Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 93: Tiến Cung




Sắc mặt của Quý An Lê vô cùng khó coi, Lận Cảnh tiến lên ôm lấy cậu:

 

"Đừng lo, quân đoàn và quân riêng đều đã chuẩn bị gần xong. Nếu lão Quốc vương thực sự dám giở trò, dù lúc này có phải liều một phen, chúng ta cũng không phải không có cơ hội thắng."

 

Trước đây, Lận Cảnh muốn hành động cẩn trọng, nếu không đến bước đường cùng thì cả anh và lão Công tước đều không muốn để An An gặp nguy hiểm. Một khi thất bại, Lận Cảnh có thể chấp nhận hậu quả, nhưng An An thì không. Vì vậy, dù hiện tại có thể đấu ngang cơ với lão Quốc vương, bọn họ vẫn không dám lơ là.

 

Nhưng đó là trong điều kiện lão Quốc vương không tự tìm đường chết. Nếu ông ta thực sự có ý định nhắm vào hai đứa nhỏ, thì dù có phải liều mạng, Lận Cảnh cũng không để ông ta đạt được mục đích.

 

Quý An Lê lắc đầu rồi lại gật đầu, nhưng không nói gì.Cậu sợ nếu lên tiếng lúc này, sẽ để lộ hận ý  trong lòng mình một nỗi căm hận tưởng như đã bị chôn vùi theo năm tháng, nay lại ùa về, khiến cậu khó chịu đến cực điểm.

 

Vì cha mẹ vẫn còn sống, cậu không muốn có thêm bất kỳ liên hệ nào với Quý Thần Hạo.
Tên đó đã nhận đủ bài học, cậu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao, Quý Thần Hạo đã bị đày đi khai khoáng làm tội nô, sống còn khổ hơn chết.

 

Nhưng bây giờ, Quý An Lê chợt nhận ra rằng, Quý Thần Hạo không phải kẻ chủ mưu.
Lão Quốc vương mới thực sự là kẻ đáng chết nhất.

 

Cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại, ngẩng lên nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Lận Cảnh, cố gắng nở một nụ cười:

 

"Em không sao."

 

Giọng nói khàn đặc, làm sao trông cũng không giống là không có chuyện gì.

 

Lận Cảnh không hỏi gì thêm, sợ cậu sẽ chìm sâu vào dòng suy nghĩ của chính mình.
Anh vừa định nói gì đó để chuyển chủ đề, nhưng Quý An Lê đã chủ động hỏi:

 

"Quân đoàn thật sự đã chuẩn bị gần xong rồi sao? Nếu thực sự phải đánh, anh có nắm chắc phần thắng không? Đừng an ủi em, em muốn nghe sự thật."

 

Câu hỏi này thể hiện rõ quyết tâm của cậu.

 

Lão Quốc vương chắc chắn sẽ không từ bỏ việc cứu thái tử. Cho dù hiện tại Lận Cảnh từ chối, ông ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Lão Quốc vương ngay cả em ruột của mình cũng có thể nhẫn tâm ra tay, làm sao có thể nảy sinh lòng thương xót với hai người ngoài?

 

Trước đây, vì thời cơ chưa chín muồi, họ không muốn hành động quá sớm để tránh đánh động kẻ địch. Nhưng nếu đã không thể né tránh, vậy thì chi bằng chủ động xuất kích.

 

Lận Cảnh bất ngờ trước thái độ của cậu, anh không vội trả lời ngay mà suy nghĩ lại tất cả những gì đã sắp xếp trong mấy tháng qua. Sau đó, anh đưa ra một câu trả lời chân thành:

 

"Có, nhưng chỉ năm phần."              ( ý là 50/50% nha các mom)

 

Năm phần còn lại là do lão Quốc vương đã bám trụ trên Thủ tinh suốt nhiều năm, ai biết được ông ta còn giấu bao nhiêu quân đội tư nhân? Hơn nữa, lão Quốc vương không có điểm yếu bất cứ kẻ nào cản đường ông ta, ông ta đều có thể lợi dụng rồi vứt bỏ. Lận Cảnh và lão Công tước thì khác, họ có nhược điểm.

 

Quý An Lê vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:

 

"Vậy nếu lão Quốc vương đột nhiên bệnh nặng, không thể ra mặt, mà thái tử phải tạm thời quản lý đế quốc, thì anh có bao nhiêu phần chắc chắn?"

 

Lận Cảnh đầy nghi hoặc:

 

"Cái gì?"

 

Chuyện này sao có thể xảy ra? Anh vừa mới gặp lão Quốc vương, ông ta vẫn khỏe mạnh, tinh thần lẫn tinh thần lực đều sung mãn, hoàn toàn không có dấu hiệu bệnh tật.

 

Quý An Lê biết anh lo lắng điều gì:

 

"Anh không cần quan tâm đ ến chuyện đó, chỉ cần trả lời em thôi."

 

Lận Cảnh suy nghĩ một lúc rồi đáp:

 

"Chín phần."

 

Nếu trao cho thái tử cơ hội nắm quyền, e rằng hắn còn mong lão Quốc vương không bao giờ tỉnh lại. Hai cha con vốn đã bất hòa, nay càng có lý do để đấu đá lẫn nhau. Nói chín phần, phần còn lại là để đề phòng một số tình huống bất ngờ có thể xảy ra.

 

Quý An Lê đã có đáp án trong lòng, cũng không giấu giếm Lận Cảnh:

 

"Anh có biết vì sao lão Quốc vương lại muốn hai đứa nhỏ vào cung không?"

 

Lận Cảnh: "Vì sao?"

 

Quý An Lê thu lại ánh mắt:

 

"Lão Quốc vương những năm qua hẳn đã bí mật nghiên cứu cách chiết xuất tinh thần lực. Hiện tại, ông ta vẫn chưa thành công, nhưng đã tìm được manh mối.

 

Bây giờ thái tử đã trở thành phế nhân, ông ta không muốn mất đi người thừa kế trong thời điểm này. Vì vậy... ông ta muốn rút tinh thần lực từ hai đứa nhỏ để giúp thái tử hồi phục."

 

Lời nói của Quý An Lê vừa dứt, Lận Cảnh im lặng hồi lâu. Ánh mắt anh đỏ rực vì phẫn nộ, tay siết chặt thành nắm đấm, hận không thể lập tức xông vào hoàng cung giết chết lão Quốc vương.

 

Lúc này, anh đã hiểu vì sao An An lại phẫn nộ như vậy. Nếu điều này là thật, thì lão Quốc vương định dùng hai đứa con của anh để đổi lấy tinh thần lực cho thái tử!

 

Hai đứa nhỏ mới chỉ mấy tháng tuổi, nếu bị rút tinh thần lực, đừng nói đến chuyện sống sót, e là dù có sống cũng sẽ trở thành phế nhân.

 

Lão Quốc vương đúng là một vị "Quốc vương tốt", tâm địa cũng thật độc ác!

 

Lận Cảnh không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Quý An Lê. Ngay từ đầu, anh đã đoán An An có một số khả năng đặc biệt nào đó, nhưng chưa bao giờ hỏi nhiều. Giờ đây, anh cũng hiểu ý cậu muốn nói:

 

"An An, em định làm gì?"

 

Giọng nói của anh trầm thấp, từng chữ như thể đang nghiến răng nghiến lợi, tựa như muốn nghiền nát xương cốt của lão bệ hạ.

 

Quý An Lê:

 

"Gần đây em đã đưa ra rất nhiều phương thuốc bí truyền. Vậy thì lần này, em đưa ra một phương thuốc có thể giúp thái tử khôi phục, cũng không có gì là không hợp lý, đúng không?"

 

Nếu không để thái tử hồi phục, lão Quốc vương chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ.

 

Lúc này, nếu có cách có thể từ từ khôi phục tinh thần lực của Thái tử, lão Quốc vương chắc chắn sẽ không muốn mạo hiểm làm lộ bí mật mà vội vàng sử dụng phương pháp còn chưa hoàn thiện này.

 

Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội để tiến cung. Trước kia vẫn còn kiêng dè, nhưng giờ đã không định nhân nhượng nữa, thứ mà Quý An Lê không thiếu nhất chính là đủ loại độc không màu không mùi, ban đầu khó mà nhận ra. Không chỉ có hiệu quả tốt mà còn rẻ.

 

Còn về phía Thái tử, hiện tại Quý An Lê có gần hai trăm nghìn điểm trị liệu, đổi lấy một ít dược liệu mạnh như hổ như sói, mặc dù có thể gây ra vấn đề về sau, nhưng ít nhất có thể tạm thời khiến Thái tử có chuyển biến tốt.

 

Quý An Lê từ từ nói ra kế hoạch của mình, Lận Cảnh luôn nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng suy nghĩ một hồi rồi nói:

 

"Hai thứ này cứ giao cho anh, An An, em không cần tiến cung."

 

Lận Cảnh vẫn không yên tâm. Lão Quốc vương đế còn điên cuồng hơn cả những gì hắn nghĩ. Không chỉ hai đứa nhỏ có tinh thần lực cấp 3S, mà ngay cả An An cũng vậy.

 

Hắn sợ lão Quốc vương sẽ đặt mục tiêu lên người An An.

 

Quý An Lê lắc đầu:

 

"Phương thuốc này xuất phát từ nhà họ Quý, nếu em không đi, Lão ta ngược lại sẽ nghi ngờ. Còn anh, ngược lại có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Lận Dự đã trốn thoát chưa?"

 

Trong tình huống này, Lận Dự chỉ có một thân một mình, cho dù có mang theo người, e là cũng không thể chạy thoát, chưa kể còn thất bại trong việc ám sát.

 

Lận Cảnh lắc đầu:

 

"Lận Dự đã bị bắt, hiện đang bị giam trong thiên lao hoàng cung. Chỉ là vì Thái tử gặp chuyện, lão Quốc vương vẫn chưa kịp xử lý hắn."

 

Quý An Lê cau mày:

 

"Tại sao Lận Dự lại muốn ám sát lão Quốc vương? Trước đây hắn không phải là thuộc hạ trung thành của Lão sao?"

 

Lận Cảnh cười lạnh:

 

"Lận Dự từ nhỏ đã bị tàn phế hai chân do trúng độc từ trong bụng mẹ. Cha ta luôn giấu giếm hắn sự thật. Nhưng lần này hắn tiến cung ám sát, là vì không lâu trước đây, hắn mới biết được tình trạng của mình chính là do một tay lão Quốc vương gây ra."

 

Hắn cũng chỉ mới biết chuyện này khi vào cung lần này. Những năm qua, cha hắn đã che giấu sự thật rất kỹ, có lẽ vì biết mình không thể đánh lại lão Quốc vương nên chỉ có thể nhẫn nhịn cầu sinh, chỉ mong giữ được mạng cho Lận Dự.

 

Nhưng ông ta không ngờ rằng, Lận Dự lại âm thầm bán mạng cho kẻ thù suốt bao nhiêu năm qua.

 

Quý An Lê vốn đã có suy đoán, giờ nghe được câu trả lời liền không giấu giếm nữa:

 

"Nếu Lận Dự đã bán mạng cho lão Quốc vương bao nhiêu năm nay, vậy thì những chuyện bẩn thỉu mà Lão ta không tiện ra mặt, Lận Dự hẳn là biết không ít... Anh tìm cách tra xem nơi Lão ta tiến hành nghiên cứu bí mật ở đâu."

 

Nếu Lận Dự đã căm hận đến mức không màng sống chết lao vào cung ám sát, hẳn là đã chuẩn bị tinh thần cùng lão Quốc vương đồng quy vu tận.

 

Vậy thì lúc này... cũng không phải không thể hợp tác với hắn, khiến lão Quốc vương thân bại danh liệt.

 

Lão Quốc vương đã đóng vai người tốt bao nhiêu năm nay, cũng đến lúc phải hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ này rồi.

 

Quý An Lê nói là làm, Lận Cảnh cũng có năng lực hành động mạnh. Rất nhanh, khi lão Quốc vương lần nữa nhắc đến việc muốn gặp hai đứa nhỏ sau hai ngày, hắn liền mở miệng:

 

"Quốc vương, dạo gần đây An An rất bận, thực sự không có thời gian. Bình thường hai đứa nhỏ đều do An An chăm sóc, thần sợ nếu một mình mang chúng tiến cung, chúng sẽ quấy khóc, cho nên..."

 

Lão Quốc vương nếu không phải sợ bị phát hiện điều gì, thì đã sớm mạnh tay ép hai đứa nhỏ tiến cung rồi. Lúc này mặc dù sắc mặt không vui, nhưng vẫn không để lộ cảm xúc:

 

"An An đang bận gì vậy? Chuyện dược liệu sao? Đã có viện trưởng lo liệu, nó không cần phải bận tâm như vậy."

 

Lận Cảnh do dự một chút, như muốn nói lại thôi:

 

"... Không phải."

 

Lão Quốc vương híp mắt:

 

"Lận Nguyên soái, An An gọi ta một tiếng "dượng", có chuyện gì mà không thể nói với người trong nhà?"

 

Lận Cảnh thở dài một tiếng, cắn răng nói:

 

"Không phải thần muốn giấu giếm, chỉ là chuyện này chưa có chắc chắn, cũng sợ nếu thất bại sẽ khiến Ngài và Thái tử điện hạ thất vọng, cho nên..."

 

Lão Quốc vương lập tức nghe ra ý nghĩa trong lời nói:

 

"Ngươi muốn nói, chuyện mà An An đang bận rộn có liên quan đến Thái tử?"

 

Lận Cảnh mặt mày lo lắng, như đang đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn nói ra:

 

"Đúng vậy, Quốc vương cũng biết, tổ tiên An An để lại cho cậu ấy không ít phương thuốc gia truyền. Trước đó, phương thuốc giúp tóc mọc trở lại và làm đen tóc đều nằm trong đó. Vài ngày trước, khi Thái tử gặp chuyện, thần không nhịn được đã nhắc qua một câu. An An sau khi nghe thấy, liền nhớ ra trong đống phương thuốc có một đơn thuốc nói rằng có thể chữa khỏi tình trạng của Thái tử, giúp điện hạ từ từ khôi phục tinh thần lực. Nhưng vì chưa từng thử qua, nên An An không dám tùy tiện..."

 

Đôi mắt lão Quốc vương lập tức sáng lên, giọng nói mang theo vẻ kích động không thể che giấu:

 

"An An thực sự có phương thuốc tốt như vậy? Tốt quá rồi!"

 

Ông ta muốn cứu Thái tử, chính là vì không muốn phải bồi dưỡng một người kế vị khác. Nếu không phải lo lắng về chuyện lập người khác lên thay, ông ta vốn dĩ đã chẳng muốn bại lộ bí mật của mình.

 

Người khác có thể không sao, nhưng một khi dùng phương pháp kia, chắc chắn không thể giấu nổi Thái tử.

 

Lão Quốc vương vốn đã không yên tâm về Thái tử...

 

Nhưng hiện tại có phương thuốc này, ông ta không cần phải mạo hiểm nữa.

 

Đôi mắt đục ngầu của lão Quốc vương lóe lên tia sáng:

 

"Lận Nguyên soái, đừng nói gì về việc chưa thử qua, cứ thử xem sao đã. Hôm sau ngươi dẫn An An vào cung một chuyến đi, dù cho không có tác dụng, trẫm cũng sẽ không trách tội nó."

 

Lão Quốc vương đã đích thân dùng những phương thuốc trước đó của Quý An Lê, quả thật có hiệu quả. Ông ta đã già, tóc bạc cũng không ít, nhưng dùng qua liền thấy rõ kết quả. Hiện tại nghe nói đến phương thuốc này, dù chưa biết hiệu quả thế nào, nhưng nếu lỡ như có tác dụng thì sao?

 

Lận Cảnh do dự một chút, vẫn là lên tiếng:

 

"Vâng, thần sẽ về nói lại với An An. Chỉ là... hai đứa nhỏ vẫn có cần mang vào cung không?"

 

Lão Quốc vương khoát tay:

 

"Bây giờ tình trạng của Thái tử quan trọng hơn, nếu đã bận không chăm lo xuể, thì tạm thời không cần dẫn chúng vào."

 

Lận Cảnh cúi đầu đáp:

 

"Thần tuân lệnh."

 

Nhưng trong đôi mắt cụp xuống, lại ánh lên vẻ lạnh lùng.

 

Ngày hôm sau, cha mẹ Quý xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ.

 

Còn Quý An Lê và Lận Cảnh thì mang theo một chiếc hộp nhỏ, tiến cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.