ đến Bãi Mác, bách tính ùa đến nhưng bị nữ cận vệ ngăn lại. Trong trại Nguyệt Đức, bọn Phạm Cự Lượng vận y phục dân sự tất tả chạy ra đón. Chương nghe vẳng bên tai hàng trăm lời cầu xin. Anh dừng chân, nhiều bà mẹ nước mắt ngắn dài lăn trên gương mặt có phần khắc khổ đang cố với tay về phía anh. Chương khẽ thở hắt ra, phất tay ra hiệu, nữ binh bấy giờ để cho những người đàn bà được đến gần hơn. Một vài nữ binh khác đứng chắn ngang trước mặt Chương. Chương vỗ nhẹ vào cánh tay của mấy nữ binh kèm theo nụ cười xã giao, các cô nàng bấy giờ mới đứng sang một bên.
Chẳng ai bảo ai, mấy chục người đàn bà tuổi đều ngoại tứ tuần bất thần quỳ sụp xuống chắp tay vái Chương như tế sao. Chương nhướng mày, binh sĩ liền ùa đến bắt những người phụ nữ phải đứng dậy. Phạm Cự Lượng đứng gần bên Chương thét lớn yêu cầu binh sĩ vãn hồi trật tự.
Chương giơ tay vẫy vài cái, âm thanh nhốn nháo giảm dần rồi im bặt. Anh ôn tồn hỏi người đàn bà đứng gần anh nhất:
-Bác đây muốn gặp ta có chuyện gì?
-Bẩm Vương, con của thảo dân ngu dại theo phản tặc họ Mậu sang bên kia sông, nay nó về, đang bị bắt giam trong lao chẳng biết sống chết thế nào. Thảo dân cúi xin Vương mở lòng từ bi tha cho nó một mạng, thảo dân cắn rơm cắn cỏ lạy ngài.
Hàng chục người khác cũng tranh nhau nói những lời tương tự, Chương lại thêm một lần giơ tay ra hiệu trật tự. Anh chỉ lên trời và nói:
-Nắng nôi thế này mọi người đến đây không đội lấy cái nón ư? Nơi này quá đông người ta không thể biết ai vào ai. Giờ ta có việc không tiện ở lâu, binh sĩ đang bị giam giữ chỉ hơn năm trăm, vậy mỗi nhà cử ra một người, ưu tiên song thân phụ mẫu vào trong trại, ta sẽ tiếp vào buổi trưa. Tất cả những người còn lại không được phép tụ tập trước trại quân, mau về nhà.
Bách tính lại lao nhao thêm một lần, Chương lại phải ra hiệu yên lặng:
-Các ông các bà có thật thương con mình không? Thương thì giữ trật tự, nghe theo sắp đặt của quân. Muốn ta nghe thì từng người nói chứ trăm người tranh nhau ta biết nghe ai? Nếu không bảo ban nhau giữ trật tự, còn làm ồn ào trước cửa trại thì con cháu các ông bà đây còn lâu mới được ra ngoài. Hãy nhớ, đầu giờ Ngọ ta sẽ gặp, muốn đề đạt gì hãy chuẩn bị sẵn.
Nói đoạn Chương rảo bước về phía cổng, quả nhiên đằng sau im lặng như tờ. Chương nói với Nguyệt:
-Em lo chuẩn bị giúp ta bữa ăn đạm bạc trưa nay cho hơn nghìn người. Cho những binh sĩ bị bắt gặp người thân rồi ta sẽ nói chuyện và ăn cơm cùng họ. Bách tính còn ở ngoài cổng, hãy căn dặn họ tìm nơi thoáng mát nghỉ ngơi hoặc về nhà chờ tin. Đứng ngoài cổng trại làm ồn như vậy, lỡ như có kẻ lợi dụng tình hình kích động dân làm bậy là mệt đấy.
Nguyệt lập tức quay trở ra nói với bách tính những lời căn dặn của Chương. Cô đặc biệt nhấn mạnh với bách tính không được làm ồn, không được để kẻ gian lợi dụng cơ hội kích động, xúi dại.
-Mau chóng xếp thành hàng lối trật tự, mỗi nhà chỉ được một người đại diện, ưu tiên song thân. Nhà nào cả gan vào hai người sẽ bị bắt một, những người còn lại chờ đợi bên ngoài hãy tìm chỗ nghỉ ngơi. Các ông bà còn nhốn nháo, Vương xong việc mà ông bà còn đứng đây lúc ấy đừng trách Vương không lắng nghe.
Một lúc sau, thêm hàng trăm người của Ty Công an cưỡi ngựa đến lo kiểm soát tình hình, tra hỏi nhân thân. Sau đó binh sĩ Trung đoàn Thiên Đức hướng dẫn họ đến một hội trường lớn có mái che trong trại Nguyệt Đức, nơi này vốn là nhà ăn của binh sĩ.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều