Bọn họ bản chất giống hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Quán cà phê vẫn mở cửa như thường lệ, quán bar cũng tiếp tục kinh doanh, chỉ có những bông hồng cắm trong bình trên bàn đã dần héo. Lúc thu dọn, Bách Thanh Lâm phát hiện từng chiếc gai đều đã được ai đó tước sạch.
Thợ làm bánh sau khi dùng lò nướng thì nhắc: “Chủ quán, lần trước anh Chúc đến tìm gặp thấy anh, không cẩn thận làm vỡ cốc, bị thủy tinh cứa vào tay đấy.”
“Biết rồi.” Bách Thanh Lâm không ngẩng đầu, bỏ những bông hồng héo úa vào thùng giấy.
Nhạc Xuyên tự hỏi liệu anh sẽ có phản ứng gì, kết quả chẳng có cái khỉ gì cả. Có thể nhẫn nhịn và cứng đầu như thế, không thông suốt thì độc thân là đáng đời.
Hắn chống cằm, không nhịn được hỏi Bách Thanh Lâm: “Mấy ngày trước quan hệ giữa ông và Chúc Kinh Nho vẫn tốt lắm mà, không phải đang mập mờ sao?”
Bách Thanh Lâm đặt thùng giấy nặng trịch lên mép ván gỗ, dùng băng dính dán kín, yết hầu khẽ di chuyển rồi mới quay sang hỏi: “Mập mờ là như nào?”
“… Rồi, rồi, không mập mờ, kết bạn thuần túy rồi giờ tách ra.” Nhạc Xuyên giơ hai tay đầu hàng.
Bách Thanh Lâm đứng dậy: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Nhạc Xuyên giả chết vội vàng bỏ chạy, tình cờ nghe thấy giọng Chúc Kinh Nho.
“Vào ngồi đi, lát nữa muốn uống gì?”
Hôm qua là một anh chàng phóng khoáng ngang ngạnh, hôm nay lại dẫn theo một anh chàng con lai đẹp trai, mặc đồ rất lịch lãm, mắt xanh mũi cao.
Kính mắt của Bách Thanh Lâm vô tình dính bụi. Anh đứng im lặng mười mấy giây, sau đó rửa tay rất mạnh, nước lạnh khiến khớp ngón tay đỏ ửng.
Nhạc Xuyên mắc bệnh yêu cái đẹp, hắng giọng định giúp anh chàng con lai kia gọi đồ.
Nào ngờ Bách Thanh Lâm bước ra: “Để tôi.”
Rick mỉm cười thân thiện với anh, nói tiếng Đức xen lẫn chút tiếng Pháp, Bách Thanh Lâm đều biết, ứng đối một cách lịch sự và thành thạo.
Chúc Kinh Nho đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đổi tư thế, vẫn là dáng ngồi biếng nhác như không có xương trước đây.
Anh chàng con lai vừa uống cà phê vừa trò chuyện với Chúc Kinh Nho, không khí rất hòa hợp. Cậu ta kể chuyện cười chọc Chúc Kinh Nho cười không ngớt.
Bếp sau im phăng phắc. Trong lúc hút thuốc, Bách Thanh Lâm dùng dây đai giữ cổ tay áo, để lộ ra nửa cánh tay, hoàn hồn cũng là vì Đông Ngâm lên tiếng.
“Chủ quán, trong cửa hàng chỉ có một chậu lô hội thôi, sắp bị anh bẻ gãy rồi.”
“Ừ.” Bách Thanh Lâm dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, tiếp tục đứng ở cửa sau hứng gió lạnh.
Trong lòng mỗi người đều cất giấu bí mật. Cà phê Sumatra Mandheling khi vào miệng mang theo vị chua dễ chịu, chạm đến đầu lưỡi hơi đắng, sau đó mới thơm ngậy.
(Sumatra Mandheling: tên giống cà phê Mandheling được trồng ở vùng trung tâm phía tây Padang, Indonesia)
Bách Thanh Lâm pha hai loại cà phê hoàn toàn khác biệt cho Chúc Kinh Nho và chàng trai kia.
.
Chúc Kinh Nho vẫn như cũ đến uống cà phê mỗi ngày, giống như không có chuyện xảy ra, chẳng qua y không còn cố ý tiếp cận Bách Thanh Lâm nữa. Phần lớn thời gian y đều có bạn bè đi cùng, tâm trạng có vẻ rất vui vẻ.
Người trưởng thành coi trọng thể diện và lòng tự trọng, nhưng Chúc Kinh Nho dường như hoàn toàn không quan tâm đến những quy tắc của thế giới này.
Bách Thanh Lâm đến giờ vẫn chưa thể nhìn thấu Chúc Kinh Nho.
Anh đè nén rất nhiều cảm xúc, đứng đó xay hạt cà phê một cách thờ ơ, lặng lẽ quan sát từng gương mặt mới xuất hiện. Bọn họ đều rất thân quen với Chúc Kinh Nho.
Bách Thanh Lâm sẽ không đuổi bất kỳ vị khách nào đến uống cà phê. Mọi sự giằng co và khó xử đều không tồn tại, chỉ là trở về với sự xa lạ.
Chúc Kinh Nho ở chung với ai cũng không liên quan đến anh, những thứ trong điện thoại cũng không chứng minh được gì.
Bách Thanh Lâm hiếm khi quan tâm đến thế giới ngoài kia. Thế nhưng anh lại nắm rõ một cách bất ngờ.
Năm ngày, Chúc Kinh Nho dẫn theo chín người bạn đến uống cà phê.
.
Ngày thứ sáu, quán đóng cửa sớm, Bách Thanh Lâm bước vào phòng tư vấn tâm lý, ngồi ngay ngắn, trả lời các câu hỏi một cách logic, rõ ràng và đúng mực, hoàn toàn không nhìn ra có gì không ổn.
Khi chuyên gia tâm lý hỏi: “Người có thể khiến các triệu chứng của anh phát tác chỉ có một hay là tất cả?”
“Một.” Lúc này Bách Thanh Lâm mới lộ ra sơ hở, khép mắt lại có chút không được tự nhiên.
“Người này và anh có quan hệ như nào?”
“Không có quan hệ.”
“Giữa hai người đã có bao nhiêu lần tiếp xúc da thịt?”
“Mười lăm lần.” Bách Thanh Lâm nhớ rõ từng lần, bao gồm cả đêm đó lén lút vuốt ve khuôn mặt Chúc Kinh Nho trên tàu.
Chuyên gia tâm lý nhíu mày: “Tại sao lại nhiều lần như vậy?”
Bách Thanh Lâm nhìn thẳng chuyên gia tâm lý, hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”
Chuyên gia tâm lý hậm hực viết một dòng vào hồ sơ bệnh án: “Không có vấn đề gì.”
“Tiếp tục.”
“Người tiếp xúc với anh là nam hay nữ?”
“Nam.”
“Anh ấy đã tiếp xúc với anh như thế nào?”
Bách Thanh Lâm từ chối trả lời.
Chuyên gia tâm lý: “Khi tiếp xúc với anh ấy, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ hay kháng cự?”
“…” Bách Thanh Lâm im lặng mười mấy giây, nghe thấy bên ngoài cửa sổ dường như có tiếng mưa rơi. Giọng anh khe khẽ, cuối cùng cũng thừa nhận sự thật: “Tôi không muốn buông tay.”
“Được rồi.” Chuyên gia tâm lý tiếp tục hỏi: “Sau cùng anh có buông tay không?”
“Không ai thích bị trói buộc mãi.” Bách Thanh Lâm bình tĩnh nói ra sự thật.
Bác sĩ vẫn kê thuốc ngủ như thường lệ. Khai thông tâm lý và trò chuyện đều không thể lay chuyển Bách Thanh Lâm, chỉ có thể khuyên anh nghỉ ngơi nhiều hơn, thử thân thiết với người đó thêm để đạt được hiệu quả trước nhất là thư giãn, sau đó là điều trị.
Bách Thanh Lâm “ừ” một tiếng rồi rời đi. Anh không thể thân thiết thêm được nữa.
Trên đường về, mưa rơi “lộp độp” không ngừng, cả thành phố trở nên xám xịt.
Bách Thanh Lâm đi ngang qua gốc cây ngân hạnh, phát hiện có một con mèo đen nằm bất động ở đó dưới làn mưa. Anh trực tiếp bước qua, dừng lại một lát rồi mới quay lại, đặt chiếc ô lên đầu con mèo.
Bách Thanh Lâm cúi mắt nhìn con mèo một lúc, đứng dậy đội mưa rời đi.
Về đến nhà, áo khoác ướt sũng, áo sơ mi màu xanh khói bị nước thấm khiến màu sắc trở nên đậm hơn. Anh cởi quần áo rồi đi tắm, dọn dẹp xong lại tiếp tục mất ngủ.
Anh không kiểm soát được việc bật điện thoại lên xem tin nhắn. Bất kỳ tiếng rung nào vang lên, anh đều thần hồn nát thần tính, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Bách Thanh Lâm nhắm mắt, trong lòng trống rỗng, dường như ngay cả tiếng gió cũng không nghe rõ.
.
Hôm sau mưa tạnh, quán cà phê lại đón vị khách không mời mà tới, Rick lại ngồi đối diện Chúc Kinh Nho.
Nhạc Xuyên đang say mê ngắm nhìn, đột nhiên Bách Thanh Lâm lên tiếng: “Đẹp sao?”
“Đẹp chứ, cảnh đẹp ý vui, ngồi cùng nhau thật là bổ mắt.” Nhạc Xuyên nói đúng sự thật.
Bách Thanh Lâm khẽ “ừ” một tiếng, vào bếp sau tiếp tục làm việc mình cần làm. Vẻ mặt càng bình tĩnh, cảm giác bức bối trong lồng ngực càng cuộn trào mạnh liệt, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Khi bật lửa một lần nữa không phát lửa, anh ném luôn bao thuốc vào thùng rác.
“Kuang” một tiếng, Bách Thanh Lâm nhìn xuống chúng, biểu cảm trên mặt khó mà diễn tả.
Nhạc Xuyên bước vào: “Ông như này là ghen đấy.”
“Tôi ghen gì?” Bách Thanh Lâm mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại.
“Ông từ chối ai cũng dứt khoát, không bao giờ dây dưa, chỉ có Chúc Kinh Nho là không dứt được. Áo cũng không nỡ vứt, ảnh xé rồi lại dán lại. Cái tật miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo phải sửa đi.” Nhạc Xuyên nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên trong trẻo, đoán Chúc Kinh Nho lại sắp rời đi, chỉ có thể nói đến đây.
Trước giờ trong chuyện tình cảm, người trong cuộc luôn mù mờ, người ngoài cuộc lại tỏ tường.
“Lão Bách, nếu còn không tóm lấy gió, cậu ấy sẽ thật sự chạy mất đấy.”