Bách Thanh Lâm đến từ trong màn tuyết mờ ảo, áo khoác đen phối cùng kính không gọng, dáng người cao ráo, phong thái khiến người khác không dám lại gần. Vì để lôi Nhạc Xuyên đi, anh còn cố tình đeo găng tay da.
Chúc Kinh Nho trông thấy anh đầu tiên. Khu vườn nhỏ trước cửa quán bar có cửa sổ trần bằng kính, tuyết rơi rất có không khí.
Chúc Kinh Nho ngồi ở sofa, trên bắp chăn có một “phụ kiện hình người”. Trước đó Hoàng Sâm đã mặc áo khoác giúp Nhạc Xuyên, khăn quàng che nửa mặt hắn, tư thế vượt qua giới hạn của loài người.
Nhạc Xuyên nửa quỳ nửa nằm bám dính Chúc Kinh Nho không buông, mãi tới khi Bách Thanh Lâm dừng bước.
“Không ai có thể chia cắt chúng ta…” Bách Thanh Lâm nghe rõ mồn một câu lẩm bẩm này của Nhạc Xuyên.
Chúc Kinh Nho gọi: “Anh Bách.”
“Ừ.” Bách Thanh Lâm từ trên cao nhìn xuống Nhạc Xuyên, đôi con ngươi đen kịt như mặt giếng không gợn sóng. Anh chẳng dành chút sự chú ý nào cho Chúc Kinh Nho, trực tiếp cúi người nắm lấy gáy Nhạc Xuyên, lực tay vô cùng mạnh, nhanh chóng nhấc nửa người hắn dậy.
Chúc Kinh Nho nhìn thấy tuyết dần tan trên đỉnh đầu Bách Thanh Lâm, vệt nước đọng lại trên sống mũi anh, khuôn mặt cũng thật đẹp. Vẫn là mùi hương quen thuộc đó, mùi thuốc lá hòa cùng hương thơm thoang thoảng, hình như anh vừa hút xong một điếu rồi mới đến.
Nhạc Xuyên tuy đã khá xỉn nhưng bản năng sinh tồn vẫn còn. Hắn cảm thấy như sắp bị ai đó b.óp ch.ết, kẻ này vung gậy đánh “uyên ương” đến mức chỉ muốn hắn chết. Nỗi buồn bỗng trào dâng, hắn buông thõng tay gào khóc.
“Anh đánh tôi đi, đừng đánh tình đầu của tôi… Trông em ấy tay trói gà không chặt…”
Nhạc Xuyên quàng khăn che nửa mặt chỉ tay về phía Chúc Kinh Nho, muốn cố gắng tự mình đứng dậy, tiếc là vừa dứt lời đã bị bịt miệng.
Bách Thanh Lâm siết chặt hai đầu khăn, trên mặt không một biểu cảm, có vẻ khá bình thản nhưng ra tay lại rất tàn nhẫn. Anh dùng khăn quàng buộc chặt miệng Nhạc Xuyên lại, đảm bảo hắn vẫn có thể thở.
Chúc Kinh Nho ở bên cạnh chứng kiến cảnh này thì như phát hiện ra châu lục mới, đầu ngón tay mân mê ghế sofa. Y trông thấy Bách Thanh Lâm vô tình để lộ ra một mặt khác, bản năng xâm lược vốn có của sinh vật giống đực như thể trỗi dậy trong anh, tạo nên sự tương phản với khuôn mặt lạnh lùng.
Chúc Kinh Nho không dám nghĩ sâu thêm, vì Bách Thanh Lâm dường như cảm nhận được điều gì đó. Anh quét đôi mắt sâu hun hút về phía y, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi, thế nhưng ngoài miệng vẫn là mấy câu xã giao không mặn không nhạt.
“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”
“Không sao.” Chân Chúc Kinh Nho tê rần, không đứng dậy nổi: “Anh Nhạc rất thú vị.”
Bách Thanh Lâm nói: “Nghiện rượu không thú vị.”
Chúc Kinh Nho trước đó cũng uống không ít, lúc này chỉ có thể thành thật giả bộ ngoan ngoãn.
Bách Thanh Lâm kéo Nhạc Xuyên say khướt chuẩn bị rời đi, chợt nhớ ra chuyện gì đó nên quay đầu lại, nhìn xuống Chúc Kinh Nho đang ngồi trên sofa. Khoảng cách giữa hai người khá gần: “Ốm thì uống ít thôi.”
Chúc Kinh Nho bị mấy chữ này nện cho hoa mắt chóng mặt. Y không dám thở mạnh, đầu óc say xỉn đến vô dụng, không khí dường như cũng nóng lên, thất thần trong thoáng chốc. Đến khi y ngước lên thì Bách Thanh Lâm đã kéo áo Nhạc Xuyên quay người rời đi.
Người ta đã sắp đi khỏi vườn hoa, Chúc Kinh Nho chẳng có lý do gì để tiếp tục ngại ngùng, bốc đồng thì cứ bốc đồng đi.
“Anh Bách.”
Sau khi gọi người kia dừng lại, Chúc Kinh Nho thuận tay ngắt một bông hồng màu hồng phấn trong vườn. Lúc nhét vào túi áo khoác của Bách Thanh Lâm, vài chiếc gai đâm vào bụng ngón tay của y.
Chúc Kinh Nho không để ý, híp mắt cười, trực tiếp hỏi: “Khi nào anh mới thả em khỏi danh sách bị chặn?”
Bách Thanh Lâm đã quen với việc Chúc Kinh Nho vòng vo đặt bẫy, lần này y đột nhiên thẳng thừng như vậy, một cú bóng thẳng khiến anh á khẩu.
“Anh Nhạc cũng đã kết bạn với em rồi.” Chúc Kinh Nho tiếp tục nói, giọng điệu không nghiêm túc, dường như đang đang ám chỉ điều gì đó: “Trước tiên không nói chuyện tình cảm, nói chuyện bạn bè thôi có được không?”
Bách Thanh Lâm lên tiếng từ chối rất dứt khoát: “Tôi không thiếu bạn.”
“Em thiếu.” Chúc Kinh Nho áp sát lại gần anh, nhẹ nhàng đưa tay chỉ để vuốt ve cánh hoa hồng trong túi áo của Bách Thanh Lâm: “Rất thiếu.”
Lúc Bách Thanh Lâm quay đi, Chúc Kinh Nho mới nghe thấy câu trả lời: “Đã biết.”
.
Bốn giờ sáng Nhạc Xuyên tỉnh dậy. Vừa mở mắt là hắn nhìn thấy trần nhà, trong phòng ấm áp. Đã tới Nam Hải, chắc là nhà lão Bách.
Đầu hắn đau như búa bổ, chưa hoàn toàn tỉnh táo. Bỗng, trong bóng tối có thứ gì đó chuyển động, một giọng nói trầm khàn vang lên: “Tỉnh rồi?”
Nhạc Xuyên toát mồ hôi lạnh, lồm cồm bò dậy: “Ai…”
Trong căn phòng tối đen có thể ngửi thấy mùi thuốc lá. Bách Thanh Lâm bật bật lửa rồi hờ hững hút điếu thuốc tiếp theo. Anh ngồi trên ghế bên cạnh giường, sống lưng thẳng tắp.
“Địt, ông làm tôi sợ chết…”
Nhạc Xuyên vừa định nói thêm thì Bách Thanh Lâm đã ngắt lời: “Tránh xa cậu ấy ra.”
“Tránh xa ai cơ?”
“Chúc Kinh Nho.” Bách Thanh Nhu đứng dậy, gõ tàn thuốc vào chiếc gạt tàn thủy tinh bên tay phải, sau đó đóng cửa, như thể chưa từng đến đây.
Não Nhạc Xuyên đông cứng lẩm bẩm: “Lão Bách canh cả đêm đợi mình tỉnh lại, hoàn toàn không quan tâm người anh em này sống chết thế nào, chỉ để cảnh cáo kêu mình tránh xa tình đầu thứ mười.”
“…”
Nhạc Xuyên nhắm mắt lại: “Mơ rồi, nhất định là mơ rồi.”
Note: Không danh không phận mà thích quản quá ha ông chủ Bách!