Đã nhiều năm rồi Chúc Kinh Nho không uống rượu đến mức bất tỉnh như vậy. Sau khi tỉnh, đầu y đau âm ỉ, muốn ngồi dậy nhưng cánh tay không chút sức lực nên chỉ đành nằm tiếp.
Không lâu sau, đầu ngón tay y chạm vào gối, chợt sờ thấy một món đồ.
Chúc Kinh Nho cầm lên, lập tức tỉnh táo hơn. Mảnh ngọc Quan Âm được cột trên sợi dây đen tỏa ra mùi trầm hương thoang thoảng, chứng tỏ chủ nhân của nó đã từng tới đây.
Chúc Kinh Nho đặt ngọc Quan Âm trong lòng bàn tay, dùng ngón tay xoa nhẹ hồi lâu, ngắm nghía qua lại mà không kìm được nụ cười. Chỉ một hành động bất kỳ của Bách Thanh Lâm cũng đủ khiến người ta bất giác hoàn toàn vào tròng.
Hành động ấy lúc này đây cũng đã thành công dỗ dành Chúc Kinh Nho một cách kỳ lạ.
Mảnh ngọc Quan Âm lúc trước không cho chạm vào, giờ lại để lại đây, khiến lòng y xao xuyến hơn bất cứ thứ gì khác.
.
Buổi trưa trời nắng đẹp, trong xanh không một gợn mây. Trước khi ra khỏi cửa Chúc Kinh Nho đã thay đến bảy, tám bộ đồ. Chờ mãi hôm nay trời mới hửng nắng, y ăn mặc cũng thanh thoát hơn. Áo len đen cổ cao dáng rộng có chiết nhẹ ở eo phối cùng đôi chân dài trông cực kỳ xinh đẹp, bổ mắt. Tất cả đều là để đi gặp Bách Thanh Lâm.
Quán cà phê và quán bar chỉ cách nhau một con phố, trên đường có băng ghế để mọi người nghỉ chân. Tấm biển gỗ được đặt chắc chắn trên đùi Bách Thanh Lâm, đang viết lại tên quán cà phê. Anh ngẩng lên, nhìn thoáng qua Chúc Kinh Nho rồi lại tiếp tục tập trung viết chữ bằng bút lông, nét bút nhấn có hơi mạnh.
Chúc Kinh Nho ngồi xuống cạnh Bách Thanh Lâm: “Anh Bách.”
Nốt ruồi nhạt trên cổ tay Bách Thanh Lâm thường xuất hiện trong giấc mơ của Chúc Kinh Nho, bệnh nghiện tay này thật quá hạ lưu, dù dùng làm việc gì cũng khiến Chúc Kinh Nho thích thú.
“Ừ.” Bách Thanh Lâm vẫn giữ thái độ hờ hững, khiến người khác tò mò.
Chúc Kinh Nho chợt nảy ý bốc đồng. Y cố tình chạm vào nghiên mực đặt dưới đất của Bách Thanh Lâm, nhanh chóng bị mực dính vào tay.
Bách Thanh Lâm không chịu được sự nghịch ngợm này, ngón tay chủ động túm lấy hổ khẩu của Chúc Kinh Nho. Anh lấy khăn tay từ trong túi áo, lau cẩn thận: “Đừng nghịch nữa.”
(Hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ)
Chúc Kinh Nho bị túm mà rất thoải mái, trong lòng như ngâm nước đường.
“Lát nữa vào bếp sau lấy xà phòng rửa sạch. Loại mực này để lâu năm, thành vết thì rất khó bay màu.” Bách Thanh Lâm nói với chất giọng đều đều nhưng lời nói mang tính mệnh lệnh lại đi thẳng vào lòng người nghe.
Chúc Kinh Nho chớp mắt, cố tình hỏi: “Em về quán bar rửa không được sao?”
Bách Thanh Lâm bỏ tấm biển gỗ xuống cạnh chân mình, im lặng nhìn Chúc Kinh Nho.
“Anh Bách muốn em tới quán anh uống cà phê sao?”
Bách Thanh Lâm im lặng một lúc rồi trả lời: “Một người uống thì được, hai người thì không.”
“Không cho em dẫn bạn theo, thế thì để hôm khác vậy.” Chúc Kinh Nho đứng dậy, làm bộ chuẩn bị rời đi.
Bách Thanh Lâm không nói nhiều, chủ động nắm lấy cổ tay Chúc Kinh Nho, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên hình xăm màu đỏ sẫm, nét mặt điềm tĩnh. Tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Chúc Kinh Nho cảm thấy chân hơi nhũn. Mọi hành động của Bách Thanh Lâm đều rất mạnh mẽ, rất kích thích. Nhớ lại Viên Dã từng đánh giá Bách Thanh Lâm là người không dễ chọc, quả đúng là không dễ chọc. Ánh mắt lạnh lùng thẳng thừng, bên trong chỉ có một câu: Không cho đi.
Những mâu thuẫn trong hơn mười mấy ngày qua giữa Chúc Kinh Nho và Bách Thanh Lâm thoáng cái đã tan biến. Những chuyện trước đó ngược lại càng khiến mối quan hệ của họ thêm phần nồng ấm.
Cả hai đều không nói hẳn thành lời, giấu đi suy nghĩ của mình, để mọi thứ thuận theo tự nhiên, cũng chỉ còn thiếu chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ.
Chúc Kinh Nho không tiếp tục do dự, hỏi: “Tối qua anh đưa em về nhà sao?”
“Ừ, lần sau uống ít rượu thôi.”
Chúc Kinh Nho hơi chột dạ về chuyện này, nhưng vẫn được lời còn làm ra vẻ như cũ: “Sao đột nhiên anh lại chịu để ý đến em rồi?”
“Em nghĩ sao?” Bách Thanh Lâm không chút bối rối, trôi chảy hỏi ngược lại: “Nhớ hay quên hết rồi?”
Trông bộ dạng điềm tĩnh của anh, Chúc Kinh Nho lại muốn trêu chọc, đáp: “Quên rồi.”
“…”
“Hay lát nữa em đi hỏi Rick, chắc cậu ấy biết.”
Không người đàn ông nào chịu được sự khiêu khích này.
Bách Thanh Lâm cũng không ngoại lệ. Lúc này anh còn nhẫn nhịn là vì nhìn thấy sợi dây đen lộ ra thấp thoáng sau gáy Chúc Kinh Nho.
Mảnh ngọc Quan Âm gia truyền ấy anh đã đeo bên mình nhiều năm, chỉ có thể trao cho vợ, người khác không được phép chạm vào.
Chúc Kinh Nho vẫn chưa biết chuyện này. Trong bụng y có quá nhiều mưu đồ xấu xa, đột nhiên cúi người xuống thì thầm với Bách Thanh Lâm: “Chiều nay anh còn đi câu cá không?”
Bách Thanh Lâm gật đầu.
“Đừng câu cá nữa.” Chúc Kinh Nho tiếp tục trêu chọc. “Anh Bách, câu em đi.” Không đợi người kia trả lời, y đã quay người bỏ đi.
.
Buổi chiều dài đằng đẵng, Chúc Kinh Nho ăn cơm xong thì tìm một chiếc ghế dài, đặt ngay trên ban công. Y đeo kính râm nằm xuống, lười nhác tắm nắng.
Chỉ cần Bách Thanh Lâm bước ra là sẽ dễ dàng nhìn thấy y. Cửa hàng mở phía bên kia đường quả là có nhiều lợi thế, người xưa nói không sai, gần quan được ban lộc.
Trước đây giữ khoảng cách, vừa gần vừa xa, giống như một trò chơi đuổi bắt, Chúc Kinh Nho chơi không biết chán.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc trời tối, Chúc Kinh Nho liên tục nhìn đồng hồ trên tường, đoán xem rốt cuộc tới lúc nào người kia mới chịu chủ động gõ cửa tìm mình. Y giết thời gian bằng cách dùng màu vẽ và vải bạt rồi vẩy màu tùy ý, vì mất tập trung nên vô tình để dính màu lên người.
Chúc Kinh Nho tiếp tục ngồi thờ thẫn trên chiếc ghế dài. Đôi môi ửng hồng ngậm điếu thuốc dài đang cháy, lúc nhả khói ra ngoài trông vô cùng gợi cảm, tựa như nghệ thuật gia điên cuồng nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Y dùng bút vẽ ra rất nhiều tư thế của hai tay Bách Thanh Lâm khi bị trói, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, không tin là không câu được cá lớn.
Tuy nhiên, Bách Thanh Lâm còn kiên nhẫn hơn.
Chúc Kinh Nho tắm xong nằm trên giường lộ vẻ buồn ngủ. Y nhìn điện thoại thấy đã gần ba giờ sáng. Đêm qua say quá nên tinh thần có phần mệt mỏi, y bèn gọi điện cho người kia. Đầu bên kia rất nhanh đã nhấc máy, như thể đang chờ sẵn.
“Anh Bách.”
Giọng nói truyền tới qua điện thoại trầm thấp, chỉ hỏi: “Hửm?”
“Còn không tới nữa thì em ngủ đây… Cửa không khóa, anh đã vào rất nhiều lần rồi…” Chúc Kinh Nho mỉm cười, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt: “Mật khẩu anh biết rồi đó…”
.
3 giờ 15 phút sáng, Bách Thanh Lâm đứng trước cửa nhà Chúc Kinh Nho, đợi đến khi điện thoại reng thì mới chậm rãi vươn tay nhấn chuông cửa. Anh muốn nhìn thấy Chúc Kinh Nho tỉnh táo mở cánh cửa này.
Trong phòng ngủ, Chúc Kinh Nho trở mình, mơ màng ngồi dậy.
Trong khoảnh khắc mở cửa, y mới biết nguy hiểm đã hoàn toàn ập tới. Y bị người đàn ông kia nắm hờ lấy cổ rồi đẩy vào trong. Sức anh rất mạnh, cảm giác áp bức tấn công một cách dữ dội, sau đó bị hôn mạnh lên môi.
Hormone đặc trưng của giới tính nam hoành hành. Lòng bàn tay nóng rực siết lấy vị trí cổ họng yếu ớt nhất. Tư thế ngập tràn sự chiếm hữu, không cho phép từ chối cũng không cho phép hối hận.
Cảm giác ngạt thở dữ dội xua tan cơn buồn ngủ. Máu xộc lên não, Chúc Kinh Nho mở to mắt đón nhận nụ hôn quá đỗi mãnh liệt này.
Nụ hôn của Bách Thanh Lâm rất dữ tợn, đi sâu vào bên trong như li.ếm láp, cũng như đang chơi đùa.
Anh chưa từng hôn ai, tất cả đều theo bản năng, không thầy tự thông. Đầu lưỡi anh luồn sâu vào trong khoang miệng, tận tình quấn quýt lượn vòng tại nơi ẩm ướt ấy. Sau khi dây dưa, anh mút lấy nước bọt y, không ngừng li.ếm láp và cắn nhẹ lên đầu lưỡi ướt át kia.
Chứng bệnh khát khao được thỏa mãn hơn bao giờ hết. Những bồn chồn biến thành d.ục vọ.ng, che giấu rất nhiều sự phiền muộn và ghen tuông không thể kiềm chế.
Hôn đến mức tới cuối Chúc Kinh Nho gần như ngạt thở, nhưng bị nắm chặt sau gáy nên không thể thoát ra. Y phải cầu xin thì Bách Thanh Lâm mới buông tay, chỉ có thể ngửa đầu vừa thở hổn hển vừa run rẩy.
Bách Thanh Lâm nhẹ nhàng vuốt ve eo Chúc Kinh Nho, không áy náy là bao, giọng khàn khàn tràn đầy thỏa mãn: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”