Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 37: Chương 37




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến khi pháo hoa tàn, Chúc Kinh Nho mới buông tay Bách Thanh Lâm.

Hai người ngầm hiểu ý, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Những rung động và sự mập mờ đều hóa thành làn gió đêm thổi qua núi, lướt qua bên tai rồi lại thổi bay vạt áo.

Chúc Kinh Nho đột nhiên nói: “Anh Bách, chúng ta bỏ trốn đi.”

Tia lửa từ chiếc bật lửa làm bỏng đầu ngón tay Bách Thanh Lâm. Anh hơi ngẩn người, mất một lúc mới hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.

“Em nói thật đấy.” Bóng lưng của Chúc Kinh Nho như đang ôm lấy cơn gió: “Ngay bây giờ.”

Không nhận được câu trả lời cũng không thất vọng, Chúc Kinh Nho chắc chắn rằng Bách Thanh Lâm sẽ đồng ý đi cùng y.

Cuộc “hẹn hò” này vốn dĩ đã được ngầm cho phép.

“Tàu sẽ khởi hành sau nửa tiếng nữa, em đã mua vé trước cho anh rồi.” Trong mắt Chúc Kinh Nho toàn là Bách Thanh Lâm. Sự mới lạ đầy phấn khích trước giờ chưa từng có. Từ năm mười mấy tuổi đến giờ, phần lớn thời gian y đều phiêu lưu một mình, nhưng lần này thì khác.

Năm ba mươi hai tuổi, Chúc Kinh Nho dẫn theo người mình thích cùng lên đường.

.

Đến ga tàu, gửi xe xong xuôi, Chúc Kinh Nho và Bách Thanh Lâm không mang theo bất kỳ hành lý nào, một trước một sau đi xuyên qua ga tàu vắng vẻ giữa đêm.

Khi soát vé vào ga, hai người xếp vào hai hàng, đứng song song với nhau. Chúc Kinh Nho nghiêm túc nhìn về phía trước, nhưng tay lại nhẹ nhàng kéo tay áo của Bách Thanh Lâm.

Đoàn người nhích dần. Chúc Kinh Nho dứt khoát nắm lấy ống tay áo của người kia, động tác thản nhiên mà tinh nghịch, tựa như một đứa trẻ muốn thu hút sự chú ý của người lớn bằng trò đùa dai, bướng bỉnh nhưng lại khiến người ta không sao giận nổi.

Đến cửa soát vé cuối cùng, nhân viên ga tàu nhắc nhở: “Anh đẹp trai có thể buông tay rồi, dù thân thiết đến đâu cũng phải lên tàu trước đã.”

Bách Thanh Lâm nghiêng đầu liếc thoáng qua Chúc Kinh Nho, biểu cảm hờ hững nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Chúc Kinh Nho cảm thấy tai mình nóng bừng, ngoan ngoãn buông tay ra.

.

Chuyến tàu phải mất năm tiếng để đến được ga cuối. Do thời gian gấp gáp nên chỉ mua được vé ngồi. Bách Thanh Lâm ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đăm đăm nhìn màn trời đêm đen thẳm. Còn Chúc Kinh Nho vừa lên tàu đã như kiệt sức, buồn ngủ đến mức đầu lắc lư như sắp rụng một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát tựa vào vai Bách Thanh Lâm ngủ.

Mái tóc mềm mại cọ vào cổ, mùi dầu gội hòa lẫn với hương hoa mai, rất thơm.

Bách Thanh Lâm giữ nguyên tư thế không động đậy, gọng kính gác trên sống mũi có hơi lệch. Anh dường như đã tìm được lý do hoàn hảo để thuận theo tiếng lòng, không tiếp tục kiềm chế bản thân nữa. Sợi dây căng cứng trong đầu dần dần đứt đoạn.

Một lúc sau, Bách Thanh Lâm lặng lẽ dừng mắt trên khuôn mặt Chúc Kinh Nho, cúi đầu cẩn thận quan sát người trước mặt từng chút từng chút một.

Hàng lông mi dài, nốt ruồi son ở đuôi mắt rất rõ ràng. Dù đang ngủ nhưng y cũng không yên phận, má cọ cọ khiến da ửng hồng.

Môi dưới của Chúc Kinh Nho đột nhiên khẽ chuyển động.

Ngón tay Bách Thanh Lâm hơi co lại, mang nét mặt điềm tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngồi đối diện họ là một cặp mẹ con. Đứa bé trong lòng mẹ nửa đêm tỉnh giấc, mơ hồ nhìn thấy chú đeo kính đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của chú ngủ bên cạnh, hình như còn bóp nhẹ một lúc.

.

Khoảng hơn năm giờ sáng, tiếng loa phát thanh vang lên rất lớn: “Ga tiếp theo sắp đến thành phố Hải Khẩu…” thành công đánh thức Chúc Kinh Nho. Y nửa nằm trên ghế, trên người đắp một chiếc áo khoác.

Trời bên ngoài vẫn chưa sáng. Chúc Kinh Nho đi thẳng đến nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân, sau khi lau khô mặt thì mới đến chỗ nối giữa các toa tìm Bách Thanh Lâm: “Anh cả đêm không ngủ à?”

Bách Thanh Lâm đang nuốt nhả khói thuốc không cảm thấy buồn ngủ, gật đầu đáp lại.

Chúc Kinh Nho cầm lấy điếu thuốc trên tay Bách Thanh Lâm một cách tự nhiên, hút một hơi rồi dập lửa, ném vào thùng rác: “Lần sau nếu không ngủ được có thể gọi em.”

Mới sáng sớm đã giở trò lưu manh vốn không phải phong cách của Chúc Kinh Nho, thế nhưng Bách Thanh Lâm lại mang trên mặt nét mệt mỏi, yết hầu nhấp nhô khi hút thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt hơi ngước lên nhìn y với vẻ biếng nhác.

“Cậu rất được voi đòi tiên.” Giọng Bách Thanh Lâm hơi khàn, mang theo chút cảm xúc hiếm khi để lộ. Sáu chữ vốn không mấy thân thiện và dịu dàng ấy, lọt vào tai Chúc Kinh Nho lại biến thành một ý nghĩa khác.

“Anh Bách.”

“…”

Đầu ngón tay Chúc Kinh Nho nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của người đàn ông, lời thốt ra mang ý vị sâu xa: “Nếu hôn vào chỗ này của anh, liệu có ngứa không?”

Bách Thanh Lâm không đáp. Mùi trầm hương xuyên qua làn khói, trong ánh mắt anh pha lẫn sự soi xét và tập trung, hơi thở như đang thổi khói vào má Chúc Kinh Nho.

.

Sáu giờ mười phút sáng, họ đến thành phố Hải Khẩu.

Chúc Kinh Nho lái chiếc Jeep[1] đã thuê từ trước đó đưa Bách Thanh Lâm ra biển. Sóng biển va vào đá ngầm tạo tiếng động vang dội. Trên bãi biển ngoài họ ra không còn ai khác, thế giới tĩnh lặng như ngừng lại.

Chúc Kinh Nho vô tư cởi lớp áo trên người, từng lớp từng lớp một. Sợi dây đỏ ở eo lộ ra ngoài, vết sẹo trên xương bả vai lại một lần nữa hiện rõ, sống lưng thoải mái duỗi thẳng, hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình có vấn đề gì.

Bách Thanh Lâm chọn cúi người nhặt những mảnh áo rơi trên bãi cát. Gân xanh trên cổ tay nổi lên cho thấy trong lòng chủ nhân đang vô cùng mất bình tĩnh.

Sau đó, anh tận mắt nhìn thấy Chúc Kinh Nho dường như muốn nhảy xuống mặt biển xa lạ này. Bóng lưng vàng óng trong ánh ban mai kia là tác phẩm nghệ thuật bí ẩn đầy nguy hiểm mà tạo hóa ban tặng. Cơ bắp y cân đối, dáng người thon dài đẹp đẽ, mọi hành động đều vô cùng tự do phóng khoáng, rõ ràng đang ngày một xa bờ.

Song, đúng lúc này, Chúc Kinh Nho quay đầu lại chờ anh.

Ánh sáng mờ ảo ở nơi đường chân trời phía xa. Mặt nước sóng cuộn nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng. Sau rạng đông chính là bình minh.

Lần đầu tiên trong cuộc sống theo tuần tự đến mức nhàm chán của mình, Bách Thanh Lâm ngắm nhìn ánh ban mai bên bờ biển.

Thoắt cái Chúc Kinh Nho đã chạy về phía anh, hào sảng kéo anh cùng nhảy xuống mặt biển xanh biếc hòa lẫn ánh vàng kia. Như thoát khỏi mọi ràng buộc, như cá voi lao mình xuống nước.

Các nhà sinh vật học nói rằng con người đến từ nước, tất cả mọi thứ đều từng là đại dương. Giờ đây họ cùng trở về hàng tỷ năm trước, trở về thời kỳ nguyên thủy khi cơ thể tận hưởng sự trần trụi.

Dòng nước hỗn loạn và nghẹt thở tràn vào mũi và tai một cách dữ dội. Tầm nhìn dần nhòe đi theo sóng biển. Ánh nắng xuyên qua mặt biển chiếu đến thân thể đan xen lẫn nhau của họ. Chúc Kinh Nho nắm chặt tay Bách Thanh Lâm không buông.

Đợi tới khi anh ngoi lên mặt nước, ngửa đầu hít thở dồn dập, Bách Thanh Lâm mơ hồ nghe thấy tiếng cười hỏi:

“Anh cho hôn không?”

  • Chú thích:

[1] Xe Jeep:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.