Chương 64. Đi biển
Tháng sáu mùa hè với tiếng ve râm ran suốt cả ngày, thời tiết năm nay rất nóng bức mọi người chỉ muốn trốn trong nhà không muốn ra đường. Mấy đêm liền Mạnh rất khó ngủ vì nóng dù nha hoàn và Quỳnh Dao thay nhau quạt cho anh suốt đêm. Anh quyết định đi biển Hải Đông để ngắm Vịnh Hạ Long và tắm biển mấy ngày dể trốn nóng. Từ Thăng Long đi lộ Hải Đông cũng mất hai ngày bằng xe ngựa, thời của Mạnh có cao tốc chỉ mất có ba tiếng bằng ô tô. Mạnh và năm thân binh cưỡi ngựa, đi sau là Quỳnh Dao và nha hoàn một xe ngựa và một xe để chở đồ. Anh quyết định đi theo kiểu dã ngoại lên mang cả lều và túi ngủ hiện đại mà anh mang từ thế giới của anh đến mới đến nơi đây.
Ngoài ra dạo này do thời tiết nóng nên khách đến quán ăn của anh cũng ít đi nhiều mặc dù đã thay một số món mới như cá quả nướng, cá chép om dưa, lẩu ếch, anh muốn đi thử khảo sát tìm cách nhập hải sản về để bán ở Thăng Long. Nhiều người giàu ở Thăng Long chưa ăn hải sản vì thời đại này việc vận chuyển xa không đảm bảo được tươi sống, đó cũng là cơ hội và thách thức cho Mạnh. Thời mới đi làm bảo vệ, cạnh phòng trọ có một bạn làm đầu bếp nhà hàng hải sản, thỉnh thoảng khu trọ liên hoan bạn đó có trổ tài nấu nướng Mạnh cũng phụ người bạn đó. Mạnh thấy mấy món ngon nên lân la học, quý tính chịu khó của anh nên bạn đó có chỉ anh mấy món hải sản đặc biệt là cua sốt me và cua sốt ớt kiểu Singapore.
Thực ra lúc này anh không làm vì tiền mà muốn xây dựng hệ thống kinh doanh tốt ở Thăng Long để nếu anh quay về thời mình thì Quỳnh Dao và con anh nếu có vẫn có thể sống tốt. Hiện hàng xuất khẩu ở Vân Đồn đi Trung Hoa ngày càng tăng, lượng bạc đang chảy về túi cuồn cuộn không dứt.
Ngày đầu đi đến huyện Thanh Hà thuộc lộ Hải Đông đã tầm giữa Canh Thân ( 4 giờ chiều ) anh cho dừng xe nghỉ ngơi sau một ngày rong ruổi, anh chọn khu vực vườn vải thiều để nghỉ ngơi. Sau khi thỏa thuận với chủ vườn anh mua lại một cây vải nhiều quả vải thiều chín và ngon nhất vửa ăn và mang về làm quà cho mọi người. Vợ chồng chủ vườn là hai vợ chồng nông dân trẻ thấy anh còn các thân binh đi kèm đoán chắc là quan lớn đầu tiên sợ không dám lấy tiền, sau phải anh phải cho vợ ra nói chuyện họ mới chịu nhận tiền. Ngày hôm đó Mạnh mua của vợ chồng nông dân hai con con gà, anh làm cho thân binh làm sạch sau đó quết mật ong rồi nướng bằng rơm. Mùi gà nướng tỏa ra thơm phức làm Quỳnh Dao và nha đầu nuốt nướng miếng khi thấy mỡ chảy từ con gà xuống lửa cháy xèo xèo. Mạnh lấy dao cắt chia mỗi người một phần chấm với muối chanh ớt và lá chanh xin của chủ vườn ai cũng khen ngon.
Đêm hôm đó vợ chồng anh ngủ trong lều, thân binh ngủ dưới gốc cây còn nha hoàn ngủ trong xe ngựa. Nằm giữa khu vườn nghe tiếng dế kêu rả rích anh nhớ lại tuổi thơ của mình cảm giác tự nhiên thấy buồn man mác.Thấy anh trằn trọc khó ngủ tưởng anh lại buồn vì chuyện con cái nên Quỳnh Dao lại bảo anh.
-Hay em bảo Gái vào ngủ với anh nhé.
Gái là tên nha hoàn đi theo Quỳnh Dao, năm nay cũng đã mười bảy tuổi lớn phổng phao và cũng khá xinh xắn. Lấy nhau gần một năm mà chưa có bầu làm Quỳnh Dao cũng thấy áp lực, thân làm vợ lẽ nếu có con trai thì có cơ hội có tiếng nói sau này vì có con trai trưởng, nếu không có con thì người chồng lấy ai có con thì thân phận sẽ rất kém chỉ như người hầu trong nhà. Nếu Gái có bầu với anh thì chị em cùng cảnh ngộ sau này cũng dễ thông cảm với nhau lên Quỳnh Dao muốn làm mối cho anh.
Thời Trần đây là việc bình thường nhưng Mạnh không muốn phần vì Gái chưa đến mười tám tuổi và anh cũng không muốn vướng bận quá nhiều lúc ra đi. Thời của anh trai gái có thể sống chung với nhau như vợ chồng nhưng cùng lúc có hai cô thì người con trai có vấn đề về đạo đức và Mạnh cũng bị ảnh hưởng lối sống đó nên anh chưa thể chấp nhận được. Hôm sau trời còn sáng sớm mọi người đã dậy để đi đường sớm cho mát, đến trưa thì đến giờ Dậu thì đến được biển. Nhìn biển hoàng hôn với mặt trời đang từ từ lặn ở trên biển cảnh đẹp đến nao lòng. Quỳnh Dao và Gái lần đầu đến biển hai người thấy thích thú rủ nhau xuống biển đùa giỡn với sóng. Nhìn hai cô gái đẹp đang nô đùa trên biển Mạnh cảm thấy tiếc nếu hai người đẹp có bikini như thời anh thì cảnh đẹp biết bao.
Lúc này thân binh đi liên lạc với Khánh Dư đã trở về và báo tướng quân đang bận luyện quân chút việc một lát sẽ tới. Chiến tranh sắp xảy ra nên triều đình khuyến khích các vương gia tuyển thêm thân binh do kinh phí Triều đình nên không thể mở rộng q·uân đ·ội hơn nữa Hưng Đạo Vương có phương châm “ quân cần tinh không cần nhiều”. Lúc này Trần Khánh Dư đang dư rả về tài chính nhất trong các vương gia nên mở rộng thân binh đến năm nghìn người. Quân của Khánh Dư chỉ thua quân Thiên Dực của triều đình về trang bị, còn không thua bất kỳ cánh quân nào vì trang bị tốt cũng như lương bổng tốt nên nhiều người giỏi muốn gia nhập. Khánh Dư đang bận luyện tập cho đám quân mới gia nhập.
Một lát sau thấy tiếng vó ngựa dồn dập, bụi bay mù mịt Khánh Dư và mấy người thân binh phi ngựa tới. Nhìn thấy anh Khánh Dư hồ hởi.
-Hôm nay cả nhà đến chơi với Huynh là tốt rồi, cứ ở đây chơi nửa tháng cho thoải mái.
Mạnh nói.
-Như trong thư đã trao đổi trước với Huynh, đệ muốn tìm một số nhà thu mua cung cấp cho để nguồn Hải sản để đưa lên thành Thăng Long Huynh tìm giúp đệ chưa.
Khánh Dư cười nói.
-Việc của đệ ta đã tìm mai sẽ qua gặp họ, tối nay cứ đến chỗ ta say một bữa rồi mai tính. Một tháng nay anh em ta chưa say rồi.
Tối hôm đó Mạnh cùng Khánh Dư và mấy tướng dưới quyền uống đến say khướt mới về phòng. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Quỳnh Dao mang chậu cho anh rửa mặt và cho anh uống cốc Diệp lục ấm để giã rượu. Ăn sáng xong thấy Khánh Dư dẫn ba người đàn ông dáng người khỏe mạnh, nước da ngăm đen đặc trưng của dân biển vào gặp anh. Khánh Dư giới thiệu.
-Đây là mấy người chuyên thu mua hải sản, ta cho mời đến để trao đổi với đệ.
Mấy người đó chắp tay thi lễ.
-Chào quan lớn.
Mạnh gật đầu chào lại và ra hiệu mấy người đó ngồi, mấy người đó có lẽ sợ anh nên chỉ dám ngồi xuống mép ghế, anh sai người pha trà rồi cùng trao đổi công việc. Qua cuộc nói chuyện mới biết những người dân này chủ yếu thu mua của ngư dân cá, mực, tôm rồi phơi khô sau đó mới mang đi các nơi bán. Khi Mạnh hỏi về các loại hải sản như cua biển, ngao, tu hài, sò huyết thì anh mới biết người dân ở đây chủ yếu dùng để ăn hoặc mang ra chợ bán cho người địa phương ít khi mang đi bán vì khó bảo quản và tiêu thụ. Khi Mạnh nói muốn mua số lượng lớn một người đàn ông lớn tuổi nhất có vẻ là người thủ lĩnh nói.
-Bẩm quan lớn, nếu chúng con giao ở dây thì hàng ngày có thể bán cho quan mỗi loại tầm mươi cân. Còn bảo giao lên kinh thành thì chúng con chịu.
Mạnh hỏi ra mới biết trước đây có người từng mua mang lên kinh thành bán nhưng nửa đường c·hết một nửa do đường xá xa xôi, mang đến nơi bán mãi cũng chẳng được mấy người mua vì lạ nên lỗ vốn từ đó chẳng ai dám làm nữa. Mạnh bảo
-Việc vận chuyển để ta sắp xếp, các ngươi cứ chuẩn bị mối ta sẽ cho người liên lạc trước năm ngày. Mai kiếm cho ta năm cân cua biển và tu hài, tôm biển trước để ta kiểm tra chất lượng.
Hôm sau y hẹn mấy người buôn mang cua, tôm và tu hài đến cho anh, buổi tối anh mời Khánh Dư đến dùng cơm, thấy anh xuống bếp chuẩn bị món hải sản Khánh Dư nghĩ thầm “món này mình ở đây ăn phát chán không biết đệ làm món gì mà mất công thế”. Khi anh mang ra mọi người đều giật mình vì món cua chế biến rất lạ, mùi vị khá hấp dẫn khác hẳn món cua luộc mọi người hay ăn. Ngoài ra còn có món tôm tẩm bột rán và ngao hấp xả, tu hài sốt me. Sau khi ăn thử món ăn cua sốt me và cua sốt ớt Khánh Dư phải khen.
-Hình như không nghề gì mà đệ không làm được, ta chưa bao giờ được ăn món cua biển ngon như hôm nay.
Còn Quỳnh Dao và Gái thì tỏ ra thích thú với món ngao hấp sả và tu hài sốt me. Mạnh hỏi Khánh Dư.
-Đệ định làm mấy món này bán ở quán trong kinh thành, huynh có cách nào giúp đệ chuyển đồ này lên sớm không. Để lâu quá đệ sợ chúng nó c·hết đồ không ngon.
Khánh Dư suy nghĩ một lát rồi nói.
-Ta đang cho quân luyện tập tốc độ với mẫu tử thuyền (đây là loại thuyền chuyên dùng để đánh hoả công, gồm 2 thân lồng vào nhau, 4 mái chèo, 1 buồm. Khung thuyền giả to là thuyền mẹ bọc ngoài, ở phía trước một chiếc thuyền thật nhỏ hơn là thuyền con) hàng ngày ta sẽ cho một thuyền tập chèo từ đây lên kinh thành thời gian giới hạn là hơn một ngày, nếu đúng thời hạn thì ta thưởng, chậm hơn ta phạt đây là cách vừa luyện thủy quân vừa giúp đệ.
Mạnh mừng rỡ, chuyến đi này không uổng công. Sau chục ngày thuê thuyền ngắm vịnh Hạ Long và tắm biển, tối ăn hải sản anh và Quỳnh Dao trở về Thăng Long với làn da đen vì cháy nắng.