Chương 391: Bà già nổi giận
Trại quân Phủ Sóc hiện có gần sáu trăm tân binh và dân binh mới trưng tập vài ngày. Mới sáng nay, trại được tăng cường thêm đội kỵ mã hai trăm người cùng với dăm chục khẩu Cự thạch pháo. Đồng thời, gần hai trăm dân binh từ Trà Đoài cũng được cử đến. Dương Cự Vọng muốn biến trại Phủ Sóc thành lá chắn phía Đông của Trà Đoài.
Thống lĩnh đại đội kỵ binh là An Nhữ Hầu, một môn đệ của Dương Khoan. An Nhữ Hầu được giao ấn tín, tiếp quản và nắm quyền chỉ huy trại Phủ Sóc. An Nhữ Hầu không ưa Dương Quỳ là lẽ tất nhiên, thấy sư phụ bị bạc đãi cũng chẳng vừa lòng song không tiện ra mặt bởi vây cánh nhà họ Dương rất mạnh.
Dương phu nhân biết tin quân Thiên Đức đánh tập hậu Đằng Châu, là đàn bà chẳng hiểu việc quân cơ nhưng bà chắc mười phần rằng quân Thiên Đức sẽ đánh đến Trà Đoài. Nếu vậy, trại Phủ Sóc nhất định sẽ là một trong những nơi chiến địa. Dương phu nhân lo ông chồng già cố chấp sẽ chống lại quân Thiên Đức nhằm giữ danh tiếng Dương gia môn. Nửa đêm bà khoác áo tơi bện rơm rời nhà cùng nón lá, mặc con dâu ngăn cản. Mặt trời lên cao bằng ngọn sào, bà đến trước trại quân. Hàng chợ chạy loạn vắng tanh vắng ngắt. Quân sĩ cũng đương đôn đáo lo sắp đặt cự mã, đặt cung nỏ lên tường, ai nấy đều tất bật ngược xuôi.
Đứng chờ một lúc, Dương phu nhân thấy chồng tất tả chạy ra, vừa gặp đã gắt:
-Bà đến đây làm gì? Đi về đi!
Gỡ nón xuống phe phẩy vài cái, Dương phu nhân đưa tay quệt mồ hôi, nói:
-Ơ hay cái ông này, tôi đi cả đêm đến tìm ông, chẳng được miếng nước ông đã đuổi tôi về là cớ làm sao?
-Quân Thiên Đức nội trong hôm nay sẽ đánh đến, bà ở đây rất nguy hiểm. Tên bay đạn lạc biết đằng nào mà lần.
Chẳng nói chẳng rằng, Dương phu nhân phăm phăm bước vào quân doanh.
-Tôi đây không yên tâm về cha con nhà ông, à, đúng hơn là không yên tâm về ông đấy, lão già c·hết bằm.
-Bà be bé cái mồm lại, vạ miệng c·hết cả nút bây giờ.
Dương phu nhân bĩu môi:
-Ông người nhà quan hẳn biết Giao Thuỷ với Thập Xuân mất trong một ngày rồi chứ? Ông tính chống lại quân Thiên Đức cùng đám giá áo túi cơm này ư? Nhìn đi… quân trang còn chẳng trông ra ai là lính. Một đám ô hợp như này gió lớn thổi là bay.
Sợ vợ nói lung tung, Dương Khoan vội kéo vợ đi mau về nơi ở của ông, một căn nhà vách gỗ, mái ngói đã nhuốm màu thời gian. Bà ngồi xuống ghế, phe phẩy cái nón. Trời mùa đông, chẳng hiểu sao hôm nay lại hửng nắng. Rót cho vợ cốc nước, Dương Khoan nói, giọng như nài nỉ:
-Bà yên lòng về đi. Quân doanh giờ thuộc quyền An Nhữ Hầu rồi.
Dương phu nhân khẽ nhíu mày, lấy trong tay nải ra lá trầu với quả cau.
-Môn đệ của ông thống lĩnh là chuyện tốt. Ông nhìn lại ông đi, báu lắm đấy. Lúc nước sôi lửa bỏng như này nào có ai nhớ đến ông. Quân doanh có người khác nắm quyền, chi bằng ông về với tôi, mặc xác nhà họ Dương.
-Trời ơi! Bé bé cái mồm thôi. Nơi này tai vách mạch rừng. Thằng Quỳ là tiểu nhân, nó mà nghe được sẽ lấy cớ làm khó tôi.
Dương phu nhân đứng phắt dậy, chống nạnh mà nói:
-Từ bao giờ lá gan của ông bé tí như vậy? Ngày tôi còn lăn lộn giang hồ cái thằng Quỳ đó còn chưa nứt mắt. Nó là cái thá gì? Ông chỉ là lão già hết thời, nếu không còn có tiếng nói ở nơi này thì về nhà có cơm ngon canh ngọt. Bà nhổ vào cái chức Phó doanh.
Hai ông bà nói qua nói lại một chặp, thấy bóng dáng An Nhữ Hầu thấp thoáng ngoài sân tất tả chạy vào.
-Sư mẫu mới đến ạ! Con nghe tin sư mẫu đến thăm vội đến gặp người. Dạo gần đây sư mẫu vẫn mạnh khoẻ chứ ạ?
-Ơn giời tôi vẫn khoẻ. Này anh Hầu, tôi vừa nghe sư phụ anh nói anh đương là thống lĩnh ba quân giữ trại này hả?
-Dạ thưa sư mẫu, con mới được Sứ tướng điều đến trấn nhậm.
Dương phu nhân liền chỉ vào chồng:
-Như vậy lão già này thuộc quyền của anh đúng không?
-Thưa sư mẫu, sư mẫu nói vậy e…
Dương phu nhân gạt đi.
-Anh lắp bắp cái gì. Lão già này da bọc xương, đánh với đấm cái gì. Nếu anh còn nhớ khi xưa tôi cho anh bú mớm, anh đuổi lão già này ra khỏi quân theo tôi về nhà.
-Sao có thể, sao có thể ạ? Con sao có thể đuổi sư phụ được.
-Anh có coi tôi là sư mẫu không?
-Người khác nào mẹ con, nhưng…
-Anh có thương thân già này thì đuổi quách lão đi. Lão ấy là Phó doanh, phải khom lưng trước cái thằng họ Dương không một ngày cầm côn. Thầy anh tính cố chấp, anh hiểu hơn ai hết. Quân Thiên Đức sắp đánh đến, lão già này làm được cái gì, giữ ông ta lại chỉ tổ vướng chân.
An Nhữ Hầu mặt nhăn nhó quay sang nhìn sư phụ cầu cứu. Dương Khoan định lên tiếng nạt nộ, Dương phu nhân đã sấn đến túm lấy cổ áo:
-Ông không về tôi sẽ c·hết tại đây cho ông xem.
An Nhữ Hầu vốn cùng làng, mẹ mất sớm, từng bú trực Dương phu nhân từ khi còn ẵm ngửa. Theo học Dương gia môn từ khi còn bé, hơn Dương Vũ Thư một tuổi. Dẫu cho An Nhữ Hầu kính thầy như cha, song sư mẫu coi anh như con. Lúc này chẳng biết nên làm sao cho phải bèn lựa lời:
-Thưa sư phụ, bọn Thiên Đức đánh đến, con biết sư phụ nào sợ bọn chúng. Nhưng sư mẫu đã nói vậy, hay là sư phụ lánh về nhà ít hôm.
Dương Khoan chưa kịp mở miệng, Dương phu nhân đã ngồi hụp xuống giãy đành đạch khiến hai thầy trò khổ sở nhìn nhau. Dương Khoan tức nhưng đành chịu.
An Nhữ Hầu gọi lính đến, lập tức phế bỏ chức Phó doanh Phủ Sóc của Dương Khoan, cho về quê. Giấy vừa đưa đến cửa, Dương phu nhân bèn cầm lấy đọc một lượt, nét mặt rạng rỡ. Giục chồng mau gói hành lý đi ngay. An Nhữ Hầu bái biệt, Dương phu nhân còn hẹn cuối năm An Nhữ Hầu nhớ đến ăn cơm Tất niên.
Hai vợ chồng già tay bị tay gậy vừa ra khỏi căn nhà gỗ bỗng Dương Quỳ từ đâu chạy đến, mặt đỏ phừng phừng, chỉ tay thẳng mặt Dương Khoan mà quát mắng:
-Ông Khoan, đương lúc nguy cấp ông trốn đi là cớ làm sao? Ông có còn là bậc đại trượng phu nay không, hả? Đồ hèn! Ta ra lệnh cho ông mau bỏ tay nải, mau đi kiểm binh mã.
Thấy chồng nắm chặt cây trường côn, Dương phu nhân bước lên nửa nước chắn ngang mặt, giọng từ tốn:
-Chẳng hay đại nhân đây là…
Dương Quỳ nhìn Dương phu nhân một lượt từ đầu xuống chân, không để vào mắt.
Dương Quỳ gắt lên:
-Hôm nay ông mà dám bước ra khỏi cổng doanh trại này, ta sẽ bẩm báo với Dương Sứ tướng, ông chưa đụng giặc đã chạy. Thằng con nhà ông sẽ bị vạ lây, ông nghe rõ chửa?
Dương phu nhân nén cơn giận:
-Xin hỏi cậu đây là ai?
Dương Quỳ nạt:
-Mụ già ra chỗ khác, quân doanh không có chỗ cho đàn bà lên tiếng, biến!
Dứt lời, Dương Quỳ lệnh cho quân hầu:
-Lôi mụ già này ra ngoài.
Đoạn Dương Quỳ quay lại, nói như ra lệnh:
-Còn ông, mau cất tay nải xắn tay vào việc không ta bắt ông tội đào ngũ.
Dương phu nhân cố vớt vát:
-An tướng quân đã cho ông nhà tôi về mà.
-Ở đây ta có quyền, An tướng quân là cái đếch gì!
Thấy quân hầu trù trừ, Dương Quỳ thét ra lệnh. Hai quân hầu bước đến, Dương phu nhân tức khí, rít lên:
-Lũ ranh con này, chồng con bà phục vụ cho chúng bay mà chúng bay coi không ra gì. Chồng con bà phải nhịn theo phép quân nhưng bà đếch phải quân.
Dứt lời, Dương phu nhân ném tay nải về phía một người lính. Người này theo phản xạ tự nhiên ôm lấy tay nải. Trong khi đó, Dương phu nhân bước lên một bước vung tay đánh thẳng vào bả vai trái người quân hầu còn lại. Người này ngã sõng soài ra đất. Còn chưa ai kịp phản ứng, Dương phu nhân tung tiếp một chưởng đánh ngã người quân hầu đang ôm tay nải.
-Mày là thằng Quỳ phải không? Thằng khốn! Mày chỉ đáng tuổi con tao. Tao nghe nói trước đây mày chỉ là thằng mổ lợn, hoạn lợn kiếm sống qua ngày. Nay mày dựa hơi Sứ tướng mua được cái chức quèn này hoạnh hoẹ chồng bà chứ gì?
Dương phu nhân sấn đến, Dương Quỳ lùi lại vài bước. Dương Khoan kéo tay vợ ngăn cản nhưng sư tử đang lên cơn giận, bà đạp ông ngã lăn quay ra đất.
-Bà già… bà già to gan dám…
Bốp! Bốp!
Dương phu nhân vung tay tát hai cái khiến Dương Quỳ tối tăm mặt mũi, ngã lăn ra kêu làng nước.
-Bay đâu, bắt mụ già này lại cho tao!
Mấy người quân hầu lưỡng lự giây lát, miễn cưỡng xông lên nhưng người đàn bà tuổi trạc ngũ tuần có thân thủ khá nhanh nhẹn. Bà dùng tay không đánh ngã một lượt bốn, năm người tráng niên. Cơn tức giận vẫn chưa hạ, Dương phu nhân nhổ toẹt bã trầu xuống người Dương Quỳ, rít lên:
-Chúng bay đánh không nổi một bà già thật uổng cơm tốn gạo của quân. Tin này đồn ra ngoài liệu thiên hạ nghĩ sao đây? Dương Sứ tướng dùng những thằng bất tài như mày ăn trên, ngồi trốc bảo sao đất Đằng Châu nguy khốn như bây giờ.
Dân binh, quân binh tụ tập xem sự tình mỗi lúc một đông, An Nhữ Hầu hay chuyện cũng vội đến xem cớ sự.