Quán bar “Perfumum” vô cùng náo nhiệt. Chúc Kinh Nho đang thay quần áo trên tầng ba. Y khoác lên mình chiếc áo phông trắng đơn giản khác hẳn phong cách thường ngày, cũng không đeo khuyên tai. Sau khi rửa mặt, y vuốt ngược tóc, để lộ đường xương gò má thanh thoát, tràn đầy cảm giác thiếu niên, điển trai và phóng khoáng.
Hoàng Sâm đi vào lấy rượu, thoáng nhìn đã bị vẻ thanh xuân tươi đẹp của Chúc Kinh Nho làm cho choáng váng: “Mơn mởn quá ông chủ ơi. Giống hệt tấm ảnh dưới tầng của anh.”
“Còn khác xa.” Chúc Kinh Nho có một đôi môi cười trời sinh, nhìn thế nào cũng như đang giả vờ ngoan ngoãn. Y đứng trước gương, dùng sức làm vết véo thêm rõ ràng.
Hoàng Sâm làm bộ không thấy. Bất kỳ hành động kỳ quái nào cũng đã trở thành chuyện thường, tâm lý không có chút khả năng chịu đựng thì không thể làm nhân viên của Chúc Kinh Nho được.
“A Ngâm bảo thầy Nhạc với chị Tuyết đều tới rồi, không biết chủ quán có tới không.”
Chúc Kinh Nho đưa tay vuốt ve chiếc khăn quàng màu khói đã giặt sạch đặt trên ghế. Hôm nay y chỉ quàng một lần, vẫn rất thơm, rất ấm áp.
.
Tầng một tiếng người ầm ĩ, đám nam thanh nữ tú mặc đủ loại đồng phục khác nhau. Ánh đèn mờ ảo kết hợp cùng tiếng nhạc da diết, sân khấu nâng hạ cũng được trang trí sặc sỡ. DJ là một anh chàng xăm trổ kín cánh tay, có biệt tài trong việc khuấy động bầu không khí.
Pháo hoa khổng lồ nổ “bùm” trên không trung. Tiếng ghi-ta điện và trống inh tai. Những mảnh vụn màu bạc phản chiếu ánh sáng. Trong khoảnh khắc ấy, sự cuồng nhiệt của đám đông lập tức dâng trào.
Đến sát lúc rời đi Nhạc Xuyên và Lý Văn Tuyết vẫn không thuyết phục được ai đó. Bách Thanh Lâm như chuẩn bị ném cuốn sách trên bàn cùng đống hoa hồng vào thùng rác bên cạnh cửa bếp sau. Thôi được rồi, không lay chuyển được, khó xơi quá.
Nhạc Xuyên vốn định thử thêm lần nữa.
Nào ngờ Bách Thanh Lâm đeo cặp kính nho nhã đang phả khói thuốc lại là một con quái vật lạnh lùng đúng tiêu chuẩn, mang theo thứ áp lực bẩm sinh, thậm chí còn cố tình quay đầu nhìn Nhạc Xuyên một lúc, ánh mắt đáng sợ vô cùng.
Lý Văn Tuyết nói: “Lão Bách không thích chỗ đông người, không đi cũng là bình thường.”
“Cậu ta sẽ tới.” Nhạc Xuyên khẳng định chắc nịch. Vốn dĩ cuốn sách không bị cầm ngược, vừa nãy hắn chỉ gạt vậy, không ngờ Bách Thanh Lâm lại thật sự cúi đầu xác nhận, rõ ràng là có mất tập trung.
.
Vì đông khách nên kéo đến mười giờ quán cà phê mới đóng cửa. Bách Thanh Lâm dùng khăn lau đầu ngón tay. Giọt nước từ từ men theo đường gân xanh, rơi xuống va vào mép bồn rửa. Anh cẩn thận điều chỉnh dây đai trên bắp tay, cuối cùng xắn cổ tay áo lên một chút.
Xong xuôi Bách Thanh Lâm khoác áo khoác, chiếc sơ-mi cotton bên trong chỉ cởi nút đầu tiên, để lộ yết hầu ra ngoài.
Bách Thanh Lâm hạ cửa cuốn. Vết bỏng trên ngón tay âm ỉ đau, băng cá nhân quá thô ráp, cảm giác rất khó chịu.
Đại lộ Ngân Hạnh vẫn tấp nập. Bách Thanh Lâm nghiêng đầu nhìn về hướng đường về nhà. Vạch kẻ cho người đi bộ trước đèn xanh đèn đỏ chỗ ngã tư đường trông rất sắc nét. Anh không khỏi nhớ đến chiếc cổ bị siết chặt đè vào bức tường trắng. Nó trắng sáng mịn tựa như món đồ sứ, khiến người ta muốn cắn.
Bách Thanh Lâm thả lỏng hàng lông mày nhíu chặt, hơi ngửa đầu hít thở. Suy nghĩ không thể kiểm soát và cơn khát khó nguôi ngoai, chung quy nguồn gốc khiến căn bệnh của anh trở nặng đều là do Chúc Kinh Nho tiếp cận không chút kiêng dè hết lần này tới lần khác.
Chiếc áo khoác đã giặt kia không cách nào xua tan sự trống rỗng.
.
Bách Thanh Lâm thả người khỏi danh sách chặn. Anh ngồi trên ghế sofa trong vườn hoa nhỏ trước cửa quán bar, tư thế ngồi có phần thả lỏng hơn bình thường.
Chúc Kinh Nho bắt máy rất nhanh: “Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện cho em.”
“Ừ.”
“Một tiếng “Ừ” không đủ đâu.” Giọng Chúc Kinh Nho biếng nhác, tốc độ nói luôn chầm chậm: “Em đoán anh Bách tìm em để đòi lại khăn quàng?”
“Áo khoác của cậu ngày mai Nhạc Xuyên sẽ mang đến.”
“Được.” Chúc Kinh Nho tiếp tục: “Hôm nay đông người quá, em không xuống được, hay là em ném từ ban công xuống cho anh?”
Bách Thanh Lâm đang chuẩn bị trả lời nhưng Chúc Kinh Nho đã đột nhiên đổi ý: “Cũng không được. Cành cây um tùm dễ mắc lại, hay là để em đeo khăn quàng nhảy từ tầng ba xuống trả anh nhé.”
Giọng điệu rất nghiêm túc. Xét sự điên rồ không tuân theo lẽ thường trước giờ của y, thật sự có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Bách Thanh Lâm đánh giá bằng một câu không nặng không nhẹ: “Cậu gan lớn thật.”
“Không to gan thì sao dám trêu chọc anh.”
Lời tán tỉnh mở miệng là tuôn ra, sự mập mờ âm thầm lan tỏa.
Bách Thanh Lâm lần này không im lặng nữa, thản nhiên hỏi: “Định trêu chọc bao lâu?”
“Trêu đến khi nào anh đồng ý thì thôi.” Chúc Kinh Nho vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên ở đầu dây bên kia, vô cùng ngắn ngủi, dường như chỉ là hơi thở và cổ họng rung nhẹ, nhưng thực sự đã nghe rõ.
Tai Chúc Kinh Nho nóng bừng, ngay lập tức đổi chủ đề, “Anh Bách, trước đây em nhắn tin nhiều như vậy, anh có xem không?”
“Có.”
“Xem rồi mà không trả lời?”
“Không muốn trả lời.” Bách Thanh Lâm đứng dậy đẩy mở cửa kính của quán bar, khuôn mặt không chút biểu cảm. Anh nhìn xuống, đầu ngón tay mân mê tay nắm cửa kính vài giây, cảm giác vẫn không thoải mái, “Xuống tầng, Chúc Kinh Nho.”