Hoàng Sâm vừa bước vào đã bắt gặp Chúc Kinh Nho và Bách Thanh Lâm trong tư thế có phần mờ ám. Từ góc nhìn của cậu ta, ông chủ Bách đứng dựa lưng vào tường, đầu hơi cúi trông không giống đang hút thuốc, mà càng giống đang tán tỉnh ông chủ cậu ta hơn. Hai người mặt đối mặt dường như đã hôn nhau rồi… Cậu ta thật sự không muốn làm phiền, thế nhưng con người có ba việc gấp, phải đi qua khu hút thuốc mới vào nhà vệ sinh được.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Sâm thấy hai người đàn ông tình cảm với nhau, vô cùng kích động, không chút suy nghĩ đã buột miệng.
“Ông chủ, chủ quán, hai người hôn xong chưa?”
“…”
Biểu cảm của Bách Thanh Lâm không thay đổi, bàn tay giữ điếu thuốc hơi co lại. Anh ngẩng lên nhìn Hoàng Sâm, sau đó lại một lần nữa dừng ánh mắt trên khuôn mặt của Chúc Kinh Nho.
Lời từ chối đã được đưa lên mặt bàn, người bình thường sẽ thấy mất mặt, dù thế nào cũng mất hứng. Thế nhưng trông Chúc Kinh Nho lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào. Môi y vẫn cong lên như cũ, híp mắt cười đáp: “Đã rõ, rất rõ rồi.”
Hai người lại im lặng nhìn nhau. Chúc Kinh Nho không biết ngượng ngùng và xấu hổ là gì, Bách Thanh Lâm đành phải rời mắt trước.
Chúc Kinh Nho thật sự không thấy thất vọng. Điều này đã nằm trong dự đoán của y, lần này bị từ chối cũng rất thoải mái, dù là cố ý hay vô tình.
Y đè giọng nói với Bách Thành Lâm: “Em đi giải thích với thằng nhóc kia trước.”
Lúc Chúc Kinh Nho bước ngang qua, Bách Thanh Lâm ngậm lấy điếu thuốc và rít nhẹ một hơi. Khói thuốc thoát ra từ mũi, nhanh chóng tan biến trong không khí.
.
Hoàng Sâm ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh cùng ông chủ mình, tò mò hỏi: “Nhanh như vậy đã chinh phục được rồi?”
“Còn quá sớm.” Chúc Kinh Nho ngửi thấy mùi hương còn vương lại của Bách Thanh Lâm nơi chóp mũi. Có vẻ như là mùi nước giặt, không biết hiệu gì, nhưng thơm hơn nước hoa y tự điều chế.
“Nhưng lúc nãy không phải gì gì đó sao.” Hoàng Sâm nghĩ tới chút chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ: “Nhẽ nào phải thuê phong thì mới tính là chinh phục…”
“Chỉ là xin lửa thôi.”
“Ai lại cho lửa miệng đối miệng ở khoảng cách gần như thế.”
Câu lẩm bẩm này của Hoàng Sâm đã nhắc nhở Chúc Kinh Nho. Người xưa nói rất chuẩn, “vô gian bất thương”, đều là những tay lão luyện từng trải sự đời.
(vô gian bất thương: Không gian xảo không thể làm thương nhân)
Y cố tình để lộ ý đồ, muốn từng bước tiếp cận.
Trong khi “Tảng băng lớn” lạnh lùng đứng ngoài quan sát, sớm đã biết có gì đó không ổn. Trước đó anh lờ đi, bây giờ y công khai thể hiện, vậy anh bèn thẳng thừng từ chối, không cho y chút cơ hội nào để thương lượng.
Chúc Kinh Nho bốc đồng một lần, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tính trêu chọc người ta, kết quả lại bị người ta trêu ngược.
Nếu đổi thành ai khác da mặt mỏng, có lẽ đã bị câu “không hứng thú” đó dọa sợ chạy mất rồi.
Chúc Kinh Nho bèn sờ mặt mình, rất tốt, rất dày.
.
Luôn có những người trời sinh là nhân vật chính trong các buổi ăn uống, Chúc Kinh Nho là một trong số đó. Y rất hoạt ngôn, có thể trò chuyện cùng bất kỳ ai.
Bách Thanh Lâm đã quen im lặng. Áo khoác anh vắt trên lưng ghế, tay áo sơ mi xám xắn lên một nửa, trên cánh tay đeo đai giữ tay áo. Anh ngồi đó cũng không phá vỡ bầu không khí. Mọi người vẫn cười đùa và ồn ào không ngừng, nâng ly chúc mừng, các món lần lượt được dọn lên.
Vị trí ngồi gần sát nhau, khuỷu tay của Bách Thanh Lâm vô tình chạm vào Chúc Kinh Nho, động tác lập tức cứng đờ. Cảm giác đầu tiên là nhiệt độ cơ thể khá thấp. Da thịt cọ nhẹ vào nhau, cảm giác mát lạnh, mềm mại và mịn màng.
Chúc Kinh Nho đã lâu không uống rượu. Hơi cồn khiến khóe mắt y ửng đỏ, giọng nói trở nên mềm mại một cái kỳ lạ. Y dường như có khả năng đọc suy nghĩ, nhìn người kia: “Không lạnh đâu, bẩm sinh đã vậy.”
Bách Thanh Lâm kéo giãn khoảng cách, nói một câu bâng quơ: “Uống ít thôi.”
Chúc Kinh Nho nắm bắt thời cơ: “Nhớ rồi, lần sau sẽ không uống nhiều như vậy nữa.”
Bách Thanh Lâm không nói gì thêm, chỉ giơ tay lên đáp lại lời chúc rượu. Anh hầu như không động đũa, cổ áo sơ mi hơi rộng nhưng tư thế vẫn rất gò bó, tỏa ra cảm giác xa cách vô cùng.
Biết lễ nghi, lại không tham gia cuộc vui, dường như Bách Thanh Lâm không phải đang ở chốn náo nhiệt mà đang ở một sự kiện có phần nghiêm túc.
Rất nhanh sự yên bình đã bị phá vỡ. Đầu ngón tay của Chúc Kinh Nho chạm lên mu bàn tay của Bách Thanh Lâm, chỉ trong thoáng chốc. Động tác của y không có vẻ cố ý mập mờ mà giống như đang tò mò hơn: “Anh Bách, người anh nóng quá.”
Bách Thanh Lâm cau mày theo phản xạ có điều kiện, cánh tay co lại như gặp kẻ địch. Anh cố đè nén cảm giác bức bối, sau một lúc im lặng chỉ có thể hờ hững đáp trả bằng lời trước đó.
“Giống cậu, bẩm sinh.”