
mở miệng. Sắc mặt cô đờ đẫn, đôi mắt sưng đỏ hằn lên tơ máu.
Cô chậm rãi ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Ngô Tú Quyên.
Đôi môi tái nhợt, khô nứt hơi mở ra.
“Một khi đã như vậy thì tại sao Lục Minh không đích thân đến giải thích với con?”
Giọng nói của Cảnh Y Nhân khàn khàn như giấy ráp, yếu ớt đến độ cảm giác như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Ngô Tú Quyên nghe mà đau lòng, chậm rãi thở dài một hơi. Bà nắm bàn tay bé nhỏ8của Cảnh Y Nhân, giải thích: “Con à, đừng nghĩ bậy, Lục Minh không đến giải thích vì người cha tổng thống của nó phái nó đi công tác, lời của tổng thống nó không thể không nghe theo!”
“Có việc ư?” Cảnh Y Nhân cười giễu một tiếng, còn chuyện gì trọng đại hơn việc bị vợ bắt gian tại giường nữa. Cô vẫn luôn tự nhủ, Lục Minh không tình nguyện, nhất định anh bị người khác chuốc thuốc. Chờ đến khi trời sáng, khi cô thức dậy, Lục Minh sẽ đến giải thích cho cô. Giống như trước đây, anh dỗ dành cô, ôm cô, an ủi cô, nói với cô rằng anh chưa làm gì với người khác, chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi. Rồi anh sẽ cố gắng níu giữ tình cảm vợ chồng của bọn họ.
Nhưng qua một ngày rồi mà Lục6Minh vẫn chưa xuất hiện trước mặt cô. Cô chờ đến mức tuyệt vọng.
Bây giờ đến cả Ngô Tú Quyên cũng nói dối giúp Lục Minh. Ngẫm lại cũng đúng, Lục Minh là con trai Ngô Tú Quyên, bà không giúp con mình thì giúp ai? Lần này Lục Minh không tìm cô, không tới an ủi cổ, tựa như những gì Cảnh Y Nhân nghĩ, mất anh, cô chỉ còn hai bàn tay trắng, thế nên Lục Minh mới không dỗ dành cổ, yêu thương cô như trước nữa.
Ngô Tú Quyên sốt ruột nhìn cảnh Y Nhân, không biết nên giải thích với cô như thế nào. Chuyện này liên quan đến chính trị của quốc gia, rất nhiều việc bà không thể nói cho Cảnh Y Nhân được. Ngay cả chuyện Hắc Long bị bắt cũng chỉ có Nhạc Nhu biết, hơn nữa cũng chỉ biết3sơ sơ.
Lúc bọn họ đang ngủ trên giường, một đám người lao vào, Nhạc Nhu tận mắt nhìn thấy Hắc Long bị bắt đi, còn mình bị đánh ngất.
Mặc dù cho đến giờ Nhạc Nhu vẫn chưa biết vì sao Hắc Long bị bắt đi, bị đưa đến nơi nào cũng không rõ, chỉ có thể nhìn đứa con mà lo lắng bất lực, không thể nói gì nhiều.