Ngũ Hoàng tử nhìn vẻ mặt âu sầu của Quý An Lê với ánh mắt đầy hiếu kỳ. Nghĩ đến những cuộc thảo luận sôi nổi gần đây trên Tinh võng không nhịn được mà bật cười.
Tiến lên một bước, lại gọi một tiếng, lúc này Quý An Lê mới như người bừng tỉnh sau cơn mơ, giật mình quay lại.
Quý An Lê ngẩng đầu nhìn thấy Ngũ Hoàng tử, vô cùng ngạc nhiên:
"Thì ra là Ngũ Điện hạ, ngài cũng đến tham gia tiệc đính hôn sao?"
Ngũ Hoàng tử dừng ánh mắt trên gương mặt miễn cưỡng tỏ vẻ phấn chấn của cậu, khẽ gật đầu rồi hỏi:
"Là đang phiền lòng vì mấy chuyện trên Tinh võng phải không? Đợi thêm một thời gian nữa là sóng yên gió lặng thôi, ngươi không cần để tâm quá đâu."
Quý An Lê nghe ra hắn đang nói về vấn đề con cái, lắc đầu:
"Không phải chuyện đó, ta chỉ là..."
Cậu chần chừ một lúc, rồi lại ngậm miệng tự mình lắc đầu, ngập ngừng không nói.
Ngũ Hoàng tử thấy vậy thì lòng hiếu kỳ bị khơi dậy hoàn toàn:
"Vậy ngươi đang phiền lòng chuyện gì?"
Ánh mắt hắn liếc qua, dừng lại trên người một thanh niên trẻ cách đó không xa, bỗng bật cười:
"Không phải là ghen vì chuyện trước đây giữa Lận Cảnh và cháu trai út nhà họ Ân chứ?"
Quý An Lê nheo mắt: Lận Cảnh và cháu trai út nhà họ Ân? Ồ, lại có bất ngờ thú vị đây?
Ngũ Hoàng tử vừa nhìn thấy biểu cảm của cậu thì cứng đờ người. Hỏng rồi, chẳng lẽ hắn vừa lỡ miệng nói ra chuyện mà Quý An Lê không biết?
Quý An Lê nhìn chằm chằm ánh mắt lảng tránh của hắn, cười nhạt:
"Ngũ Điện hạ, không phải ngài cố ý muốn ly gián tình cảm chồng chồng của tôi đấy chứ?"
Ngũ Hoàng tử thở dài. Nếu chuyện này mà không giải thích rõ, đoán chừng tối nay ngủ cũng phải mở mắt trông chừng, sợ bị Lận Cảnh ám sát.
"Thực ra không liên quan gì đến Lận Cảnh của nhà ngươi, hoàn toàn là do cháu trai út nhà họ Ân đơn phương si mê thôi. Trước đây, khi ngươi ít tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ tại Thủ tinh, ngươi không biết rằng vài năm trước, trước khi được gửi đi rèn luyện, thằng bé ấy đã nhất kiến chung tình với Lận Cảnh nhà ngươi, còn chủ động theo đuổi vài lần. Lận Cảnh bị làm phiền đến mức không chịu nổi, trực tiếp báo cho Ân lão – chính là cấp trên cũ của Lận Cảnh. Kết quả, thằng nhóc ấy bị Ân lão đuổi đi nơi khác để rèn luyện. Phải mất mấy năm, giờ nhân dịp cháu trai cả nhà họ Ân đính hôn thì mới được thả về."
Nếu không phải vì tiệc đính hôn lần này, Ân lão chắc chắn cũng chẳng cho người quay về.
Quý An Lê vốn tin tưởng Lận Cảnh, nghe xong cũng không để tâm gì thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn tiếp tục đóng vai đáng thương:
"Hóa ra là vậy..."
Trong lòng đã thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn u oán nhìn Ngũ Hoàng tử.
Ngũ Hoàng tử hắng giọng, đúng là do mình lắm lời thật. Nhàn rỗi không có việc gì lại đoán mò làm chi:
"Vậy thế này đi, xem như ta xin lỗi ngươi. Ngươi nói xem ngươi đang phiền não chuyện gì, ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
Quý An Lê:
"Ngài chắc chứ? Chuyện này e là ngài chưa chắc giúp được..."
Giọng cậu hạ thấp, nhưng vì hai người đứng gần nhau nên Ngũ Hoàng tử vẫn nghe rõ ràng từng chữ.
Ngũ Hoàng tử càng cảm thấy hiếu kỳ:
"Ngươi không nói làm sao biết ta không giúp được?"
Quý An Lê do dự một lúc, như đang cân nhắc suy nghĩ, cuối cùng cắn răng, tiến lại gần hơn, hạ giọng:
"Vậy bất kể ta nói gì, ngài cũng không được tiết lộ với người thứ ba."
Ngũ Hoàng tử bị sự tò mò kéo đến đỉnh điểm, gật đầu liên tục:
"Ta lấy đại ca của ta ra thề!"
Quý An Lê: Thái tử có người huynh đệ như ngài đúng là may mắn quá!
Cậu không lo lúc này có ai nghe được, bởi nếu có thiết bị nghe trộm, hệ thống của cậu chắc chắn đã nhắc nhở. Vì vậy, cậu trực tiếp ném ra một quả bom cực lớn:
"Ta nghi ngờ, lão Công tước - dượng của ta đang ngoại tình."
Ngũ Hoàng tử nghe xong, đầu óc toàn dấu chấm hỏi:
"Ngươi nói... cái gì?"
Hoàng thẩm đã qua đời từ lâu, đừng nói Hoàng thúc không có bất kỳ tin đồn gì trong suốt những năm qua, cho dù có đi nữa thì sau 18 năm tái hôn cũng không thể coi là ngoại tình, đúng không?
Quý An Lê:
"Ngũ Điện hạ, ánh mắt này của ngài là sao? Nếu ta không có chút bằng chứng nào, ta có phiền não đến vậy không? Y Á, ngài biết không? Chính là biểu ca mới được tìm về gần đây đó. Hắn có lẽ không phải đứa trẻ mà Hoàng thẩm sinh ra năm đó, mà là con riêng của lão Công tước và người khác!"
Ngũ Hoàng tử trợn to mắt. Hắn cảm thấy chuyện này sao có thể?
Hồi đó, dù chỉ mới mấy tuổi, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ tình cảm giữa Hoàng thúc và Hoàng thẩm cực kỳ tốt đẹp. Thật lòng mà nói, hắn còn nghi ngờ Phụ hoàng mình ngoại tình, chứ tuyệt đối không tin Hoàng thúc làm chuyện đó.
Ngũ Hoàng tử chần chừ một lúc, cuối cùng nói ra suy nghĩ này của mình.
Quý An Lê nhìn hắn đầy ẩn ý, ánh mắt này lóe lên rồi biến mất, hắn thở dài:
"Biết ngay các ngài không tin mà, nên chuyện này ta không nói với ai cả. Nếu ngài cũng không tin thì thôi vậy."
Hắn quay người định bỏ đi, Ngũ Hoàng tử vội vàng kéo hắn lại.
Quý An Lê lựa chọn Ngũ hoàng tử, thực ra đã suy tính kỹ càng.
Hiện tại, trong bốn vị Hoàng tử ở Thủ tinh, chỉ có Thái tử và Ngũ hoàng tử là còn ở lại. Hai người còn lại, vốn tài năng hơn, đã sớm bị phái đến những tinh cầu khác.
Ngũ hoàng tử là người không có nhiều tham vọng, năng lực cũng ở mức trung bình. Hắn được giữ lại Thủ tinh chủ yếu để chăm sóc Vương hậu, hoàn toàn không để tâm đ ến ngai vàng.
Thái tử thì khác, là người chắc chắn sẽ kế vị, ngai vàng đã như ván đóng thuyền. Nếu biết sự thật về cái chết của Nhị hoàng tử, để bảo toàn quyền lực và địa vị, không chắc sẽ đứng về phía Vương hậu.
Sau khi tạm biệt Ngũ hoàng tử, Quý An Lê bước về phía đã hẹn với Lận Cảnh.
Tuy nhiên, vừa đi qua quầy thức ăn, khi còn chưa kịp bước đến chỗ Lận Cảnh, một bóng người đã đến gần trước.
Quý An Lê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung ấy, trong lòng đoán rằng đây chính là "cháu trai nhỏ nhà họ Ân" mà Ngũ hoàng tử đã nhắc tới.
Ân Hâm không ngờ rằng mình sẽ gặp Lận thượng tướng sớm như vậy sau khi trở lại Thủ tinh, lại còn tại bữa tiệc đính hôn của anh trai.
Nhớ lại sự lạnh nhạt của đối phương năm đó, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau lòng. Hắn là công tử thế gia, ông nội của hắn còn từng là cấp trên của Lận Cảnh. Hắn đã từng cứu Lận Cảnh, thậm chí không hề ngại ngùng về khiếm khuyết gen của anh ta. Nhưng tại sao, tại sao Lận Cảnh không thể đồng ý thử hẹn hò với hắn?
Trong những năm bị phái đi rèn luyện, Ân Hân đã từng nghĩ sẽ tạo dựng được sự nghiệp lẫy lừng, để quay về Thủ tinh làm đồng nghiệp với Lận Cảnh. Hắn là một trị liệu sư cấp S, hiện giờ còn lập được nhiều chiến công lớn.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng họ là đôi trời sinh, nhưng còn chưa kịp thực hiện kế hoạch quay về thì đã nghe tin Lận Cảnh kết hôn.
Thậm chí, tin tức còn cho thấy đối phương hoàn toàn bất ngờ, từ lễ đính hôn đến đăng ký kết hôn chỉ trong thời gian cực ngắn.
Điều này khiến hắn cảm thấy không cam lòng.
Ân Hân đứng cách đó vài bước, nhìn Lận Cảnh còn xuất sắc hơn mấy năm trước, trái tim không kìm được mà đập loạn. Lúc này, người đang tựa vào góc tường mắt cụp xuống của Lận Cảnh bất ngờ ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt sắc sảo bỗng chốc dịu đi.
Ngay sau đó, Lận Cảnh đứng thẳng dậy, sải bước nhanh chóng về phía Ân Hân.
Ân Hâm như ngừng thở, đầu óc trống rỗng. Hắn nghĩ: Chẳng lẽ... chẳng lẽ anh ấy cũng hối hận?
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, ba bước... hai bước... một bước... Rồi họ lướt qua nhau.
Ân Hâm chết sững tại chỗ. Phải một lúc sau, hắn mới cứng đờ xoay người lại, chỉ để nhìn thấy Lận Cảnh, người vừa không chút do dự bước qua hắn, giờ đã ôm lấy một người khác. Lận Cảnh quay lưng lại với hắn, cúi đầu nói gì đó giọng trầm ấm, một giọng nói mà Ân Hân chưa từng được nghe.
Ân Hâm chăm chú nhìn gương mặt người kia, một gương mặt mà hắn đã nhìn thấy không ít lần trên Tinh võng gần đây.
Quý An Lê, người bạn đời mới cưới của Lận thượng tướng.
Nghĩ đến danh phận đó, Ân Hân cảm thấy không thở nổi.
Quý An Lê lướt qua vai Lận Cảnh, ánh mắt chạm đúng vào ánh nhìn đầy phức tạp của Ân Hân. Cậu khẽ chọc vào vai Lận Cảnh:
"Hình như anh ta đang nhìn anh đấy."
Lận Cảnh ngoái lại, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt của Ân Hân. Cái nhìn hoàn toàn xa lạ, như thể thật sự không nhớ ra hắn ta là ai. Ánh mắt của Lận Cảnh nhanh chóng quay lại dừng trên gương mặt của Quý An Lê:
"Chắc là nhìn người khác. Anh không quen anh ta."
Ân Hâm: "..." Anh có biết tôn trọng người khác không? Chúng ta từng gặp nhau ít nhất năm lần rồi!