Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 31: Lời mời




Quý An Lê bị phản ứng mạnh mẽ của Giang Tuấn làm giật mình, vội rót một ly nước đưa cho anh:
"Anh không sao chứ?"

 

Dù nói rằng Lận Cảnh khi không cười thì trông rất nghiêm nghị và đáng sợ, nhưng đề nghị cùng xem của anh dù có hơi đường đột cũng đâu đến mức dọa người khác thành ra thế này.

 

Giang Tuấn lúc này đã tin rằng Lận Cảnh không phải không quan tâm đ ến Quý An Lê. Giang Tuấn định lại tinh thần, ho khẽ và liếc nhìn người nào đó vẫn điềm tĩnh như thường, ban đầu còn nghĩ người này thật sự biết nhẫn nhịn, hóa ra mọi thứ đều là giả vờ.

 

Quý An Lê không biết nhiều về những người có khiếm khuyết gen trong Tinh hệ, nhưng Giang Tuấn thì khác. Từ nhỏ, hắn đã phải giấu diếm và tiếp nhận nhiều kiến thức liên quan. Lận Cảnh cũng giống như hắn, chắc chắn hiểu rõ những ý nghĩa ẩn giấu của câu thành ngữ cổ xưa từ thời Cổ Lam tinh liên quan đến "chim công xòe đuôi".

 

Dù hiện nay loài công đã hiếm, ít ai nhắc đến ý nghĩa cổ xưa này, nhưng Lận Cảnh nhất định biết.

 

Hai năm trước, khi nhìn thấy tin tức về Quý An Lê trên mạng, Giang Tuấn vừa trở về từ một nhiệm vụ. Khi ấy, Quý An Lê đã trải qua chuyện bị nhà họ Văn đơn phương hủy hôn, sau đó tiến hóa thành trị liệu sư cấp 3S hiếm có, và tầng lớp thượng lưu đang tìm một vị hôn phu phù hợp cho cậu.

 

Nếu Quý An Lê chỉ là đơn thuần bị hủy hôn là do có gen dị thường, Giang Tuấn chắc chắn sẽ không chút do dự quay về kết hôn cùng cậu để cùng vượt qua khó khăn. Nhưng Quý An Lê là trị liệu sư 3S, còn hắn... chỉ là một người có khiếm khuyết gen.

 

Vì thế, Giang Tuấn đành phải nén lại những cảm xúc đã vô tình nảy sinh từ sau khi phân hóa. Nhưng khi hắn hoàn hồn, Quý An Lê đã chọn được vị hôn phu, hơn nữa còn là vị Lận Thượng tướng cũng mang khiếm khuyết gen.

 

Điều này khiến Giang Tuấn vừa kinh ngạc vừa không dám tin, cảm giác hối hận, cay đắng và phức tạp cứ cuộn trào trong lòng. Vì vậy, khi nghe tin Lận Thượng tướng sẽ hộ tống lão Công tước đến A tinh, Giang Tuấn đã chủ động xin nhận nhiệm vụ.

 

Ban đầu, hắn nghĩ rằng Quý An Lê bị ép buộc, nhưng khi chứng kiến cách hai người tương tác, hắn nhận ra mọi chuyện không như hắn nghĩ. Khi biết Quý An Lê tự nguyện và nguyên nhân là vì hình thái thứ hai của Lận Cảnh, Giang Tuấn không nhịn được mà muốn thử xem vị trí của người bạn thân duy nhất này trong lòng Lận Cảnh quan trọng đến đâu.

 

Nếu Lận Cảnh thực sự quan tâm, thì thôi. Nhưng nếu không...

 

Mới đây thôi, hắn còn tin rằng đối phương thật sự không để ý, vậy mà hóa ra đã chờ hắn ở đây. Những tin đồn bên ngoài về Lận Cảnh quả nhiên không đáng tin!

 

Giang Tuấn không khỏi thở dài. Hắn cảm thấy người này rất biết cách tính toán, còn cẩn thận rót nước cho Quý An Lê uống trước, sau đó chờ đến khi hắn uống mới cố tình nói ra mấy lời này.

 

Giang Tuấn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lận Cảnh, sau đó từ tốn đáp lại:
"Lận Thượng tướng, ngài cũng có hình thái thứ hai, muốn xem thì xem của mình đi, ngắm của người khác liệu có phù hợp không?"

 

Lận Cảnh ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, trong lòng thì tức cười: Cậu định xòe đuôi trước mặt bạn đời của tôi, thế mà phù hợp sao?

 

Lận Cảnh điềm đạm trả lời, tỏ vẻ rộng lượng, cao thấp rõ ràng:
"Tôi thì không sao. Nhưng hiện giờ đang ở trong lâu đài, xung quanh không ít người. An Lê bây giờ là người đã kết hôn, nếu đơn độc ở cùng Giang thiếu tướng trong hình thái thứ hai, chuyện truyền ra sẽ không hay. Nhưng nếu có tôi - người bạn đời - của em ấy ở đây, thì chẳng vấn đề gì cả."

 

Ý nghĩa rất rõ ràng: Tôi nghĩ cho bạn đời của tôi, còn cậu lại định làm tổn hại danh tiếng của em ấy.

 

Giang Tuấn cầm ly nước Quý An Lê vừa rót, uống một hơi hết sạch, rồi nhìn về phía Quý An Lê:
"Tôi nghĩ Thượng tướng nói đúng, là tôi trước đó suy nghĩ chưa chu đáo."

 

Quý An Lê ngẫm nghĩ, cũng gật đầu đồng tình.

 

Lận Cảnh nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Giang Tuấn vừa rồi, không hiểu sao lại có dự cảm không lành. Anh nghe Giang Tuấn tiếp tục nói:
"Nhưng tôi đã hứa với An Lê, không thể nuốt lời được. Thế này đi, nếu ở đây không tiện thì sau khi công việc của lão Công tước kết thúc, tôi mời hai người đến buổi họp mặt tại Liên minh hình thái thứ hai vào buổi tối, được không?"

 

Quý An Lê tò mò hỏi:
"Liên minh hình thái thứ hai? Đó là gì vậy?"

 

Giang Tuấn cười rạng rỡ, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, ánh mắt liếc về phía Lận Cảnh đầy vẻ thích thú:
"Liên minh hỗ trợ hình thái thứ hai. Thành viên là những người trong tinh hệ có khiếm khuyết gen, sở hữu hình thái thứ hai và cả người thân của họ. Mỗi tuần có một buổi gặp mặt để trao đổi kinh nghiệm và tìm kiếm đồng minh cùng chí hướng. Đến lúc đó, hai người có thể đeo mặt nạ để giữ kín danh tính hoặc tham dự trực tiếp bằng hình thái thứ hai. Nếu may mắn, còn có thể gặp được những con non đáng yêu mang khiếm khuyết gen, như lần trước tôi gặp một bé cún con hai tháng tuổi. Bé ấy lông xù mềm mịn, kêu bằng giọng non nớt, đáng yêu đến mức tim tôi như tan chảy."

 

Toàn bộ sự chú ý của Quý An Lê đều bị cuốn vào lời kể của Giang Tuấn. Đôi mắt cậu sáng rực, trong lòng tràn đầy phấn khích. Ban đầu cậu nghĩ rằng được Giang Tuấn biến hình cho xem đã là điều may mắn, nhưng không ngờ trên đời lại có buổi gặp mặt tuyệt vời đến vậy!

 

Trong đầu cậu đã hình dung ra cảnh một cặp vợ chồng bế một chú cún con trong hình thái thứ hai, mặc áo cho cún, nghiêng đầu lè lưỡi kêu "gâu gâu" với mình. Thậm chí, nếu có thể, cậu còn muốn được chạm vào chiếc đuôi xoắn tít của bé cún ấy.

 

Quý An Lê quay ngoắt đầu sang nhìn Lận Cảnh, trong lòng bất chợt nhớ lại dáng vẻ khi anh mặc vest. Nếu một con sói tuyết cũng mặc vest... mặc dù điều đó không thể xảy ra, nhưng ý nghĩ lóe lên chợt khiến cậu nảy ra một vấn đề mới: bạn đời có thể không luôn ở bên cạnh cậu hoặc hóa thân thành hình thái thứ hai để cậu chạm vào bất cứ lúc nào.

 

Nhưng... nếu cậu có một chú sói con trong hình thái thứ hai thì sao?

 

Lận Cảnh mang gen thú nhân, bản thân anh là sói tuyết. Nếu hai người họ có một đứa con, thì khả năng sinh ra một chú sói tuyết con là rất lớn. Một con sói tuyết trắng muốt, mượt mà như một quả cầu tuyết, ngoe nguẩy bò về phía cậu, phát ra tiếng "hú hú" yếu ớt, tự nguyện cho cậu ôm vào lòng.

 

Quý An Lê nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng. Một khi ý nghĩ này nảy sinh, cậu không thể đè nén nó xuống, cho đến khi nhớ ra rằng những người có khiếm khuyết gen chưa từng sinh con.

 

Lận Cảnh nhận ra từ khi Giang Tuấn nhắc đến buổi gặp mặt, ban đầu Quý An Lê vẫn rất bình thường, nhưng sau đó cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt như muốn thiêu đốt. Đôi mắt sáng long lanh, mặt đỏ ửng, rõ ràng là rất kích động. Anh nghi hoặc hỏi:
"Sao vậy?"

 

Quý An Lê giật mình tỉnh lại bởi giọng nói của Lận Cảnh, hoàn toàn không dám nhìn anh, lo bị phát hiện ra suy nghĩ của mình. Rốt cuộc, việc lo lắng về khả năng ly hôn sau này và lên kế hoạch sinh một đứa con lông xù thuộc về riêng mình nghe có vẻ thật kỳ quặc. Nếu Lận Cảnh biết, anh sẽ nghĩ gì? Chắc sẽ thắc mắc liệu ban đầu Quý An Lê chọn anh chỉ để sinh con rồi giữ con lại chăng?

 

Quý An Lê vội lắc đầu với Lận Cảnh, sau đó chuyển sang hỏi Giang Tuấn:
" cậu từng thấy người nào có khiếm khuyết gen sinh ra đứa con có cùng gen thú nhân chưa?"

 

Câu hỏi này khiến Giang Tuấn khựng lại:
"Cái này..."
Hắn liếc nhìn Lận Cảnh, phát hiện đối phương vẫn bình tĩnh, không hề giận dữ, ngay cả khi nghe một câu hỏi nhạy cảm như vậy. Đúng là người này có ưu điểm, ít nhất là không chấp nhặt.

 

Giang Tuấn cười cười:
"Tôi chưa từng thấy. Dẫu sao, những người có khiếm khuyết gen gặp khó khăn trong việc sinh con, nên số lượng rất ít. Thêm vào đó, môi trường hiện tại cũng không thuận lợi. Dù thật sự có người may mắn sinh ra, họ cũng thường chọn cách giấu giếm. Tương tự, các cặp đôi AO bình thường cũng có khả năng sinh con mang khiếm khuyết gen. Đây cũng là lý do liên minh tồn tại, để giúp con cháu của những người có khiếm khuyết gen sớm giao lưu với đồng loại, tránh cảm thấy mình quá đặc biệt. Ngoài ra, cũng có người tham gia để tìm bạn đời phù hợp."

 

Quý An Lê gật gù. Nói cách khác, không có thông tin chính thức, nhưng không ai dám chắc là không có trường hợp như vậy.

 

Vậy cậu và Lận Cảnh, với độ phù hợp cao như vậy, liệu có khả năng sinh con không? Và nếu có, tỷ lệ sinh ra một chú sói con sẽ là bao nhiêu?

 

Giang Tuấn, dưới ánh mắt áp lực của Lận Cảnh, quyết định khéo léo chuyển hướng:
"Cứ từ từ cân nhắc, dù sao công việc bên lão Công tước còn kéo dài vài ngày. Đợi khi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ hóa thân thành Công và tham gia buổi gặp mặt. Lúc đó nhiều người, chắc Lận thượng tướng sẽ không còn ý kiến gì nữa, đúng không?"

 

Nghĩ vậy, Giang Tuấn bị ánh mắt lạnh lùng của Lận Cảnh dọa sợ, đành nhanh chóng rút lui.

 

Sau khi Giang Tuấn rời đi, Lận Cảnh nhìn Quý An Lê với ánh mắt phức tạp:
"Em... muốn đến buổi gặp mặt đó không?"

 

Nếu Quý An Lê muốn đi, anh cũng không ngại đi cùng. Nhưng với sự say mê của đối phương với những sinh vật lông xù, liệu anh có chắc Quý An Lê sẽ không bị hấp dẫn bởi những thứ lông xù khác?

 

Quý An Lê cười đáp:
"Cũng muốn, nhưng anh có muốn đi không? Yên tâm, em biết anh không quen để lộ hình thái thứ hai trước mặt người ngoài, mình có thể đi với hình dạng bình thường."

 

Lận Cảnh không nói muốn hay không, chỉ trả lời:
"Em cứ suy nghĩ kỹ. Nếu muốn đi, anh sẽ đi cùng em."

 

Quý An Lê gật đầu qua loa, nhưng trong đầu vẫn bị chiếm lĩnh bởi một ý nghĩ không thể xua tan. Cuối cùng, cậu cắn răng quyết định hỏi thẳng:
"Em có một câu hỏi..."

 

Lận Cảnh nghi hoặc nhìn cậu, đôi mắt sáng rõ nhưng pha chút ngượng ngùng, như muốn nói lại thôi.

 

Tim Lận Cảnh bất giác đập lỡ một nhịp. Bị Quý An Lê nhìn chằm chằm như vậy khiến anh có chút không thoải mái, ánh mắt hơi lảng đi:
"Em hỏi đi."

 

Quý An Lê không phải kiểu người giấu được suy nghĩ, cậu lập tức hỏi:
"Nếu... chỉ là nếu thôi, sau này chúng ta sinh ra một bé sói con..."

 

Lận Cảnh đang nghĩ ngợi mông lung, nghe câu hỏi liền sửng sốt:
"Bé sói con?"

 

Quý An Lê vội ho khan:
"Chỉ là giả thuyết thôi. Em biết khả năng thấp, nhưng nếu có thì sao?"

 

Lận Cảnh đối diện đôi mắt sáng rực của Quý An Lê, cuối cùng cũng hiểu đối phương vừa nghĩ gì. Hóa ra, vì quá thích hình thái sói tuyết của anh, Quý An Lê giờ lại mong có một chú sói con để cưng chiều?

 

Ý nghĩ này khiến Lận Cảnh bỗng cảm thấy khô miệng, cả người hơi mất tự nhiên.

 

Quý An Lê ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, đôi mắt cụp xuống, một sợi tóc nhỏ vểnh lên khiến cậu trông vô cùng ngoan ngoãn:
"Nếu như sau này chúng ta có một bé sói con, và giả sử sau khi giải độc xong chúng ta thấy không hợp nhau rồi ly hôn, vậy bé sói con có thể thuộc về em không?"

 

Dù biết điều này có thể khiến Lận Cảnh nghĩ rằng cậu chỉ muốn "giữ sói lại, đuổi người đi", nhưng tỷ lệ có con của họ vốn rất thấp, hỏi thử một chút cũng không phải chuyện gì to tát, đúng không?

 

Lận Cảnh: "??"

 

Lận Cảnh nhìn Quý An Lê với ánh mắt phức tạp. Anh nghĩ rằng Quý An Lê đang suy nghĩ liệu họ có thể có con hay không, vì chuyện đó vốn đã cực kỳ khó khăn.
Nhưng không, Quý An Lê trực tiếp bỏ qua bước này, thậm chí còn cân nhắc luôn việc nếu ly hôn, con sẽ thuộc về ai.

 

Quý An Lê không nghe thấy Lận Cảnh trả lời, lo sợ anh sẽ giận, liền ngước lên nhìn trộm, vừa hay chạm phải ánh mắt khó tả của Lận Cảnh. Sau một lúc, cuối cùng cậu nghe được giọng nói khàn khàn, có phần nghẹn ngào của Lận Cảnh:
"Câu hỏi này, em nghĩ có phải là hơi sớm không?"

 

Đừng nói đến việc anh có thể giải độc thành công và sống sót, ngay cả việc họ có khả năng sinh con hay không, hoặc thậm chí việc họ chưa trải qua quá trình đánh dấu hoàn toàn, Quý An Lê đã nhảy thẳng tới vấn đề quyền nuôi con sau ly hôn.

 

Sau khi Lận Cảnh rời đi, Quý An Lê bỗng cảm thấy mất mát: Giang Tuấn đúng là không nên nhắc đến chó con. Giờ thì cậu không ngừng nghĩ về chuyện này. Đến cả một con công mà cậu còn không cưỡng lại được, huống chi là một bé sói nhỏ, mũm mĩm, lông mượt.

 

Quý An Lê tò mò liệu cậu và Lận Cảnh có khả năng sinh con hay không, liền trực tiếp hỏi hệ thống trong đầu:
"Tao và Lận Cảnh có vấn đề gì về thể chất không?"

 

Hệ thống trả lời rất nhanh:
"Theo quy định, không thể tiết lộ."

 

Quý An Lê suy nghĩ một chút rồi đổi cách hỏi:
"Vì đây là một cuốn sách, vậy trong cốt truyện, có nhân vật nào có khiếm khuyế gen mà vẫn có con không?"

 

Hệ thống im lặng một cách kỳ lạ, sau một lúc mới khó khăn trả lời:
"Không thể tiết lộ."

 

Quý An Lê nhận ra sự chần chừ trong giọng điệu của hệ thống, hiểu rằng không phải là không có khả năng, mà hệ thống chỉ chọn cách trả lời an toàn nhất. Cậu cười ranh mãnh:
"Các người tự xưng là hệ thống siêu cấp vũ trụ mà lại không có cách cải thiện thể chất, tăng khả năng thụ thai cho những người có khiếm khuyết gen à? Nếu không có, vậy các người nên đổi tên đi là vừa."

 

Hệ thống lần này không từ chối ngay mà trả lời sau một lúc:
"...Có."

 

Quý An Lê bật cười, hoàn toàn yên tâm. Dù hiện tại những người có khiếm khuyết gen chưa từng sinh con, nhưng với hệ thống này, việc cậu có một bé sói nhỏ là điều chắc chắn.

 

Đã vậy thì... Quý An Lê nheo mắt, ánh nhìn lóe lên vẻ tinh nghịch:
"Tao có một đề nghị kiếm được điểm chạm mà không cần tốn sức. Muốn nghe không?"

 

Hệ thống cảm thấy hơi bất an, nhưng nghĩ đến việc có thể kiếm điểm chạm mà không phải làm gì, cuối cùng vẫn hỏi:
"Là đề nghị gì?"

 

Quý An Lê:
"Tao sẽ dùng điểm chạm đổi lấy thông tin về cốt truyện. Mày có thể đưa ra một mức giá, chúng ta có thể thương lượng. Đây là cơ hội tốt, không kiếm thì phí, đúng không?"

 

Hệ thống:
"Không hợp quy định."

 

Quý An Lê:
"Quy định là chết, con người là sống. Nếu Lận Cảnh không qua khỏi, tao sẽ đau buồn mà mất đi ý chí kiếm điểm trị liệu. Lỡ có chuyện gì xảy ra, tao cũng đi theo anh ấy, thì số điểm trị liệu tao nợ sẽ không ai trả. Hơn nữa, tao đâu yêu cầu miễn phí tiết lộ cốt truyện."

 

Hệ thống bị thuyết phục, để lại một câu:
"Tôi sẽ thông báo sau." rồi biến mất.

 

Quý An Lê vốn chỉ định hỏi thử, không ngờ thật sự có cơ hội. Cậu lập tức nghĩ rằng điểm chạm hiện tại của mình chắc không đủ, cần phải tích lũy thêm để biết trước những tình tiết quan trọng.

 

Hai ngày sau, hệ thống vẫn chưa xuất hiện, khiến Quý An Lê từ phấn khích chuyển sang thất vọng: Chẳng lẽ mình bị lừa?

 

Cùng lúc đó, vào buổi trưa, Lận Cảnh trở về với hai tin tức mới.

 

Quý An Lê ban đầu không tập trung lắm, chỉ nghe qua tin đầu tiên: Kết quả kiểm tra huyết thống của Y Á khớp với lão Công tước, điều này không có gì bất ngờ.

 

Nhưng khi nghe tin thứ hai, tim cậu bất giác lỡ một nhịp.

 

Thấy Quý An Lê đột nhiên căng thẳng, Lận Cảnh trấn an:
"Chuyến đi này không có gì nghiêm trọng. Chỉ cần hộ tống lão Công tước và Y Á về nhà cha mẹ nuôi của cậu ấy để viếng. Sau đó nghỉ ngơi hai ngày là chúng ta có thể trở về Thủ tinh. Trong thời gian anh đi, em có thể cân nhắc việc tham gia buổi gặp mặt mà Giang Tuấn nhắc đến."

 

Dù nhà cha mẹ nuôi của Y Á ở cùng A tinh, nhưng khoảng cách khá xa, việc đi lại sẽ mất một ngày.

 

Quý An Lê cau mày:
"Không thể không đi sao?"

 

Lận Cảnh, Y Á và lão Công tước cùng nhau lên đường, cảm giác như toàn bộ buff bất lợi đã tích tụ đầy đủ, khiến cậu không khỏi liên tưởng đến một tình huống "cực hạn đổi hai lấy một".

 

Lận Cảnh lắc đầu:
"Lão Công tước sau khi biết kết quả kiểm tra huyết thống đã cảm thấy rất áy náy với đứa con này. Hơn nữa, việc viếng mộ cha mẹ nuôi là hợp tình hợp lý. Đây là nhiệm vụ của anh."

 

Lão Công tước không nỡ từ chối Y Á, còn nhiệm vụ của anh là bảo vệ lão Công tước, nên không thể tránh khỏi chuyến đi này.

 

Lận Cảnh biết Quý An Lê lo lắng cho mình. Từ khi Quý An Lê nhất quyết muốn đi cùng, anh đã cảm nhận được điều đó. Nhưng có những chuyện không thể thay đổi.

 

Khi Quý An Lê còn định nói thêm điều gì, hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện:
"Ký chủ, có thể tiết lộ một phần cốt truyện. Tuy nhiên, vì điều này liên quan đến thiên cơ, ngoài điểm chạm, ký chủ cần sử dụng cả vận may của bản thân."

 

Quý An Lê không kịp để ý đến Lận Cảnh, vội vàng hỏi trong đầu:
"Vận may gì? Tao làm gì có thứ đó?"

 

Hệ thống:
"Không phải vận may thực sự, chỉ là may rủi của ký chủ mà thôi. Để không vi phạm thiên cơ, chúng tôi sẽ áp dụng hình thức rút thẻ bài ngẫu nhiên. Nếu ký chủ tự rút được cốt truyện mình muốn biết, đó là cơ duyên của ký chủ, không tính là chúng tôi tiết lộ."

 

Quý An Lê: "Còn có cách này sao?" Nhưng nghĩ lại, có còn hơn không.

 

Hệ thống:
"Ký chủ hãy suy nghĩ kỹ. Bởi vì có thể thẻ bài rút ra sẽ không chứa thông tin hữu ích. Một khi đã rút thì không thể hoàn lại."

 

Quý An Lê:
"Nhanh lên, bao nhiêu điểm chạm cho một lần rút? Tao là người như thế nào chứ?"

 

Hệ thống:
"Một lần rút: 100 điểm chạm."

 

Quý An Lê:
"cướp của hay gì..."

 

Hệ thống:
"Vậy ký chủ có muốn rút không?"

 

Quý An Lê:
"Rút!"

 

Vừa dứt lời, trước mắt Quý An Lê hiện ra một khung hình trong suốt, rất đơn giản. Ở đó chỉ có một nút bấm và một dãy thẻ bài được úp mặt xuống, hoa văn trên lưng thẻ tinh xảo mà không hề có chữ.

 

Quý An Lê nhìn nút bấm ghi dòng chữ "Một lần rút: 100 điểm chạm", không chút do dự nhấn ngay lập tức.

 

Ngay khi điểm chạm bị trừ, các thẻ bài bắt đầu hoán đổi vị trí một cách hỗn loạn. Một lát sau, một tấm thẻ bật ra và rơi xuống khung trống bên dưới, chờ được lật lên.

 

Nhìn tấm thẻ, Quý An Lê bất giác cảm thấy hồi hộp. 100 điểm chạm, với lượng điểm hiện tại của cậu chưa đến 2.000, nghĩa là cậu chỉ rút được khoảng hơn chục lần.

 

Khi Quý An Lê chạm tay vào thẻ, nó xoay tròn và hiện lên một đoạn văn bản. Thấy rõ dòng chữ trên đó, đôi mắt cậu không khỏi mở to kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.