Lận Cảnh giấu hết những cảm xúc phức tạp trong lòng, nhanh chóng lật đến mấy trang cuối cùng của phần lưu ý. Hai người nghiêm túc đọc từng mục một.
Quý An Lê đọc xong thở phào nhẹ nhõm. Thuốc ức chế hiện nay đã là một công nghệ rất tiên tiến không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào cho cơ thể.
Dĩ nhiên, điều đó cũng bao gồm cả những người bạn đời đang chuẩn bị có con.
Quý An Lê cảm thấy yên tâm, nhìn Lận Cảnh với ánh mắt đầy mong đợi:
"Anh hiểu ý em mà đúng không."
Đối diện với ánh mắt tràn đầy khát vọng của Quý An Lê, lòng Lận Cảnh khẽ rung động. Nghĩ đến sự nhiệt tình của đối phương tối qua anh có chút xao động. Chẳng lẽ vì lo lắng một lần không thành, nên tiếp theo muốn thử thêm vài lần nữa?
Gương mặt thường ngày nghiêm túc, chính trực của Lận Cảnh thoáng chút không tự nhiên, nhưng anh cố gắng giữ vẻ bình thản gật đầu đáp:
"Đều nghe theo em."
Quý An Lê cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân thật đáng mong đợi. Đợi cha mẹ quay lại, trả hết nợ hệ thống, mọi thứ sẽ hoàn hảo.
Quý An Lê đứng dậy, định lên phòng tiếp tục nghiên cứu đống sách y học lưu trữ trong hệ thống. Trước khi đi, cậu không quên gửi một ánh mắt tán thưởng đến Lận Cảnh:
"Trước khi đi ngủ biến lại thành sói tuyết, nhớ tiêm thuốc ức chế."
Không chỉ Lận Cảnh cần tiêm mà cậu cũng phải tiêm, để tránh lặp lại tình huống tối qua.
Lận Cảnh ngẩng đầu nhìn theo, bất lực dõi theo bóng lưng vui vẻ của Quý An Lê. Anh biết ngay mà, sự nhiệt tình tối qua của cậu chỉ là một cơn gió thoảng qua, muốn kéo lại cũng chẳng được.
Tình cảm mà anh tưởng là một lời mời gọi, hóa ra chỉ để biến thành sói tuyết làm bạn ngủ.
Những ngày tiếp theo, cả hai đều ngoan ngoãn tiêm thuốc ức chế. Lận Cảnh trước khi ngủ biến thành sói tuyết, nhưng kể từ sau khi có những tiếp xúc thân mật hơn, việc người bạn đời nằm gọn trong vòng tay mình cả đêm mà không thể làm gì khiến anh trằn trọc mãi, mấy đêm liền chẳng ngủ được ngon.
May mắn là mấy ngày này anh không có nhiệm vụ, nên rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung.
Đến khi nhiệm vụ được giao lại, anh thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, khi thấy mình phải rời khỏi Thủ tinh vài ngày, Lận Cảnh lại cảm thấy không nỡ lo rằng buổi tối Quý An Lê sẽ không quen.
Sau khi nhận nhiệm vụ anh về nhà báo lại cho Quý An Lê. Quả nhiên, cậu chỉ liếc anh một cái nhưng trông không có vẻ khó chịu lắm:
"Cũng may em đã đoán trước nên có chuẩn bị rồi, không thì tối nay sao mà ngủ được?"
Thói quen xa xỉ khó bỏ. Những ngày qua được ôm sói tuyết lông xù ngủ cả đêm, giấc ngủ quả thực vô cùng ngon lành.
Cậu suýt quên mất rằng bình thường Lận Cảnh rất bận, bận đến mức có khi vài ngày, vài đêm không ngủ.
"Có chuẩn bị?"
Lận Cảnh cảm thấy áy náy khi nghe Quý An Lê nói vậy.
Rồi anh sững người khi thấy Quý An Lê lấy ra một con thú bông hình sói tuyết, kích thước gần như y hệt hình thái thứ hai của anh. Nhìn từ xa, thậm chí còn tưởng đó là hình chiếu của mình.
Quý An Lê trước đó đọc sách từ thời cổ đại của Cổ Lam Tinh, mới nhận ra có thể đặt làm một con thú bông giống hệt sói tuyết, nên cậu đã bí mật đặt làm riêng.
Tiếc rằng, dù giống đến sáu bảy phần, nhưng màu lông nhìn kỹ thì không giống thật, cảm giác khi chạm vào cũng bình thường. Sờ vào không nhận được điểm chạm.
Nhưng... dù sao cũng có thể thay thế tạm, để đỡ "nghiện tay".
Lận Cảnh nhìn con sói tuyết bông chân thật ấy, tâm trạng rối bời. Người còn chưa đi, mà "sói tuyết thế thân" đã xuất hiện?
Anh phức tạp nhìn Quý An Lê, thấy cậu mân mê đôi tai của con sói tuyết bông đầy thích thú, thỉnh thoảng lại trầm trồ khen làm thật giống, cảm giác tuy không bằng thật nhưng cũng không khác mấy.
Sáng sớm ngày mai Lận Cảnh phải rời đi. Ban đầu anh còn nghĩ trước lúc xa cách sẽ có phút giây quyến luyến mặn nồng, nhưng giờ nhìn cảnh này không chừng lần tới về, chính anh cũng chẳng còn được lên giường.
Chẳng phải chính cậu nói muốn sinh sói con sao? Sao bây giờ một lần cũng không đòi lần tiếp theo nữa?
Quý An Lê nghịch ngợm với con sói tuyết bông đủ rồi, liền vác nó về phòng đặt ở một bên giường sau đó mới xuống lầu.
Nhìn thấy Lận Cảnh đang ngồi sắp xếp hành lý, cuối cùng cậu cũng nhớ ra người chồng tiện nghi của mình. Cậu bước tới, ân cần hỏi:
"Cần em giúp gì không?"
Lận Cảnh bình thản nhìn cậu một cái:
"Thật ra có chút việc."
Quý An Lê đang vui, liền ngồi xổm bên cạnh anh tự nhiên hỏi lại:
"Là việc gì?"
Cậu xắn tay áo sẵn sàng giúp ngay khi anh nói.
Nhưng Lận Cảnh chỉ thu lại ánh mắt, đóng vali nhỏ của mình lại, tiếng "cạch" của chốt khóa vang lên rõ ràng. Âm thanh này khiến tim Quý An Lê giật thót. Chỉ nghe Lận Cảnh chậm rãi nói:
"Không vội, chờ trước khi anh đi rồi nói."
Quý An Lê nghi hoặc nhìn Lận Cảnh một cái, trong lòng thầm nghĩ: Cái chuyện cần giúp đỡ mà phải đợi đến lúc đi trước thì mới nói là sao? Cứ thần thần bí bí thế này, chắc chắn không có ý tốt.
Thực tế đã chứng minh Quý An Lê đoán đúng. Cậu thật không ngờ, một người như Lận Cảnh bình thường trông đàng hoàng chính trực lịch sự chu đáo và biết giữ lễ, vậy mà lần này lại chơi chiêu. Không những thế, anh còn học được cả "mỹ nam kế"!
Buổi tối, sau khi Quý An Lê rửa mặt xong quay về, cậu phát hiện con sói tuyết bông vốn nằm ở một góc giường đã biến mất. Thay vào đó là một con sói tuyết thật.
Tuy nhìn qua thì giống, nhưng thật giả rõ ràng không thể qua mắt Quý An Lê.
Lúc ấy, cậu hoàn toàn không mảy may nghi ngờ gì, nghĩ rằng ngày mai Lận Cảnh sẽ đi rồi, mà anh vẫn còn nhớ đến căn bệnh nhỏ của mình, nên tối cuối cùng vẫn làm tròn trách nhiệm.
Kết quả, đối phương tối đó liên tục bày mưu tính kế. Đầu tiên biến thành hình thái thứ hai để cậu mất cảnh giác. Đợi đến lúc Quý An Lê lơ mơ buồn ngủ, ý chí không còn kiên định anh liền biến lại thành hình người. Bộ quần áo da tuyết tinh tế trên người anh hơi bung mở, cậu còn tưởng là do mình vô ý nghịch ngợm với sói tuyết mà gây ra, thế là tốt bụng định giúp anh chỉnh lại.
Không ngờ, tên này trực tiếp giở trò "mỹ nam dụ hoặc". Dưới ánh đèn mờ, người vốn đã đẹp mà Lận Cảnh lại còn là người hợp với gu thẩm mỹ của cậu nhất... Lúc đó, cậu thực sự không thể kiềm chế nổi bản thân!
Đến ngày hôm sau, khi Quý An Lê cuối cùng cũng tỉnh dậy, cậu giận dữ đấm xuống giường. Người vốn dĩ nên ngồi đó giờ đã đi mất. Ban đầu cậu còn nghĩ đến chuyện tốt bụng tiễn anh một đoạn. Bây giờ... tự anh đi đi!
Cảm giác bực tức này đạt đến đỉnh điểm khi cậu tìm thấy con sói tuyết bông của mình bị treo ngược trên nóc tầng gác mái. Nhìn con thú bông với bốn chân lủng lẳng, Quý An Lê chỉ biết ngửa đầu thở dài cảm giác như bị tê liệt.
Quý An Lê chụp lại một tấm ảnh, cố gắng với lấy nhưng chẳng làm gì được. Trần nhà quá cao, nếu không có thang hoặc nhờ người giúp, chắc chắn không thể lấy xuống.
Nhưng mà, chỉ vì chuyện nhỏ này mà đi mua thang thì thật không đáng. Còn nhờ người khác... làm sao mà giải thích đây? Chẳng lẽ phải nói là sói tuyết bông của mình bị treo trên đó? Kết quả chắc chắn sẽ là: hoặc họ cho rằng cậu là kẻ bi3n thái, hoặc nghĩ rằng Lận Cảnh là đồ quái dị.
Nếu bị người ta thấy, thì trong hai người kiểu gì cũng có một người bị gán mác "bi3n thái"!
Quý An Lê nghiến răng nghiến lợi, gửi ảnh chụp cho Lận Cảnh kèm theo tin nhắn tức giận:
[Anh bị bệnh hả? Con sói ngoan ngoãn của em đã làm gì chọc giận anh?]
Lận Cảnh trả lời rất nhanh:
[Cho em một bất ngờ thôi mà.]
Quý An Lê đáp lại:
[Anh xem em có giống đang vui không?] Đồng thời gửi kèm một bức ảnh selfie với vẻ mặt đầy oán trách.
Lận Cảnh mở ảnh ra, lập tức lưu lại, rồi nhắn tiếp:
[Anh sẽ về trong vài ngày nữa, lúc đó sẽ giúp em lấy xuống. Dĩ nhiên, em cũng có thể nhờ Giải Liệt hoặc Manfred bên cạnh giúp một tay.]
Quý An Lê hừ một tiếng. Anh không biết ngại, nhưng cậu thì còn biết xấu hổ!
Ngay sau đó, Lận Cảnh lại gửi thêm một tin nhắn:
[Sắp phải tắt thiết bị liên lạc để lên phi thuyền rồi. Lần này nhiệm vụ không thuận tiện cho liên lạc, có thể anh sẽ không trả lời tin nhắn kịp thời. Đợi anh về nhé.]
Quý An Lê đã soạn một đoạn tin nhắn dài ngoằng, nhưng khi đọc lại bốn chữ cuối cùng, cậu hừ một tiếng khóe môi lại vô thức cong lên. Sau cùng, cậu xóa hết những gì vừa viết chỉ gửi lại một chữ:
[Ừ.]
Bên kia, ánh mắt Lận Cảnh cũng ánh lên nụ cười. Dường như anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ của cậu, sau khi được dỗ dành thì tâm trạng rất tốt. Nếu không thật sự tức giận, cậu chắc chắn sẽ không thèm đáp lại tin nhắn.
Ban đầu, anh còn định hỏi thăm tình trạng cơ thể cậu, nhưng nghĩ đến việc điều đó có thể làm cậu nổi giận anh đành từ bỏ ý định.
Quý An Lê vốn định dành vài ngày tới để tiếp tục nghiên cứu sách y học trong hệ thống. Không ngờ, ngay khi Lận Cảnh vừa rời đi biệt thự đã đón một vị khách không mời mà đến.
Vị khách vừa xuất hiện, Giải Liệt đã ngay lập tức nhận ra và nhắn tin cho Quý An Lê trước khi chuông cửa vang lên:
[Ngài Quý, cần chúng tôi qua không?]
Sự do dự này là vì thân phận đặc biệt của vị khách.
Quý An Lê nhìn bức ảnh được gửi kèm. Người đàn ông đó đứng trước biệt thự, phía sau là một chiếc xe bay, không có bất kỳ ai đi cùng chỉ một mình ông ta.
Cha của Lận Cảnh chống gậy, đứng ngay cổng biệt thự nhìn ngôi nhà không lớn lắm với vẻ mặt cau có, như đang nghĩ ngợi điều gì. Ông ta đứng đó không nhấn chuông, nhưng cũng không rời đi.
Quý An Lê nhướn mày, trả lời Giải Liệt:
[Tạm thời không cần, có gì tôi sẽ bấm báo động.]
Chuyện Lận Cảnh đã giải độc, ngoài hai người là anh và Quý An Lê không ai khác biết được. Chuyện này cũng chưa từng được công bố ra ngoài, nên cha con nhà họ Lận bao gồm cả Lận Dự, vẫn nghĩ rằng Lận Cảnh còn trúng độc, thậm chí là không còn sống được bao lâu nữa.
Quý An Lê từng nói thẳng chuyện mà Lận Dự đã làm trước mặt cha của Lận Cảnh. Từ đó đến nay, đối phương không có bất kỳ động tĩnh gì. Thậm chí trong yến tiệc hoàng gia lần trước, ông ta cũng giữ im lặng. Vậy lần này, tại sao lại một mình đến đây?
Với một người lòng dạ thiên vị đến tận xương tủy như thế, Quý An Lê thực sự không có chút thiện cảm nào.
Cha của Lận Cảnh đứng trước cửa năm phút, cuối cùng mới nhấn chuông.
Quý An Lê chậm rãi đi ra mở cửa, nhưng chỉ đứng dựa vào khung cửa nhìn ông từ xa, không hề có ý mời vào nhà.
So với lần gặp trước, đối phương trông già yếu hơn hẳn. Dù thấy thái độ của Quý An Lê rõ ràng không muốn tiếp đón, ông cũng không nổi giận chỉ chậm rãi bước vào.
Cánh cửa sau lưng khép lại. Không lâu sau, hai người – một già, một trẻ – ngồi trong phòng khách. Không ai mở lời trước không khí trở nên vô cùng kỳ lạ.
Robot trong nhà quét qua quét lại người khách lạ mặt này. Nhưng không có lệnh từ chủ nhân, nó cũng không đi pha trà, chỉ lượn vòng vòng, phát ra tiếng "vo vo" nhạt nhẽo.
Cuối cùng, cha của Lận Cảnh không nhịn được nữa, ông mở lời trước:
"Đi cả một quãng đường xa thế này, chẳng lẽ không mời tôi uống một ly nước sao?"
Quý An Lê nhướn mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý:
"Vậy ông định dùng thân phận nào đây? Là nhị ca hay là cha của A Cảnh?"
Nghe thấy từ "nhị ca", dù đã được báo trước khóe miệng của cha Lận vẫn giật nhẹ. Ông phải cố kìm nén lông mày không cau lại:
"Có gì khác biệt sao?"
Quý An Lê cười càng tươi hơn:
"Khác biệt lớn lắm. Nếu là nhị ca, vậy là người trong nhà cả, đừng nói là một ly nước ngay cả tiên tửu tôi cũng không tiếc mà mời nhị ca uống cho thỏa thích. Nhưng nếu là cái sau, xin lỗi tôi không tiếp khách lạ."
Ông ta dám ức hiếp Thượng tướng nhà cậu đến mức ấy, bao lâu nay không hỏi han gì, giờ còn mong được uống nước? Mơ đi!
Dù đã sớm biết Quý An Lê là kiểu người không nể nang ai, nhưng giờ đây khi đối mặt với thái độ không kiêng dè này, cha của Lận Cảnh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, như đã dự liệu trước.
Ông ta đến đây đã chuẩn bị tâm lý, nên giờ cũng đành bình thản nói:
"Vậy thì là nhị ca."
Ngay cả một lão Bá tước cũng chấp nhận. Dù muốn hay không, chuyện này không thể tránh né được.
Quý An Lê nhướn mày cao hơn:
"Ô, ông thật sự nhận mình là nhị ca?"
Sau khi nghĩ ngợi cậu cười toe toét:
"Nhị ca, sao anh không nói sớm là khát? Tôi đây làm tam đệ, sao có thể để nhị ca phải chịu khát? Này, đi rót cho nhị ca một ly nước."
Dù đã cắn răng thừa nhận thân phận, cha Lận vẫn không chịu nổi khi bị gọi "nhị ca" đi "nhị ca" lại một cách cố ý như thế. Cuối cùng, trước khi robot kịp mang nước đến, ông rút từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ đưa qua:
"Tôi đến đây hôm nay là để đưa cái này."
Quý An Lê không động đậy, chỉ hỏi:
"Đây là gì?"
Cha Lận trầm giọng đáp:
"Trước đây, cậu nói A Dự đã hạ độc A Cảnh. Tôi đã về điều tra, chuyện này... quả thực là thật."
Ông không ngờ rằng Lận Dự lại oán hận em trai mình đến mức này, căm ghét đến độ muốn lấy mạng đối phương.
Ánh mắt của Quý An Lê chợt tối lại. Vậy nên, dù biết sự thật ông ta vẫn chẳng làm gì Lận Dự. Thật đúng là một người cha tốt!
Ánh mắt mỉa mai của Quý An Lê khiến cha của Lận Cảnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng từ lúc ông thiên vị vì áy náy, số phận đã định ông nợ một người con trai khác.
Ông hạ giọng tiếp tục:
"Tôi biết tôi nợ các cậu một lời giải thích, nhưng những lỗi lầm của A Dự tôi sẽ gánh thay nó. Đây là một liều giải độc có thể khống chế tạm thời tác dụng của loại độc đó. Những phần còn thiếu tôi sẽ cố gắng tìm kiếm tiếp. Loại giải dược này có thể kéo dài thời gian phát độc."
Quý An Lê vẫn không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta.
Bị cậu nhìn chằm chằm, cha Lận vô thức siết chặt cây gậy. Dường như ánh mắt ấy phơi bày tất cả những điều đáng xấu hổ của ông ra ngoài. Đưa đồ xong, ông đứng lên định rời đi thì Quý An Lê cuối cùng cũng mở lời:
"Loại độc đó Lận Dự lấy từ đâu?"
Thân hình cha Lận khựng lại. Khi Quý An Lê nghĩ rằng ông sẽ không trả lời, ông ta rốt cuộc cũng nói:
"Là tôi tìm cho nó."
Quý An Lê cau mày, cơn phẫn nộ trong lòng dâng trào đến đỉnh điểm.
Nhưng câu tiếp theo của ông ta lại khiến cơn giận ấy vụt tắt:
"Ban đầu, loại độc này được tìm về để dùng cho A Dự. Thằng bé không thể sống lâu, và loại độc này có thể giúp kéo dài mạng sống của nó. Nhưng tôi không ngờ rằng, nó lại hạ độc cho A Cảnh."
Đáy mắt Quý An Lê thoáng hiện lên một tia sáng lạ: nếu cần dùng loại độc nguy hiểm như thế để khống chế, chứng tỏ tình trạng của Lận Dự còn nghiêm trọng hơn. Những đau đớn mà hắn chịu đựng chắc chắn là vô tận.
Nghĩ đến đây, Quý An Lê bỗng vui vẻ hẳn lên:
"Nhị ca anh xem, sao anh không nói sớm? Không ngờ cháu lớn nhà chúng ta lại thảm đến thế, thật sự là nghe mà đau lòng, thấy mà xót xa. Thật là đáng thương đến mức mẹ của đáng thương cũng phải mở cửa ra mà chào. Cháu lớn bình thường chắc vì bị hành hạ đến bi3n thái rồi, phải không? Ôi, tôi làm chú mà thật sự thấy đau lòng thay cho nó!"
Khóe miệng cha Lận co giật, cuối cùng không nhịn được mà quay lại:
"Cậu nhìn như đang đau lòng sao? Chỉ thiếu điều cười thành tiếng nữa thôi!"
Cha Lận hít sâu một hơi, biết rằng lần này quả thực là họ sai. Ông cố gắng trấn tĩnh:
"Đợi A Cảnh về, cậu nhớ bảo nó dùng giải dược ngay. Nếu không, e rằng sẽ không kịp."
Quý An Lê cười tít mắt:
"Không vội, không vội. Nhị ca, anh ngồi xuống đi. Anh em chúng ta khó khăn lắm mới gặp được một lần, không cần vội vàng rời đi. Nào, kể cho tôi nghe thêm chuyện thảm thương của cháu lớn để tôi... vui vẻ thêm nào!"
Cha Lận im lặng tại chỗ, cảm giác rằng chỉ riêng chuyến đi này thôi cũng đủ khiến ông tổn thọ mười năm.