Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 106: Ngoại truyện 5:Ghen 2




Bình thường, Quý An Lê không quá bận rộn, vào kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè lại càng rảnh rỗi hơn. Trái lại, Lận Cảnh trong khoảng thời gian này lại bận đến mức tối tăm mặt mũi.

 

Sau khi được nghỉ hè, Quý An Lê ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày liền. Sáng sớm hôm nay, lão Công tước đã dẫn Đại bảo và Nhị bảo đi chơi trong hoa viên. Không có việc gì làm, Quý An Lê nảy ra ý định đến quân bộ tìm Lận Cảnh, xem có việc gì mình có thể giúp đỡ hay không.

 

Để tránh gây phiền toái không cần thiết, trước khi đi Quý An Lê đã chuẩn bị một bộ quân phục của binh sĩ bình thường đội mũ dán thêm ít râu ngắn. Nếu không lại gần quan sát kỹ, chắc chắn không ai có thể nhận ra.

 

Cầm theo thẻ thông hành mà Lận Cảnh để lại cho mình, cậu thuận lợi vượt qua trạm kiểm soát. Khi gần đến văn phòng của Lận Cảnh, cậu bất ngờ gặp phải Ander.

 

Ander vốn dĩ đã đi lướt qua, nhưng đột nhiên quay đầu hỏi:

 

"Ngươi là ai? Sao trước đây ta chưa từng thấy?"

 

Quý An Lê không ngờ Ander lại tinh mắt đến vậy, dù không nhận ra cậu nhưng vẫn nhận thấy điều bất thường. Hắn chẳng lẽ đã nhớ mặt hết toàn bộ quân nhân trong quân bộ rồi sao?

 

Quý An Lê đành khẽ ho một tiếng, xoay người lại không cố ý đổi giọng, chỉ hạ thấp một chút:

 

"Ander, là ta đây. Ta đến tìm Lận Cảnh."

 

Ander ban đầu vẫn còn cảnh giác, nhưng ngay lập tức nở nụ cười tươi rói, tiến sát hơn một chút, cười nịnh nọt:

 

"Ta hiểu, ta hiểu mà! Cậu có cần thuộc hạ đưa đi không?"

 

Quý An Lê giơ tay làm động tác ra hiệu:

 

"Không cần, ta biết đường rồi."

 

Dù có không biết đường cũng phải nói là biết. Nếu để Ander theo mình suốt dọc đường, không cần đến ngày mai, Manfred và đám người kia chắc chắn sẽ biết cậu đến đây tìm Lận Cảnh.

 

Ander cười hì hì, không dây dưa thêm mà giả vờ không biết, vừa sờ mũi vừa lượn đi chỗ khác.

 

Tiếp đó, Quý An Lê thuận lợi đi đến khu văn phòng. Nhưng khi cậu còn chưa kịp tiến vào, vô thức ngước mắt lên thì thấy trên ban công tầng cao nhất có hai người đang đứng, trong đó một người chính là người cậu đang tìm.

 

Khoảng cách khá xa, nhưng vì hiện tại điểm trị liệu của cậu còn dư dả, cậu đã mua không ít dược phẩm cải thiện thính lực, thị lực và thể năng. Vì vậy, dù ở khoảng cách này, cậu vẫn có thể nghe rõ ràng.

 

Ban đầu, Quý An Lê không thấy có gì đặc biệt, định bước lên nhưng đúng lúc này, cậu nghe thấy một giọng nói run rẩy khe khẽ:

 

"Thực... thực ra, ta đăng ký vào Quân đoàn số một là... là vì Nguyên soái."

 

Bước chân của Quý An Lê đột ngột dừng lại.

 

Wow, người này đã nói vậy thế thì cậu đành phải đứng đây nghe tiếp thôi.

 

Dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến bạn đời của cậu, cậu nghe cũng là lẽ đương nhiên.

 

Lận Cảnh đứng quay lưng ra phía lan can, không mở miệng cũng không thấy rõ vẻ mặt.

 

Giọng nói run rẩy của thanh niên kia tiếp tục vang lên:

 

"Xin... xin lỗi... Ta không có ý gì đâu. Ta biết... biết rằng Quốc vương và Nguyên soái tình cảm rất tốt. Ta chỉ muốn nhân dịp này nói ra lòng mình một lần thôi... như vậy là ta đã mãn nguyện rồi..."

 

Quý An Lê tuy biết rằng Lận Cảnh sẽ không làm gì sai trái, nhưng khi nghe một loạt những lời lẽ đầy "trà vị" này, mặt cậu vẫn kìm không được mà sa sầm.

 

Không có ý gì ư? Nhưng lại biết cách nói những lời này sao?

 

Còn biết chọn đúng thời điểm chỉ có hai người để bày tỏ, chẳng phải là đang áp dụng chiến thuật "lùi một bước tiến ba bước" sao? Nếu đối phương có ý, vậy sẽ có cơ hội tiếp cận sâu hơn; còn nếu không có ý gì, thì ít nhất vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh đối phương, chờ cơ hội khác.

 

Quý An Lê chậm rãi bước lên tầng trên, khi gần đến nơi cậu cố tình bước mạnh hơn.

 

Quả nhiên, thanh niên vốn dĩ còn đang do dự định nói tiếp điều gì đó, lập tức im bặt khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên giữa không gian yên tĩnh.

 

Hắn quay đầu lại, đối diện với nửa khuôn mặt dưới có vẻ thô kệch của một người lính nhỏ bé.

 

Nhìn thấy bộ quân phục của đối phương, hắn thở phào nhẹ nhõm.

 

"Nguyên... Nguyên soái, nếu không có chuyện gì, ta... ta xin phép đi trước..."

 

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, biểu cảm lúng túng cứ như thể hai người vừa rồi đã bị người khác bắt gặp chuyện gì mờ ám.

 

Nhưng Quý An Lê lại đứng ngay cửa cầu thang, cười nhạt nói:

 

"Ta không vội, các ngươi cứ tiếp tục đi."

 

Thanh niên trừng mắt nhìn cậu – cái tên lính quèn này chẳng có chút tinh ý gì cả.

 

Quý An Lê nhìn kỹ mặt của thanh niên Omega trước mặt, phải công nhận rằng đối phương dám tỏ tình trắng trợn như vậy cũng là có chút tự tin, bởi vì hắn ta quả thực rất đẹp.

 

Quý An Lê bước vài bước đến gần, đột nhiên trượt chân một cái cố ý "ôi chao" một tiếng rồi ngã thẳng về phía Lận Cảnh.

 

Thanh niên hoàn toàn chết lặng.

 

Không, không đúng! Ngươi soi lại gương đi! Với khuôn mặt thô kệch đó mà cũng dám "đụng chạm" Nguyên soái à?

 

Hắn không rời đi nữa, chờ xem Nguyên soái sẽ ném tên lính này xuống lầu như thế nào.

 

Thế nhưng, hắn lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng - Nguyên soái của bọn họ chẳng những không hất kẻ vừa lao vào mình ra, mà còn chủ động vươn tay ôm lấy eo người kia. Khi cúi đầu đối diện với ánh mắt đối phương, ánh mắt của Nguyên soái ôn nhu đến mức có thể dìm chết người.

 

Giọng nói trầm thấp, dịu dàng vang lên:

 

"Em không sao chứ?"

 

Thanh niên Omega hoàn toàn hóa đá:

 

Chuyện... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

 

Không, không thể nào! Hóa ra Nguyên soái thích kiểu này à?

 

Quý An Lê không trả lời, chỉ quay đầu nhìn hắn ta, vẫn nằm trong vòng tay của Lận Cảnh, cười nhạt nói:

 

"Ta không vội. Vừa rồi ngươi nói ngươi không có ý đồ gì khác, chỉ muốn bày tỏ lòng mình, ta vẫn chưa nghe phần tiếp theo. Sao không tiếp tục đi?"

 

Mặt thanh niên lập tức trắng bệch:

 

"Ngươi... ngươi thật vô liêm sỉ! Dám nghe lén người khác nói chuyện?!"

 

Quý An Lê nhướng mày:

 

"Tai ta tốt, lời tự bay vào tai ta, sao lại trách ta được?"

 

Thanh niên tức muốn ói máu, nhưng còn chưa kịp nói gì thêm, giọng lạnh lùng của Lận Cảnh đã vang lên:

 

"Đi tìm Ander. Một là tự rời đi, hai là bị công khai khai trừ, tự chọn đi."

 

Bị dọa đến trắng bệch cả mặt, thanh niên đó cố gắng lắm mới thi đỗ vào đây, sao có thể nói đi là đi được?

 

Ban đầu, khi nghe thấy lời tỏ tình kia, Lận Cảnh đã cau mày định đuổi người đi ngay lập tức. Nhưng khi Quý An Lê xuất hiện, hắn lập tức nhận ra.

 

Trong chớp mắt, mọi sự lo lắng đều dồn hết vào một chuyện An An có hiểu lầm gì không? Cậu có giận không?

 

Mãi đến khi Quý An Lê bước đến gần, không những không giận mà còn lao vào lòng hắn, Lận Cảnh mới hoàn toàn yên tâm, vội vàng thể hiện rõ thái độ của mình.

 

Thanh niên kia không cam tâm, nhưng ngay khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Quý An Lê, y mới nhận ra một điều phần trên gương mặt này không giống phần dưới.

 

Tinh xảo, rực rỡ, lại còn quen mắt...

 

Nhận thức này khiến y lập tức cứng đờ người. Trên mặt y không còn chút huyết sắc nào, toàn thân run rẩy dữ dội, rồi "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống:

 

"Quốc...Quốc vương"

 

Quý An Lê chẳng buồn để ý.

 

Đào góc tường ngay trước mặt cậu, gan cũng lớn đấy.

 

Nhưng đã có gan làm thì cũng phải có giác ngộ để gánh hậu quả.

 

Quý An Lê vốn hí hửng đến tìm Lận Cảnh, đến lúc rời đi lại nở nụ cười không rõ ý tứ:

 

"Không tệ đâu, có người còn thi vào đây vì anh nữa cơ đấy, đúng là đáng ngưỡng mộ thật."

 

Lận Cảnh vốn dĩ nên lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ cúi thấp mi, đôi mắt phủ bóng của Quý An Lê lại không nhịn được mà nhếch môi:

 

"Cũng bình thường thôi, đâu có bằng An An có một người thanh mai trúc mã gửi tin nhắn hẹn gặp, khiến người khác phải ghen tị đâu."

 

Quý An Lê liếc Lận Cảnh một cái:

 

"Đào lại chuyện cũ vui lắm à?"

 

Lận Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóe miệng cong lên: "Vui lắm chứ... Nên, An An à, có phải em đang ghen không?"

 

Quý An Lê mím môi, im lặng một lúc lâu rồi từ từ quay đi, dõng dạc đáp:

 

"Không có!"

 

Lận Cảnh đi theo sau:

 

"Không, em có đấy."

 

Quý An Lê trừng Lận Cảnh, dứt khoát mặc kệ rõ ràng hôm nay là cậu bắt tại trận sao tự dưng thành ra thế này?

 

Tâm trạng của Lận Cảnh cứ thế tốt lên mãi, đến bữa tối còn hiếm khi nở nụ cười hiền từ với Nhị bảo:

 

"Muốn ăn thêm không? No chưa? Có cần cha đút cho không?"

 

Nhị bảo cứng đờ người, ngồi yên tại chỗ mà ợ một cái, nhìn xuống móng vuốt nhỏ của mình, nghi ngờ liệu hôm nay có nghịch ngợm gì không sao cha lại đáng sợ thế này?

 

Sau khi đưa hai nhóc con đi tiêu thực xong, rồi gửi lại cho lão Công tước, tâm trạng Lận Cảnh vẫn tốt đến mức không thể tốt hơn khi trở về tẩm điện của hai người.

 

Hôm nay nhất định phải ghi lại, đây là ngày có thể viết vào lịch sử hôn nhân!

 

Khi Quý An Lê tắm xong bước ra, cậu cảm thấy hơi nóng, nhưng nghĩ lại thì hè đến rồi, nên cũng chẳng để tâm.

 

Vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Lận Cảnh đứng trước một cuốn lịch, đang vô cùng nghiêm túc ghi chép gì đó.

 

Đã lâu lắm rồi không thấy loại đồ cổ này, vốn dĩ cậu định lơ đi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò mà lại gần nhìn thử.

 

Sau một ánh mắt, Quý An Lê im lặng.

 

Anh bao nhiêu tuổi rồi hả?

 

Trên lịch, dưới ngày hôm nay, Lận Cảnh đang ghi một hàng chữ ngay ngắn:

 

An An ghen. Trong lòng em ấy có mình. (Vui vẻ 5 sao)

 

Quý An Lê nhịn, nhịn nữa, cuối cùng nhịn không nổi cậu ném khăn xuống, nhảy lên lưng Lận Cảnh, nghiến răng nghiến lợi dụi lên cổ hắn:

 

"Mau, hoặc là xóa ngay, hoặc là em cắn anh đó!"

 

Giọng điệu của Lận Cảnh tràn đầy ý cười:

 

"An An nói muốn cắn mình, em ấy muốn gần gũi với mình, trong lòng em ấy có mình. Mình phải ghi lại..."

 

Quý An Lê ôm chặt lấy cổ Lận Cảnh: "Em không có!"

 

Nhưng không biết sao, ba chữ này vừa nói ra đã không còn khí thế nữa, trái lại còn giống như đang làm nũng. Quý An Lê cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nhưng người đầu tiên nhận ra lại là Lận Cảnh.

 

Anh không viết nữa quẳng luôn cây bút đi, vươn tay ra sau ôm lấy eo cậu, xoay người một cái đã bế cậu vào lòng.

 

Lúc cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy mặt Quý An Lê đỏ hơn bình thường rất nhiều.

 

Hắn ghé lại gần ngửi thử, chợt hiểu ra ánh mắt khi đối diện với Quý An Lê càng trở nên nóng rực, hơi thở dồn dập hơn, giọng nói cũng mang theo chút mê hoặc dụ dỗ:

 

"An An, em ph át tình rồi."

 

Quý An Lê chậm một nhịp mới nhận ra, chuyện này mỗi tháng đều xảy ra một lần, cậu đã quen rồi, chỉ lẩm bẩm đáp: "Ừm."

 

Lận Cảnh ôm cậu đi thẳng vào trong, lúc đặt cậu xuống, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:

 

"An An, em còn nhớ giữa chúng ta vẫn còn một chuyện thuộc về bạn đời mà chưa làm không?"

 

Quý An Lê hít thở mùi hương pheromone hòa quyện giữa hai người, ý thức dần trở nên mơ hồ, nhưng vì tin tưởng mà chẳng hề kháng cự, mặc cho bản thân chìm đắm:

 

"Hửm? Chuyện gì?"

 

Lận Cảnh đặt tay lên gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt v e.

 

Trước đây hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới, thậm chí cũng không dám hỏi. Nhưng vào giây phút này, bản năng chiếm hữu tận xương tủy cùng khao khát ràng buộc vĩnh viễn với người trước mặt đã bùng nổ không thể kiềm chế.

 

Hắn khàn giọng, thì thầm lời cam kết không cho phép cậu có cơ hội rời đi:

 

"An An, để anh hoàn toàn đánh dấu em, được không?"

 

Người trong lòng hắn khẽ run lên, nhưng câu trả lời vẫn là sự chấp thuận cũng có chút dung túng, chiều theo anh.

 

"......Được."

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.