Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 45: Gia Tăng Nhiệt Độ




Lận Cảnh đang trong quá trình biến hình thì đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, không chắc chắn nhìn người trước mặt ở khoảng cách gần sát.

 

Không biết có phải do ảnh hưởng bởi chứng bệnh hay không, gương mặt của Quý An Lê đỏ bừng, đôi mắt hơi ướt, ánh mắt nhìn anh thẳng thắn nhưng lại như có móc câu, khiến Lận Cảnh vô thức cúi đầu, không dám đối diện.

 

Khi cúi đầu xuống, anh lại nhìn thấy hai cổ tay đang nắm chặt nhau.

 

Chính xác hơn, là Quý An Lê đang siết chặt lấy cổ tay của anh. Những ngón tay trắng ngần như sứ của Quý An Lê bao lấy cổ tay của anh, trên nền da có sắc trầm hơn của Lận Cảnh tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Chỉ là lòng bàn tay chạm vào nhau, nhưng Lận Cảnh lại cảm giác như làn da ấy nóng đến mức có thể làm anh bỏng.

 

Anh nghe thấy giọng mình nhẹ nhàng cất lên, chậm rãi hỏi:

 

"Tại sao? Chẳng phải chứng bệnh của em liên quan đến hình thái thứ hai sao? Sao lại muốn duy trì hình thái ban đầu?"

 

Anh biết mình không nên hỏi nhiều, bạn đời chắc chắn có lý do để làm vậy. Nhưng kỳ lạ là... anh lại muốn biết câu trả lời.

 

Tai của Quý An Lê nóng bừng, mùi bạc hà đậm đặc xung quanh khiến cậu phải vận dụng ý chí cực lớn mới không lập tức lao vào ôm lấy Lận Cảnh.

 

Phải mất một lúc cậu mới nghe rõ lời của Lận Cảnh, khẽ đáp:

 

"Chứng bệnh của em cần hình thái thứ hai cũng chỉ là suy đoán thôi, hơn nữa em cũng chỉ thử với mình anh. Nhỡ đâu... hình thái ban đầu hiệu quả hơn thì sao? Hay là, anh không muốn?"

 

Quý An Lê cố gắng lấy lùi làm tiến, chỉ có như vậy mới khiến hành động này của mình bớt... bi3n thái.

 

Trong lúc Quý An Lê còn đang nghĩ rằng Lận Cảnh chắc chắn sẽ đặt vô số câu hỏi, thậm chí đã chuẩn bị sẵn lời để "chối cãi", thì lại không ngờ rằng Lận Cảnh chẳng hỏi thêm điều gì. Anh chỉ nâng tay lên, dịu dàng xoa nhẹ lên mu bàn tay đan chặt của cả hai:

 

"Anh cần phối hợp với em thế nào?"

 

Quý An Lê nghe câu trả lời tựa như âm thanh của thiên đường:

 

"Anh không hỏi thêm nữa sao?"

 

Lận Cảnh không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Quý An Lê. Ánh sáng từ đèn trên trần chiếu xuống, khiến Quý An Lê không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng rõ ràng anh cảm nhận được Lận Cảnh đang cười:

 

"Anh đã có câu trả lời rồi."

 

Quý An Lê vừa chậm rãi đáp lời, vừa nhanh chóng đưa tay anh đặt l3n đỉnh đầu mình:

 

"Vậy anh coi em như một con mèo đi, xoa đầu em. Em không bảo dừng thì anh không được dừng."

 

Để không quá giống một kẻ bi3n thái, Quý An Lê nghĩ rằng chỉ có cách này, để Lận Cảnh coi cậu như một chú mèo lông xù mà thôi.

 

Lận Cảnh rõ ràng ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh thích nghi, còn tìm được cho Quý An Lê một cái cớ:

 

"Là một trạng thái giả lập để điều trị chứng mất kiểm soát lông xù, đúng không?"

 

Ý thức của Quý An Lê lúc này đã không còn tỉnh táo, cậu đáp đại một câu, rồi tiến lên ôm lấy eo của Lận Cảnh, vùi mặt vào lòng anh. Lúc này, cậu mới cảm nhận được toàn thân thả lỏng, cảm giác ngứa ngáy, bức bối trước đó đã tan biến hơn phân nửa.

 

Tuy vậy, cậu vẫn phải dùng ý chí cực lớn để không làm bậy, nhưng mùi bạc hà từ đối phương ở khoảng cách gần thế này thật sự khiến người ta say mê.

 

May mắn là bàn tay của Lận Cảnh đang nhẹ nhàng xoa dịu trên đầu cậu, giúp ý thức cậu từ từ chìm vào trạng thái thư giãn.

 

Khi Quý An Lê mở mắt vào ngày hôm sau, trời đã là buổi chiều. Ánh sáng nóng rực từ bên ngoài len qua rèm cửa, chiếu lên người cậu.

 

Ánh sáng chỉ nhàn nhạt, nhưng cũng đủ khiến căn phòng không quá tối. Quý An Lê từ từ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, toàn thân mềm nhũn, chẳng muốn cử động, chỉ muốn nằm im trên chăn.

 

Cậu nằm đó, nghiêng mặt sang một bên, hàng lông mi dài khẽ rung. Ký ức mơ hồ ban đầu dần trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt vốn đang khép chặt bất chợt mở to.

 

Quý An Lê không thể tin nổi, mở mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cảm giác như trời sập.

 

Cậu từng dặn lòng rằng không để Lận Cảnh coi mình như một kẻ bi3n thái, nhưng giờ thì sao? Trong mắt Lận Cảnh, chắc chắn cậu đã trở thành một kẻ bi3n thái chính hiệu rồi.

 

Ban đầu, cậu chỉ nghĩ rằng để Lận Cảnh coi cậu như một chú mèo nhằm điều trị thử, ít nhất cũng có thể "hưởng" được mùi bạc hà mèo, chẳng khác nào tự mình tìm chút niềm vui.

 

Nhưng cậu đã đánh giá thấp sức hút của mùi bạc hà mèo – nó quá mạnh.

 

Điều cuối cùng mà cậu nhớ là mình ôm lấy eo của Lận Cảnh, không kiềm chế được mà đưa tay lên, đến mức kéo bung cả cúc áo sơ mi của anh.

 

Kéo bung một cách thô bạo...

 

Sau đó... sau đó thì cậu không rõ là do mùi bạc hà mèo khiến cậu mất kiểm soát, hay vì tiếp xúc quá nhiều mà cả hai thật sự phát nhiệt. Chỉ biết rằng, trong mùi bạc hà mèo còn pha lẫn pheromone mùi hương hoa của cả hai.

 

Sự thật chứng minh, mong muốn ban đầu của cậu đã thành hiện thực: cậu thực sự đã "ngấm" đậm mùi bạc hà mèo.

 

Ngoại trừ bước cuối cùng chưa thực hiện, tối qua cả hai có thể nói là chân thành với nhau hơn bao giờ hết.

 

Quý An Lê nhắm mắt lại, nghĩ đến niềm vui tối qua khi được làm "mèo lông xù" bao nhiêu thì giờ lại xấu hổ bấy nhiêu.

 

Đúng lúc này, cửa phòng khẽ vang lên một tiếng, Quý An Lê lập tức rụt mặt vào chăn không chịu ló đầu ra.

 

Lận Cảnh bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, không nghe thấy tiếng đáp lại thì rút tay về. Anh nghĩ ngợi một lúc, lo rằng đã quá trưa, Quý An Lê ngủ quên sẽ bị đau đầu nên nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

 

Bước chân của anh rất nhẹ, không gây tiếng động. Khi đến bên giường, anh thấy ngay một người đang rúc trong chăn chỉ lộ ra mái tóc và đôi tai đỏ bừng. Trong ánh mắt của Lận Cảnh lặng lẽ ánh lên chút ý cười.

 

Lận Cảnh bước lại gần với động tác nhẹ nhàng, ngồi xuống bên mép giường, đưa tay lên, thói quen cũ khẽ xoa nhẹ sau gáy Quý An Lê.

 

Tay anh lướt theo mái tóc mềm mại, rồi nhẹ nhàng bóp lấy phần cổ dài mảnh của cậu. Khi bàn tay to lớn, nóng ấm áp lên làn da, những sợi tóc ở đuôi trượt qua lòng bàn tay, khiến Lận Cảnh bất giác nhớ đến khung cảnh đêm qua, ánh mắt anh trầm xuống rõ rệt. Anh cúi xuống, hôn nhẹ l3n đỉnh đầu Quý An Lê:

 

"Muốn dậy chưa?"

 

Quý An Lê vốn định giả chết, nhưng có lẽ thời điểm chưa thích hợp, cậu ngửi thấy mùi bạc hà đậm đặc bao trùm khi Lận Cảnh đến gần, khiến cậu vô thức đưa tay kéo góc áo của anh.

 

Sau khi nhận ra, Quý An Lê bèn nghĩ "thôi thì phóng lao theo lao" từ từ kéo chăn xuống một chút, để lộ đôi mắt đen láy rạng ngời trong căn phòng mờ tối, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngượng ngùng:

 

"Ăn, em muốn ăn một bữa thịnh soạn."

 

Cậu liệt kê một danh sách dài những món ăn yêu thích, quyết định dùng đồ ăn để xua tan sự ngượng ngùng của mình.

 

Lận Cảnh kiên nhẫn lắng nghe, ghi nhớ toàn bộ thực đơn. Anh nhẹ nhàng đưa tay khác ra, khẽ gạt những lọn tóc vướng trước mắt Quý An Lê:

 

"Em tự làm được không? Có cần tiếp tục thử nghiệm nữa không?"

 

Quý An Lê cố gắng giữ bình tĩnh, không biết có phải do đã quen với sự thân mật của Lận Cảnh từ tối qua hay không, cậu không né tránh sự gần gũi của anh. Nghe xong câu hỏi, cậu định hỏi giờ giấc.

 

Ngay lúc đó, trong đầu cậu vang lên giọng nói của hệ thống:

 

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành hình phạt, đếm ngược kết thúc mọi ảnh hưởng sẽ mất hiệu lực."

 

Nghe thấy lời này, Quý An Lê hoàn toàn ngẩn ngơ. Trời ạ, cậu chỉ ngủ một giấc mà đã vượt qua toàn bộ hình phạt?

 

Nếu biết trước như vậy, có lẽ cậu đã nhờ ai đó đập ngất để ngủ một mạch hết ngày rồi!

 

Lận Cảnh không nghe thấy câu trả lời, lo lắng nghiêng người lại gần, đặt lòng bàn tay lên trán Quý An Lê để kiểm tra. Không cảm nhận được nhiệt độ bất thường, anh mới an tâm buông tay.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Quý An Lê nắm lấy tay anh kéo xuống, cảm giác nóng bừng lan khắp mặt, nhưng tâm trạng lại tốt hơn hẳn, tuyên bố:

 

"Không sao nữa rồi. Sự thật chứng minh, hình thái thứ hai vẫn là tốt nhất."

 

Lận Cảnh nghe vậy chăm chú nhìn Quý An Lê không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh khẽ gật đầu:

 

"Được."

 

Quý An Lê: Anh nói "được" là sao? Là tin hay không tin đây?

 

Dù sao đi nữa, hôm qua cũng là một trường hợp đặc biệt.

 

Lo lắng Quý An Lê đói, Lận Cảnh nhanh chóng đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn. Vì cần đặt hàng để người ta giao tới, việc này mất một chút thời gian.

 

Quý An Lê ngơ ngẩn ngồi dậy, vô thức đưa tay sờ gáy mình. Rõ ràng anh chỉ bóp nhẹ, vậy mà giờ cậu vẫn còn cảm giác nóng hổi của lòng bàn tay anh trên gáy, khiến cậu không được thoải mái.

 

Sự khó chịu này càng tăng khi cậu nhớ lại cảnh mình vì thói quen mà cuộn tròn trong lòng Lận Cảnh tối qua. Nghĩ đến đó cậu từ từ nằm trở lại: Thôi xong đời rồi.

 

Thôi, mất mặt thì cũng mất rồi nhưng ít nhất Lận Cảnh không coi cậu là kẻ bi3n thái. Nhiều lắm thì cũng chỉ nghĩ rằng chứng bệnh của cậu lên một phiên bản cao cấp hơn.

 

Để phân tán sự chú ý Quý An Lê nhớ lại tối qua cậu đã dùng tay Lận Cảnh để nhấn nhận nhiệm vụ trong hệ thống.

 

Cậu chỉ nhớ rằng mình nhận rất nhiều nhiệm vụ, miễn là phù hợp và có thể kiếm điểm chạm, cậu đều nhấn nhận hết.

 

Thêm vào đó, hệ thống bị lỗi nên những nhiệm vụ ngẫu nhiên được chọn đều khá tốt.

 

Nhưng lúc đó vì quá gấp, Quý An Lê không nhớ mình đã nhận bao nhiêu nhiệm vụ.

 

Nhỡ có nhiệm vụ chưa hoàn thành, trong vòng 24 giờ cậu vẫn phải tranh thủ thực hiện.

 

Khi mở bảng điều khiển để xem mục nhiệm vụ chưa hoàn thành Quý An Lê sững người: 0? Nhiệm vụ ngẫu nhiên chưa hoàn thành là 0?

 

Cậu lợi hại đến mức nào vậy? Chỉ trong một đêm mà hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ ngẫu nhiên đã nhận?

 

Khi vô thức mở bảng điểm chạm hiện tại nhìn thấy con số dài dằng dặc Quý An Lê trợn to mắt đầy kinh ngạc: ??

 

Chết tiệt... Tối qua cậu không phải nhận hình phạt và tiện tay làm nhiệm vụ, mà là chạy tới tổng hành dinh của hệ thống, vơ vét sạch sẽ cả tổ chức này chứ gì?

 

Hệ thống:

 

" Ký chủ nghĩ nhiều rồi. Chúng tôi chỉ là một tập hợp dữ liệu lạnh lùng mà thôi."

 

Quý An Lê đang trong tâm trạng vui vẻ, nghe vậy liền nở nụ cười tươi rói, chẳng buồn sửa lời, chỉ buột miệng nói:

 

"Tao nhận ra, các người đúng là một hệ thống rất tốt."

 

Hệ thống:

 

"Tối qua nghe cậu phàn nàn khi hình phạt bị khóa ở hình thái ban đầu, đâu phải như vậy?"

 

Quý An Lê xoa xoa tay, cảm thấy những nỗi khổ chịu đựng và mất mặt tối qua chẳng là gì cả. Đếm hàng nghìn, hàng vạn... Trời ạ, chỉ trong một đêm mà cậu đã "vặt lông" hệ thống được gần hai vạn điểm!

 

Nếu hệ thống có hình dạng thực thể, lúc này cậu chắc chắn sẽ kéo nó lại ôm và nhảy múa ăn mừng.

 

Quý An Lê tính toán số dược liệu còn lại để Lận Cảnh giải độc, đôi mắt cậu sáng rực, môi nở một nụ cười rạng rỡ vội vàng đổi lấy chúng ngay lập tức. Chậm thêm chút nữa thì thật có lỗi với sự mất mặt tối qua của cậu trước mặt Lận Cảnh.

 

Giải được độc đợi Lận Cảnh khỏe lại, tiểu bảo bối của cậu sẽ trên đường đến!

 

Vừa đổi dược liệu, Quý An Lê vừa phấn khởi hỏi hệ thống:

 

"Về sau nếu còn loại hình phạt như này, nhớ nhắc nhở tao sớm hơn nhé. Lần sau tao nhất định không làm."

 

Hệ thống:

 

" Ký chủ đừng mơ tưởng nữa, chúng tôi đã làm việc xuyên đêm sửa xong hết lỗi rồi."

 

Quý An Lê chẳng mảy may bận tâm. Khi điểm chạm chỉ còn vài trăm, cậu nhận được một viên thuốc nhỏ. Cẩn thận mở chiếc hộp tinh xảo đặt trong lòng bàn tay, cậu thấy bên trong là một viên giải độc lớn cỡ quả nhãn.

 

Không thể chờ thêm, Quý An Lê luống cuống xỏ bừa đôi giày rồi lao nhanh xuống tầng.

 

Lận Cảnh vừa đặt xong món ăn từ mấy nhà hàng Quý An Lê yêu cầu, nghe thấy tiếng động quay đầu lại thì thấy cậu đang chạy như bay về phía mình.

 

Cả người Lận Cảnh sững lại, ánh mắt chăm chú nhìn cậu.

 

Quý An Lê dừng trước mặt anh đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích. Khi Lận Cảnh còn ngỡ ngàng, cậu chìa tay ra, mở chiếc hộp như đang dâng báu vật:

 

"Mở ra xem đi."

 

Ánh mắt Lận Cảnh lướt qua phần cổ Quý An Lê, rất nhanh liền cảm thấy không thoải mái mà dời tầm nhìn nhẹ nhàng nhận lấy chiếc hộp gấm, mở ra thì thấy bên trong là một viên thuốc lớn màu xám đen.

 

Lận Cảnh thắc mắc:

 

"Đây là gì?"

 

Quý An Lê muốn tạo bất ngờ, chỉ mỉm cười mắt nhìn viên thuốc rồi lại nhìn Lận Cảnh thúc giục:

 

"Anh mau nuốt đi."

 

Lận Cảnh liếc nhìn viên thuốc lớn, rồi lại nhìn Quý An Lê, càng thêm bối rối. Ánh mắt anh lại vô thức dừng trên những dấu vết ở cổ Quý An Lê, sau cùng lại nhìn chằm chằm vào viên thuốc, ánh mắt như sẵn sàng hy sinh:

 

"Thật sự... phải nuốt sao?"

 

"Cứ thế này mà nuốt thẳng à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.