Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 13: Chương 13




Ai ngờ ngày hôm sau lại chẳng thể gặp được. Một lần nữa Chúc Kinh Nho gặp xui, cơn cảm lạnh thật sự đã ập tới dữ dội.

Người xưa nói không sai, tự tạo nghiệt sống sao nổi. Nửa đêm leo núi ngắm sao, sáng sớm đi câu cá vì ham đẹp nên mặc đồ mỏng tang, cộng thêm cái họa do c.ởi đồ mang lại, từng việc từng việc đều không phải việc người bình thường sẽ làm.

Ngủ một giấc tới trưa mới dậy, Chúc Kinh Nho lấy mu bàn tay che đi cặp mắt đỏ hoe, chẳng nghĩ tới chuyện chữa bệnh mà chỉ nghĩ tới một chuyện: Đã có được thông tin liên lạc cá nhân của Bách Thanh Lâm, lần ốm này cũng không lỗ.

Đuôi tóc ướt dính vào da khiến y không thoải mái, Chúc Kinh Nho bèn bò dậy đi tắm tiện gội đầu. Dù đầu óc quay cuồng thì y cũng không quên sấy tóc tạo kiểu cho đẹp.

Chỉnh trang xong, Chúc Kinh Nho cuộn mình trong chăn, ngậm nhiệt kế vào miệng. Sau khi đo nhiệt độ, y chụp ảnh gửi cho Bách Thanh Lâm. Góc chụp cũng ẩn chứa đầy toan tính, chỉ lộ phần cằm, môi và cổ, đầu hơi ngửa lên để lộ trái cổ đỏ ửng vì bị chà xát.

Wechat có 99+ tin nhắn chưa đọc, Chúc Kinh Nho chẳng xem cái nào. Ghim trên đầu là Bách Thanh Lâm, biệt danh đã được đổi thành “Tảng băng lớn”.

Không ngoài dự đoán, đến trạng thái “Đang nhập…” cũng không xuất hiện trong khung trò chuyện. Chúc Kinh Nho uống thuốc rồi úp mặt lên gối, hoàn toàn không sốt ruột, vẫn nhàn nhã đăng lên trang Khoảnh khắc: Đi câu cá tới mức đổ bệnh, lần sau vẫn cứ câu.

Đính kèm là bức ảnh mặt hồ Chúc Kinh Nho đã chụp sáng hôm đó, lộ ra hai chiếc cần câu. Bên dưới ngay lập tức có năm, sáu bình luận.

Viên Dã: Mày chắc chắn không phải nhảy vào sông mò cá đấy chứ?

Chúc Ỷ Ni: Không ngờ ông vẫn còn sống, 6.

Đổng Vực: Đi với ai đấy, Đường Trầm hả?

Đường Trầm: Phía trên đừng có hiểu lầm. Cậu ta không phải đi câu cá đâu, là chim công xòe đuôi, mùa xuân tới rồi đó.

Chúc Kinh Nho quay lại khung trò chuyện với Bách Thanh Lâm. Đối với người chậm chạp trong chuyện tình cảm thì không thể tấn công quá dồn dập, thêm vào đó người y để mắt tới có khả năng còn chưa từng có tình cảm với ai bao giờ.

Chúc Kinh Nho không thiếu thời gian và kiên nhẫn. Tuy nhiên, y không sốt ruột nhưng Đông Ngâm lại sốt ruột, sốt ruột đến độ thấp thỏm không yên.

“Anh Kinh Nho, đã ba ngày rồi, không có anh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mọi người đều thấy không quen. Đúng rồi, chủ quán cũng tưởng anh sẽ tới, sữa đã hâm nóng cả rồi.”

Chúc Kinh Nho nhắm mắt vùi mặt vào trong gối. Sữa cùng ly nước mang tới hôm đó đều khiến tim người ta đập rộn. Đúng là trong nóng ngoài lạnh.

Tảng băng lớn không chỉ chu đáo mà còn biết quan tâm tới người khác.

.

Buổi trưa quán cà phê sẽ do Bách Thanh Lâm cùng một người trông quán. Hôm nay vừa hay tới lượt Đông Ngâm, Hoàng Sâm tí tởn mang cơm hộp tới.

Tối qua ánh đèn chói mắt, Bách Thanh Lâm chẳng thấy rõ ai ngoại trừ Chúc Kinh Nho, vậy nên anh không nhớ về Hoàng Sâm. Anh lịch sự chào một tiếng rồi cởi tạp dề, rửa tay. Sau khi rửa đi rửa lại mấy lần, anh mới nhớ ra điện thoại có rung.

Cặp tình nhân đang anh một miếng, em một miếng ở bàn bên trong.

Chiếc kính không gọng gác trên sống mũi của Bách Thanh Lâm, bóng kính hắt xuống, khiến đường nét khuôn mặt anh càng thêm sắc sảo và hờ hững. Anh ngồi ở vị trí bên cửa sổ mà Chúc Kinh Nho vẫn hay ngồi, chỗ này có ánh sáng và view đẹp nhất.

Khi Chúc Kinh Nho không thường xuyên tới, vị trí này luôn là nơi Bách Thanh Lâm ngồi đọc sách mỗi khi rảnh rỗi.

Ngón tay thon dài lật mở cuốn sách dày rồi lại khép lại. Bách Thanh Lâm liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng không đẹp lắm. Anh cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn ấn nhẹ, đầu gối co lên, tư thế thoải mái hơn bình thường.

Có tin nhắn tới điện thoại, Bách Thanh Lâm vẫn như cũ chẳng để tâm.

.

“Trưa mai em với Hoàng Sâm mời mọi người đi ăn tại tiệm bếp riêng, có món lẩu đặc sản. Chủ quán cũng đi nhé.” Đông Ngâm ăn xong cất công tới mời.

(Tiệm bếp riêng – 私房菜: là mt dng nhà hàng  Trung Quc. Các móăđược phc v tđây thường là móđộc, hiếm nơi có, mang hương v riêng cđầu bếp quán. Nhng quán tim bếp riêng thường nm trong ph ngõ nh, không qung bá nhiu, không gian quán nh nên ch có th phc v ít thc khách cùng mt lúc. Khách hàng tđây thường là khách quen và phđặt trước) 

Bách Thanh Lâm vừa tính từ chối, Đông Ngâm nói tiếp một câu như đinh đóng cột: “Ông chủ của Hoàng Sâm cũng sẽ tới.”

“Hửm?”

Đông Ngâm: “Ông chủ anh ấy là anh Chúc.”

Bách Thanh Lâm không rõ việc đó có liên quan gì tới mình, vẫn muốn từ chối, thế nhưng Đông Ngâm nhanh tay lẹ mặt, lập tức kéo Hoàng Sâm rời đi: “Quyết vậy nhé, tạm biệt chủ quán.”

Bách Thanh Lâm nhìn theo bóng lưng bọn họ một lúc, cuối cùng cúi đầu dọn dẹp bàn cẩn thận, đường gân trên mu bàn tay nổi lên. Xong xuôi, anh mở điện thoại, tài khoản Wechat không thường dùng tới chỉ kết bạn với năm người.

Vừa định xóa thông báo tin nhắn, nhưng vì dừng lại quá lâu nên vô tình mở tin nhắn của Chúc Kinh Nho.

Bức ảnh đó được phóng to – Đôi môi ngậm nhiệt kế đỏ mướt, đầu ngẩng lên dường như có lấm tấm chút mồ hôi, chiếc cổ tỏa ra ánh sáng trắng ngần. Cả bộ phận nhạy cảm, yếu ớt nhất của động vật có vú cũng lọt vào khung hình.

Bách Thanh Lâm trầm ngâm vài giây rồi đưa tay tháo kính xuống, lồng ng.ực khẽ phập phồng.

Muốn hút thêm điếu thuốc, có lẽ do cơn nghiện thuốc hành hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.