Kể từ sau vụ Nhị bảo lén dùng vòng tay gửi ảnh cho người khác, mỗi tối Quý An Lê đều để vòng tay ở nơi Nhị bảo không với tới được.
Như vậy, nếu ban đêm có ai gửi tin nhắn đến cậu sẽ phải lấy ra xem riêng.
May mắn là có một "lao động miễn phí" tận tâm bên cạnh, Quý An Lê cứ thế mà hưởng thụ.
Tối hôm ấy, cậu đang đọc những cuốn sách y học đã được in ra, tiện thể ôm Nhị bảo để tập "tai nghe mắt thấy". Đáng tiếc, nhóc con chưa nhìn được một phút đã nằm úp trong lòng papa ngủ ngon lành.
Quý An Lê lại liếc sang Đại bảo ngoan ngoãn đang xem truyện tranh thiếu nhi gần đó, rồi cúi đầu xoa đầu Nhị bảo mềm mại trong lòng. Xem ra, nhóc con này sinh ra đã định sẵn là một con cá mặn chính hiệu.
Cậu cũng chẳng bận tâm, tiếp tục đọc sách của mình.
Đang say mê đọc, vòng tay bỗng vang lên một tiếng "tít", Quý An Lê không thèm ngẩng đầu:
"A Cảnh, xem ai gửi tin nhắn đi."
Ẩn ý: Nếu không quan trọng thì khỏi cần hỏi cậu, cứ tự trả lời đi.
Lận Cảnh đã đứng dậy lấy vòng tay, khóe mắt lại liếc thấy Quý An Lê lười biếng lật người, đổi tư thế nằm sấp, tiện thể ôm Nhị bảo đặt lên gối. Đáy mắt y lóe lên ý cười, cố tình hỏi:
"Thật sự là anh có thể tự trả lời tất cả sao? Nếu lỡ là tin nhắn mà em không muốn anh thấy thì sao?"
Quý An Lê chẳng buồn suy nghĩ, có thể có gì mà không thể xem chứ:
"Anh cứ xem đi. Nếu thật sự có, thì đem đến cho em xem luôn, em cũng tò mò muốn biết cái 'không thể xem' nó ra làm sao."
Lận Cảnh vốn chỉ định trêu cậu một chút, nhưng khi thực sự mở ra và thấy người gửi, đồng tử y chợt trầm xuống: Xem ra, có những câu đùa không nên nói bừa.
Quý An Lê chẳng để ý lắm, nhưng thấy Lận Cảnh im lặng suốt một phút, cậu hơi nheo mắt nghi hoặc:
"Chẳng lẽ thật sự bị anh nói trúng rồi?"
Lận Cảnh oán giận nhìn cậu:
"Đúng vậy, mà còn là 'tình cũ' nữa kìa."
Quý An Lê: "Ủa? Gì mà chua lè vậy? Ai làm đổ hũ giấm kìa?"
Lận Cảnh: "Anh có sao?"
Quý An Lê cười như không cười: "Không có chắc?"
Nhưng vừa nghe đến danh xưng kia, cậu lập tức đoán được là ai. Đã bao lâu rồi mà người đó vẫn chưa chết tâm à?
"Hắn gửi cái gì?"
Lận Cảnh chậm rãi nói:
"Anh mà xem luôn có được không? Dù sao thì người ta 'cố tình' gửi riêng cho em mà. Cũng đúng, bao lâu rồi mà vẫn còn lưu Tinh Tấn của hắn nhỉ..."
Quý An Lê từ sau khi trọng sinh đã cắt đứt hoàn toàn với Văn Trăn, cũng chưa từng dùng Tinh Tấn liên lạc với hắn, nên cũng quên mất phải xóa đi.
Có lẽ Văn Trăn cũng nghĩ rằng mình đã bị xóa từ lâu, không ngờ lần này thử gửi tin nhắn thăm dò, lại thật sự gửi thành công.
Quý An Lê ngẫm nghĩ, thật sự không nhớ nổi trước đây mình đã từng nhắn gì với Văn Trăn. Đột nhiên có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại lúc đó cậu còn chưa khai sáng, quan hệ với Văn Trăn chắc cũng chỉ dừng ở mức ăn chung vài bữa khi đi học mà thôi:
"Vậy anh xem đi."
Lần này, Lận Cảnh không từ chối có lẽ là sợ nếu nói vòng vo, Quý An Lê thật sự sẽ không cho anh xem nữa.
Thấy tốc độ mở tin nhắn của Lận Cảnh nhanh như vậy, Quý An Lê không nhịn được bật cười.
Lận Cảnh lườm cậu một cái không nói gì, nhưng sau khi đọc xong tâm trạng y rõ ràng tốt lên:
"Hắn nhắn rằng hắn đã sai, muốn gặp em một lần để xin lỗi."
Chỉ cần nhìn cách anh không nhắc đến những tin nhắn trước đó, Quý An Lê liền biết chẳng có gì đáng xem:
"Trực tiếp chặn luôn đi."
Loại người này, nói một câu thôi cũng phí lời.
Lận Cảnh sảng khoái chặn tin nhắn, rồi cất vòng tay đi nhìn thời gian, bế Đại bảo lên:
"Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."
Đại bảo nhìn đồng hồ, phát hiện hôm nay ngủ sớm hơn hẳn một tiếng: ??? Người cha chăm chỉ của con đâu rồi?
Lận Cảnh dỗ Đại bảo ngủ xong mới quay lại giường. Đèn vừa tắt, Quý An Lê vốn đã nhắm mắt nhưng bên tai bỗng vang lên một giọng điệu âm u:
"Sáng cùng đi học nhé? Trưa cùng ăn cơm nhé? Chiều cùng về nhà nhé? Đúng là một đôi thanh mai trúc mã tốt quá mà."
Trong bóng tối, Quý An Lê nghiêng đầu nhìn anh: Chậc, cái giọng điệu chua loét này thật là...
Cậu dứt khoát ngồi dậy, trực tiếp dùng môi chặn miệng anh lại. So với nói lời an ủi, cách này hiệu quả hơn nhiều.
Quả nhiên, Lận Cảnh lập tức đáp lại vô cùng mãnh liệt. Nhưng đúng lúc hai người khó phân thắng bại, Quý An Lê lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong bóng tối, cậu thoáng quay đầu đối diện ngay với một đôi mắt thú màu lục sáng lấp lánh, tràn đầy tò mò.
Khoảnh khắc đó, cậu lập tức đẩy Lận Cảnh ra.
Nhị bảo vừa mới tỉnh dậy, bị bỏ quên ở bên gối chớp chớp mắt đầy ngây thơ:
"Owooo?"