Lão Công tước hoàn toàn ngơ ngác. Ông muốn tin tưởng Quý An Lê, nhưng một viên thuốc có thể chữa bách bệnh, thậm chí uống vào là khỏi ngay lập tức?
Ông đã sống ngần ấy năm, chưa từng nghe qua chuyện hoang đường như vậy.
Thế nhưng, sự chân thành của đứa trẻ này khiến ông cảm động, đành tạm gác lại những suy nghĩ bất khả thi đó, mỉm cười nói:
"Thật sao? Vậy thì dượng của con xem như nhờ phúc của An An, trong đời này còn có cơ hội được nếm thử linh đan diệu dược."
Quý An Lê nhìn thấu ý định của ông, cũng mỉm cười đáp lại: "Không có gì đâu ạ."
Dù chưa hoàn toàn chấp nhận lão Công tước, nhưng đối với người cha ruột đã dành tất cả cho mình, trong lòng cậu vẫn có chút cảm động.
Lão Công tước biết Quý An Lê vẫn cần thời gian, nên chủ động nhắc đến danh xưng "dượng" để tránh làm cậu khó xử.
Nhưng... thực ra cậu cũng không nói dối. Đây đúng là linh đan diệu dược thật sự.
Một viên tốn đến năm vạn điểm trị liệu, toàn bộ tinh hệ cũng không tìm ra viên thứ hai.
Nếu muốn có thêm, thì cậu phải bỏ ra thêm năm vạn điểm trị liệu nữa mới có thể đổi được.
Lão Công tước trong lòng mang theo ý cười, nhìn chăm chú vào Quý An Lê với gương mặt rạng rỡ tươi tắn, không nỡ dời mắt. Nhìn thêm được chút nào hay chút đó, nếu ông có chết đi cũng có thể mỉm cười mà ra đi.
Thế nhưng, suy nghĩ đó vừa xuất hiện chưa bao lâu, Lão Công tước đã sững người lại.
Cơ thể vốn đã chai lì vì cơn bệnh dai dẳng, giờ đây đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng chỉ trong chưa đầy một phút sau khi nuốt viên thuốc vào.
Sự thay đổi quá rõ rệt khiến lão Công tước kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
"Đây... An An..." Dù có ngu ngốc đến đâu, ông cũng nhận ra điều không bình thường.
Ông thực sự cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cảm giác nặng nề nơi lồ ng ngực hoàn toàn biến mất.
Những cơn đau nhức do bệnh tật kéo dài suốt nhiều năm qua giờ không còn nữa.
Thậm chí đầu óc cũng trở nên minh mẫn chưa từng có.
Lão Công tước cảm giác như mình đã trở lại trạng thái đỉnh cao của hai mươi năm trước, khi chưa bị thương nặng.
Quý An Lê nhìn vào đôi mắt của lão Công tước – nơi thay đổi rõ ràng nhất. Đôi mắt vốn đục ngầu, đầy tơ máu, nay đã trở nên trong trẻo, sáng rực tinh anh.
Điều này chứng tỏ toàn bộ cơ thể ông đã hồi phục đến trạng thái tốt nhất.
Quý An Lê thở phào nhẹ nhõm. Đúng là đáng giá năm vạn điểm trị liệu – một nửa số điểm có thể cải tử hoàn sinh.
Nhìn thấy hiệu quả thần kỳ như vậy, cậu cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Lão Công tước sau cơn kinh ngạc liền hoàn hồn, nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ bất an:
"An An, chuyện này... rốt cuộc là sao? Con nói đều là thật ư? Sao con có thể lãng phí viên thuốc quý giá như vậy cho ta? Con phải giữ lại chứ! Ta vốn đã ở độ tuổi gần đất xa trời rồi, người cần viên thuốc này nhất chính là con!"
Lão Công tước đấm ngực giậm chân. Ban đầu tưởng chỉ là lời nói đùa, nên ông mới tùy tiện nuốt vào. Nhưng bây giờ biết nó là linh đan diệu dược thực sự, ông lại hối hận khôn cùng.
Ông không nên uống viên thuốc này!
Lời của Lão Công tước khiến lòng Quý An Lê dâng lên một dòng nước ấm, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn:
"Nhưng nếu người chết đi, con sẽ đau lòng. Cha mẹ con cũng sẽ đau lòng... Người không muốn tận mắt nhìn thấy hai đứa bé chào đời sao? Không muốn nghe chúng gọi người một tiếng sao?"
Lão Công tước nghe vậy, vành mắt đỏ hoe: "An An..."
Nhưng... một sinh mạng vô dụng như ông, có đáng để nhận một viên thuốc quý giá như vậy không?
Nếu năm đó không phải vì ông, phu nhân sao có thể chết?
An An sao phải dè dặt trốn tránh suốt bao năm qua?
Con của vợ chồng Quý tiên sinh cũng không đến mức ra đi quá sớm.
Ông là một... kẻ có tội.
Quý An Lê nhìn thấu nỗi dằn vặt và tự trách trong mắt ông, tiến lên nắm lấy tay ông:
"Kẻ đáng chết thực sự là Lão Quốc vương. Nếu người thực sự hối hận, vậy hãy báo thù cho họ. Hãy kéo kẻ đáng chết kia xuống địa ngục."
Quý An Lê không định nán lại lâu. Sau khi dùng hệ thống quét kiểm tra và xác định lão Công tước không có gì bất thường, cậu lấy ra hai lọ thuốc sứ đỏ và trắng.
"Sau này con và Lận Cảnh sẽ không đến nữa để tránh bị Lão Quốc vương nghi ngờ. Cơ thể người vừa mới hồi phục, có khả năng lão Quốc vương sẽ phái người đến trị liệu cho người mỗi ngày. Để tránh bị phát hiện, trong lọ đỏ này, mỗi ngày trước khi họ đến, người uống một viên, nó sẽ khiến người trông như bệnh nặng, yếu ớt sắp chết. Sau khi họ rời đi, người uống một viên trong lọ trắng, sẽ lập tức khôi phục."
Nói xong, cậu nhẹ giọng dặn dò:
"Nhất định phải sống thật tốt."
Lão Công tước không nhịn được, nước mắt giàn giụa, nắm chặt tay Quý An Lê, không nỡ buông. Nhưng ông cũng biết, An An không thể ở lại quá lâu.
Nếu bây giờ bị phát hiện thân phận, An An chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc này, nỗi hận với lão Quốc vương trong lòng lão Công tước đạt đến đỉnh điểm. Dù có phải hy sinh cả mạng sống, ông cũng muốn kéo Lão ta xuống và bắt hắn đền mạng cho những người đã bị hại.
Khi Quý An Lê bước ra khỏi phòng, tâm trạng cậu đã ổn định hơn nhiều. Đối diện với ánh mắt lo lắng của cha mẹ Quý, cậu mỉm cười lắc đầu:
"Con không sao, lão Công tước cũng không sao."
Đi đến bên cạnh Lận Cảnh, cậu lén lút cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Cả nhóm không nán lại lâu, nhanh chóng rời đi và trở về Quý gia.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Quý An Lê cùng gia đình không còn đến phủ Công tước nữa.
Cứ như thể ngày hôm đó trôi qua chỉ là một thủ tục, không đi thì không hợp tình hợp lý.
Lão Quốc vương tức giận đến phát bệnh sau khi mất đi mười quân đoàn, nhưng khi nhận được tin tức này, ông ta chỉ phất tay.
Nhìn tận mắt mới tin. Chỉ cần đã kiểm tra ngay trước mắt, lão Quốc vương sẽ không nghi ngờ.
Sắc mặt ông ta âm trầm, nhìn chằm chằm thuộc hạ:
"Tiếp tục tìm! Lùng sục khắp các hành tinh hoang dã, không bỏ sót bất cứ nơi nào dù là góc khuất nhỏ nhất. Một khi tìm thấy... giết ngay lập tức."
Chỉ khi người đó thực sự không còn tồn tại, ông ta mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Nghĩ đến việc lão Công tước lúc này đang nắm trong tay mười quân đoàn, dù là những quân đoàn thấp kém nhất, cũng không thể xem thường.
"Thân thể lão Công tước thế nào rồi? Có chuyển biến không? Khi nào thì lo liệu hậu sự?"
Ý của ông ta hiển nhiên là tổ chức tang lễ.
Cận thần quỳ dưới đất, gương mặt run rẩy, cẩn thận bẩm báo:
"Mỗi ngày đều có trị liệu sư giỏi nhất được phái đến chữa trị, nhưng không thấy tiến triển. Thân thể lão Công tước vốn đã không tốt, giờ chỉ còn vào nhiều ra ít, trông có vẻ... chỉ còn vài ngày nữa thôi."
Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, vậy mà lại cứ gắng gượng sống tiếp từng ngày. Hơi thở ấy mãi không dứt.
Ánh mắt lão Quốc vương càng u ám:
"Vài ngày? Lần trước ngươi cũng nói vậy, nhưng giờ đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi?"
Cận thần muốn khóc nhưng không dám, ông ta nào có muốn chuyện này kéo dài? Nhưng vấn đề là... hơi thở kia cứ mãi treo lơ lửng, không tắt đi nổi:
"Có lẽ... do chưa được gặp lại con trai, lão Công tước không nhắm mắt nổi, vẫn còn cố gắng gượng."
Sắc mặt lão Quốc vương dịu đi đôi chút, nghĩ cũng phải, dù có một hơi thở cuối cùng cũng không làm nên chuyện gì.
Nhớ đến một việc khác, ông ta lại đanh mặt:
"Nghe nói dạo này lão Ngũ suốt ngày chạy đến phủ Công tước? Hắn đúng là hiếu thuận với vị Hoàng thúc này nhỉ, hừ."
Cận thần không biết phải đáp lời thế nào, chỉ đành cúi đầu chạm đất, không dám lên tiếng.
Lão Quốc vương uể oải dựa lưng ghế, lại ho khan mấy tiếng, hít sâu mấy hơi:
"Ta muốn xem thử, hắn có thể có kết cục gì..."
Lão Quốc vương hiểu rõ, lão Ngũ là vì Vương hậu mà cố tình đối nghịch với mình, chỉ muốn chọc tức ông ta.
Nhưng một kẻ vô dụng như vậy, dù có cố thế nào cũng không thể so với Thái tử, chắc chắn không thành mối đe dọa.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, ông ta lại bị chính mình tát thẳng vào mặt. Bệnh vừa khỏi đã lại bị chọc tức đến tái phát.
Khi Quý An Lê biết được tin này, đã là một tháng kể từ lần cuối cùng cậu đến phủ Công tước.
Lúc này, bụng cậu đã tám tháng, chỉ còn hơn một tháng nữa là sinh. Trường học vừa mới cho nghỉ lễ vài ngày trước, cậu không cần đến trường nữa.
Nhưng điểm trị liệu mỗi ngày vẫn không ngừng gia tăng, cậu lại không nhịn được mà bổ sung thêm mấy loại dược phương bí truyền.
Một phương thuốc trị sẹo, một phương thuốc dưỡng khí huyết, và một phương thuốc dưỡng sinh.
Hai phương đầu đúng là để trị sẹo và bồi bổ khí huyết. Còn phương thứ ba gọi là dưỡng sinh, nhưng thực chất là do Quý An Lê nhờ hệ thống điều chế ra, có tác dụng cải thiện đột biến gen, giúp những người vô sinh có khả năng thụ thai.
Bên trong có một dược liệu đặc biệt cần hệ thống đổi lấy, còn lại đều là dược liệu thông thường. Nếu không thêm dược liệu đó, chỉ là bài thuốc dưỡng sinh bình thường. Nhưng nếu thêm vào, sẽ có tác dụng cải thiện khả năng sinh sản do khiếm khuyết gen.
Quý An Lê nghĩ đến những lời đồn trước đây, cậu và Lận Cảnh vì có độ phù hợp gen đạt 100% mới có thể thụ thai thành công.
Sau đó, để hợp lý hóa sự kiện này, còn mượn danh nghĩa Liên minh Thứ hai để che giấu chuyện mang thai.
Vậy nên, Quý An Lê dự định, sau khi trồng được các dược liệu cần thiết, sẽ thêm vào dược liệu đặc biệt của hệ thống, rồi nhờ Giang Tuấn đưa đến cho những người trong Liên minh Thứ hai đang cần con cái.
Vừa có thể tăng điểm trị liệu, vừa giúp họ đạt được mong muốn.
Liên minh Thứ hai còn chưa biết rằng, chẳng bao lâu nữa họ sẽ có "vận may từ trên trời rơi xuống", vẫn đang ngày ngày cầu nguyện cho hai đứa trẻ của chủng tộc mới được sinh ra suôn sẻ.
Trước đây, họ không được các thế lực khác coi trọng, nhưng nhờ vào Quý tiên sinh và Nguyên soái Lận, họ đã trở thành biểu tượng may mắn. Vậy nên, họ càng mong chờ hai đứa trẻ được sinh ra an toàn.
Nhưng lúc này, Quý An Lê lại đang kinh ngạc vì tin tức mới nhận được:
"Anh nói thật sao? Lão Quốc vương mà biết chuyện này, chắc tức chết mất?"
Lận Cảnh cũng cười:
"Chuyện đó thì chưa biết, nhưng chắc chắn là tức không nhẹ."
"Nghe nói dạo gần đây lão Quốc vương ốm liên tục suốt một tháng, có phải do các anh âm thầm ra tay không?"
"Không phải, là do lão Quốc vương tự làm tự chịu. Nhiều năm nay, ông ta mưu mô quá nhiều, lại giữ chặt quyền lực không chịu buông, việc gì cũng muốn đích thân xử lý. Giờ bị giáng đòn mạnh, nên bệnh thật rồi." Nhưng đáng tiếc chỉ là bệnh nhẹ, không nguy hiểm tính mạng.
Quý An Lê nghe vậy vẫn cảm thấy hả dạ:
"Lão Công tước làm thế nào mà giao quyền kiểm soát quân đội cho Ngũ Hoàng tử? Mà Ngũ Hoàng tử thực sự dám nhận sao?"
Lận Cảnh gật đầu:
"Đây là kết quả sau khi ta và lão Công tước bàn bạc. Lão Công tước dù có binh quyền, nhưng mới nhận lại, nếu muốn nắm vững, cần phải phân chia lại và sắp xếp từ đầu. Nếu giao cả mười quân đoàn cho ta, lão Quốc vương chắc chắn sẽ nghi ngờ ta có ý phản loạn. Nhưng nếu trao cho Ngũ Hoàng tử, là con ruột của ông ta, lại từng bị coi là vô dụng, lão Quốc vương sẽ yên tâm hơn."
Quý An Lê hiểu ra:
"Lão Quốc vương nghĩ dù sao cũng là con mình, mà Ngũ Hoàng tử vô dụng, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho ông ta?"
Lận Cảnh:
"Đúng vậy. Hơn nữa, sau khi Thái tử chơi ông ta một vố lão Quốc vương giờ đã nghi ngờ Thái tử, nên dù có giận cũng sẽ nghĩ thông suốt."
Quý An Lê cảm thấy cách này cũng ổn, nhưng điều duy nhất cần cẩn trọng là Thái tử.
Ngũ Hoàng tử đột nhiên có nhiều binh quyền như vậy, Thái tử e là sẽ có lòng phản trắc.
Lận Cảnh cũng hiểu điều này, nhưng sau khi bàn bạc, Ngũ Hoàng tử vẫn quyết định tiếp nhận:
"Lão Công tước chỉ trao quyền kiểm soát tạm thời, nên chỉ cần chưa chính thức giao quyền, Thái tử tạm thời sẽ không hành động. Nếu hắn thực sự ra tay giết Ngũ Hoàng tử, thì nhà họ Trạch chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Một khi mất đi sự ủng hộ của họ, Thái tử sẽ lo sợ rằng đứa con hoang Y Á sẽ được trọng dụng trở lại."