Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 95: . Phá thành Lạng Giang.




Chương 95. Phá thành Lạng Giang.
Thành Lạng Giang, một tòa thành nằm cách ải Mục Nam Quan hai mươi dặm là tòa thành có vai trò quan trọng trong việc bảo vệ biên giới. Tòa thành hình vuông cao ba mét, mỗi chiều dài hơn một dặm được xây bằng đá vôi xanh và gạch. Thành do tướng Nguyên là Mông Kha chỉ huy với năm nghìn quân. Gần đây giải thưởng cho đầu Nguyễn Địa Lô làm cho hắn và các tướng chỉ huy các thành vùng Lạng Giang đều háo hức nên cho quân lùng sục. Nhưng do được sự tin yêu của các dân tộc vùng núi họ đã giúp đỡ che chở nên quân Nguyên vẫn chưa tìm ra tung tích của vị thủ lĩnh này.
Mông Kha cho lính dán cao thị khắp nơi treo thưởng lên đến hai nghìn lạng bạc cho ai cung cấp tin tức cho hắn, cáo thị dán hơn nửa tháng cũng chưa thấy ai đến báo tin làm cho hắn buồn bực vô cùng. Mùa hè xứ sở này rất nóng hắn đang cởi trần, tên lính hầu bên cạnh quạt liên tục mà hắn vẫn chẳng thấy mát tí nào. Việc các đoàn lương liên tục bị t·ấn c·ông làm cho không những hắn bị khiển trách mà quân lương thiếu cũng làm cho quân của hắn cũng đang thiếu ăn. Mùa hè đến mang theo rất nhiều muỗi gây cho người ta nhiều ngứa ngáy và bệnh tật. Quân của hắn số lượng bị ốm do chưa quen thung thổ cũng đến hàng trăm người.
Đột nhiên có tên lính chạy vào báo có người muốn đến báo tin về Nguyễn Địa Lô, Mông Kha rất mừng, hắn vội khoác áo cho lịch sự và bảo cho vị khách này vào. Vị khách bước vào đó là một ông thầy Địa lý tuổi ngoài bốn mươi, mặt bé với hàm râu cá trê và đôi mắt lươn gian xảo, vai đeo tay nải. Nhìn thấy hắn ông ta cất tiếng chào hỏi nịnh nọt.
- Hầy dà, chào tướng quân ngộ là thầy địa lý ở bên Trung Hoa sang đây đi tìm long mạch. Mấy hôm trước đi tìm long mạch vô tình phát hiện ra chỗ ở của quân Đại Việt nên có lén tìm hiểu thì biết đó là chỗ của Nguyễn Địa Lô đóng đại bản doanh. Nên hôm nay ngộ tới đây để báo tin tức cho tướng quân lĩnh thưởng.
Nhìn vẻ mặt đáng ghét của tên thầy bói tuy không ưa nhưng Mông Kha vẫn tươi cười.
-Thầy cứ ngồi uống nước đã, từ từ rồi chúng ta nói chuyện. Nếu đúng thì bản tướng sẽ thưởng cho ngươi tuyệt đối không nuốt lời.
Sau khi uống nước, trò chuyện kỹ lưỡng, Mông Kha sai năm tên lính do thám đi theo thầy Địa Lý tìm đến nơi Nguyễn Địa Lô đóng quân. Nửa ngày sau quân về báo đã tìm được vị trí đóng quân của Đại Việt. Mông Kha liền nói với thầy Địa Lý.
-Chiều nay ta sẽ dẫn quân đi t·ấn c·ông cánh quân này, nếu ta mang được đầu hắn về đây thì ngươi sẽ được trọng thưởng. Người chịu khó ở đây chờ ta đi lấy đầu hắn.
Là người cẩn thận hắn cắt hai tên lính ở lại hầu hạ người thày Địa Lý đồng thời cũng để giá·m s·át người này. Sau đó dẫn ba nghìn quân đi để t·ấn c·ông đại bản doanh quan đại Việt chỉ để lại hai nghìn quân trong đó có mấy trăm người ốm yếu ở nhà. Đến bữa cơm chiều khi tên lính mang cơm vào thì đột nhiên bị Thầy Địa lý bất ngờ t·ấn c·ông, bàn tay cong như vuốt hổ chộp lấy họng hắn bóp hắn nghẹt thở c·hết mà không kịp kêu một tiếng. Nghe có tiếng động tên ở ngoài bước vào cũng chịu chung số phận với đồng bọn. Bộ mặt có vẻ gian xảo của người thầy địa lý thay đổi trở lên lạnh lùng, ông ta gỡ đôi râu cá trê ra khỏi khuôn mặt và thay đồ của tên lính vào. Sau đó lấy mấy mũi phi tiêu giấu trong túi đồ của mình.
Đợi cho trời tối hẳn ông ta đi về phía nhà lao, lúc này quân Nguyên đang giam giữ ba trăm người phần lớn là quân Đại Việt là tù binh trong các cuộc giao tranh ở vùng Lạng Giang và một ít là các dân binh các dân tộc chống lại quân Nguyên. Do trời nóng lên bọn lính chui vào trong nhà lao ngồi chỉ để hai tên canh cửa ở ngoài. Khi thấy một người lính đến gần chúng không để ý cho tới khi gần sát mới phát hiện ra người lạ thì lưỡi gươm đã vung lên g·iết cả hai tên. Người thầy địa lý này nhanh nhẹn vác xác hai tên này vào trong, đóng cửa lại và đi sâu vào trong nhà lao. Có bốn tên cai ngục đang ngồi ăn uống, thấy một tên lính đi vào nhưng không để ý, khi cách chục bước chân người lính bước vào vung tay, mấy mũi phi tiêu phóng ra rất chuẩn xác đâm vào họng và ngực làm bọn chúng gục xuống.
Lục đống chìa khóa của bọn cai ngục ông cầm đuốc đi đến dãy nhà lao ẩm ướt tối tăm và gọi to.
- Đỗ tướng quân có ở đây không ?
Sau mấy lần gọi có tiếng đáp lại ở phía bên trái hành lang.
-Kẻ nào goi ta vậy.
Cầm đuốc đi theo tiếng trả lời ông đến cửa một nhà lao thấy có hai người dáng gầy gò, râu dài đang bị xiềng ông nói.
-Tại hạ được tướng Địa Lô cử đến cứu hai ngài.
Sau khi mở cửa thầy địa lý bước vào tiến đến cởi xiềng cho hai người. Nhìn hay người gầy gò gần như da bọc xương không ai nghĩ đó chính là hai vị tướng trấn giữ ải Kha Ly danh tiếng Đỗ Vĩ và Đỗ Hựu. Do không chịu hàng giặc nên bị chúng nhốt ở đây chờ ngày giải về nước. Do phải chịu cảnh ăn uống đói khát, xiềng xích nên hai người bị giảm cân và mất sức nghiêm trọng, đỡ hai người đi ra ngoài ngồi xuống chỗ bàn của lính cai ngục. Thấy thức ăn của chúng hai người mắt sáng lên tranh thủ ăn uống, thầy địa lý nói
- Tại hạ là Thông vốn là quân sư của thủ lĩnh Nùng ở vùng này cải trang vào đây để tìm cách giải cứu hai vị tướng quân và các anh em ở đây. Sau đó nội ứng ngoại hợp mở cửa thành cho quân ta vào c·ướp thành. Lúc này quân địch đã b·ị đ·ánh lừa điều ba nghìn quân đi ra ngoài lên là cơ hội chúng ta c·ướp thành và kho lương của giặc.
Ăn uống cũng đã cảm thấy no, tăng thêm chút sức lực Đỗ Vĩ nói
-Ở đây có giam một số anh em của ta, ngươi mở hết các ngục giam cho mọi người ra rồi cùng tính kế.
Thông chạy đến các ngục mở của cho mọi người ra ngoài và nói mọi người tụ tập ở trước phòng nhà lao để tính kế. Sau một hồi bàn bạc sau người cùng Thông mặc đồ quân Thát rồi đi ra ngoài. Họ chọn sáu người mạnh khỏe đi cùng giả vờ đẩy hai xe bò đến kho v·ũ k·hí, mấy người đó bẻ tạm chân bàn và dùng xích sắt làm binh khí. Bọn lính canh kho thấy mấy tên lính dắt mấy tù nhân đến kho v·ũ k·hí để dọn dẹp như mọi lần nên không để ý, khi đến gần Đỗ Vĩ mặc đồ lính Thát bất ngờ rút kiếm chém c·hết hai tên lính phía trước, mấy người xông lên xử lý nhanh chóng mười tên con lại, Thông ném phi tiêu g·iết mấy tên ở xa định báo động. Lục soát trong đám lính lấy được chìa khóa, mọi người lấy v·ũ k·hí và áo giáp chất đầy hai xe bò rồi chở về nhà lao. Sau khi phân phát xong áo giáp và v·ũ k·hí mọi người buộc vải trắng vào tay phải sau đó đi về phía Nam Thành, nơi đó có đại quân phục sẵn phía ngoài. Một nhóm nhỏ đi về phía bắc chỗ chuồng ngựa đốt lửa và mở chồng ngựa để cho lính kỵ binh không còn ngựa để chiến đấu.
Cuối tháng trời rất tối nên gần như chỉ quan sát được trong tầm 10 mét do đó mọi hành động của mọi người không bị phát giác. Năm mươi người giả làm lính canh đi vào phía cổng thành. Đám lính canh tưởng hôm nay trời nóng mấy tên lính này khó ngủ lên đổi gác sớm khi đến gần mới phát hiện không phải thì quá muộn, Đỗ Vĩ giương cung hạ hai tên đứng trên lầu canh rồi rút kiếm xông lên. Lúc này quân ta lần phía sau cũng xông lên chém g·iết lũ giặc Mông như trả hận bao ngày bị h·ành h·ạ. Ở cửa Bắc chuồng ngựa cũng bị đốt làm náo loạn thu hút mọi sự tập trung nên âm thanh chém g·iết ở phía Nam không làm ai chú ý. Sau một lúc quân ta đã làm chủ cửa thành, mấy người vội lao ra mở chốt cho cửa thành, Thông cũng rút pháo hiệu ra bắn, vệt lửa đỏ bay trên trời tối đen, hai nghìn tộc binh nấp gần đó nhận được tín hiệu thì ào ào. Lúc này quân địch phát hiện ra cửa thành phía Nam bị chiếm nên tên chỉ huy vội vàng dẫn quân ra chặn lại, thấy vậy Đỗ Vĩ và Đỗ Hựu dẫn người xông lên đánh chặn. Lúc hai bên hòa vào nhau lúc đầu quân địch không phân biệt đâu là địch là ta nên bị g·iết rất nhiều, sau mới phát hiện ra dấu hiệu quân Đại Việt mới hò nhau phản kích. Lúc này quân bên ngoài đã tràn vào thành bị t·ấn c·ông bất ngờ, quân chủ lực lại đi vắng nên chẳng mấy quân địch phải bỏ thành tháo chạy, quân ta làm chủ tòa thành. Mọi người nhanh chóng c·ướp lương thực rồi phóng hỏa đốt tòa thành trước khi rút lui. Địa Lô và mấy người lính xông vào phòng chỉ huy địch lấy toàn bộ thư tín đem đi.
Lúc này Mông Kha dẫn quân đến thung lũng thì mọi người đã rút đi, chỉ còn doanh trại trống không và cờ quạt. Biết bị trúng kế khi y quay về lại bị dân binh phục kích tổn thất mấy trăm quân sáng hôm sau mới về đến thành. Thấy thành b·ị c·ướp phá đúng là " trộm gà không được lại mất thêm nắm thóc " y uất ức hộc máu ngã ra b·ất t·ỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.