Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 49: Chương 49




Rạng sáng, sau khi lên tàu hỏa, Viên Dã chẹp miệng, dựa vào kinh nghiệm bản thân mà tốt bụng nhắc nhở: “Không gặp mặt chào một tiếng đã đi rồi, không sợ người ta thoát câu à?”

“Không sợ.” Chúc Kinh Nho ung dung đáp: “Có tín vật định tình rồi.”

Viên Dã cũng để ý tới sợi dây đen thò ra sau gáy Chúc Kinh Nho. Gã lập tức đan ngón tay cùng Thanh Sơn, khoe hai chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón áp út: “Nhìn đi, đây mới gọi là tín vật định tình.”

Chúc Kinh Nho nhướng mày, vẫn không địch nổi cặp vợ chồng già, cúi đầu gọi điện cho Bách Thanh Lâm. Mấy cuộc gọi ban đầu không ai bắt máy, cuộc gọi này thì bị từ chối, khiến người ta sốt ruột ghê.

Y chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thích thú. Trong chuyện tình cảm cứ luôn là một bên chủ động, một bên bị động thì cũng không tốt, giờ đến lượt Bách Thanh Lâm theo đuổi y rồi. Người ta nói không sai, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.

Trên tàu không có mấy hành khách. Hiếm ai lại tới Tây Tạng lúc đầu xuân, bởi phần lớn thời gian đường sá nguy hiểm, tuyết lớn gây tắc nghẽn, cảnh vật cũng tiêu điều. Thế nhưng Chúc Kinh Nho lại thích khung cảnh núi non ngập trong tuyết. Người ngoài nhìn vào sẽ cho là tự tìm khổ, mà y lười giải thích lý do.

Thích một thứ lại cần lý do gì sao?

Chúc Kinh Nho ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không kìm được lại nghĩ đến Bách Thanh Lâm. Trên chuyến tàu đến Hải Khẩu lần trước, khi tựa vào vai Bách Thanh Lâm ngủ thiếp đi thật ấm áp, thật yên lòng.

Mùi vị của cảm giác nhung nhớ này cũng thật tuyệt vời. Trước kia y luôn vô âu vô lo, giờ thì không như vậy nữa.

Chúc Kinh Nho lập tức quyết định nhắn thêm một tin cầu xin tha thứ, đúng chuẩn làm việc xấu xong thì giả bộ ngoan ngoãn.

.

Thanh Sơn vốn hiếm khi chủ động bắt chuyện với người khác đột nhiên nói: “Cậu có con mắt tinh tường đấy.”

Tấm hình chụp lưng Bách Thanh Lâm được Chúc Kinh Nho cài làm hình nền màn hình khóa vô cùng bắt mắt

Thanh Sơn vừa nói vậy, Viên Dã đã tỏ vẻ ghen tị: “Cũng bình thường thôi.”

Thanh Sơn lườm Viên Dã.

Viên Dã lập tức ngoan ngoãn, tiếp tục buộc mái tóc dài cho Thanh Sơn.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ thay đổi trong nháy mắt, Thanh Sơn nói với Chúc Kinh Nho: “Đừng lãng phí thời gian xa cách quá lâu như tôi với anh ấy. Có gì cứ nói ra, giấu giếm thì mãi chẳng đoán được nổi đâu.”

Chúc Kinh Nho nắm chặt tay suy nghĩ trong chốc lát, bỗng chợt muốn xuống tàu giữa đường.

Viên Dã đọc được suy nghĩ của y, nhắc nhở: “Gọi nhiều lần như vậy đều không nhấc máy, tính tình quá cứng nhắc, mày chọc tức một chút cũng hay, nếu không sau này sẽ càng không chịu mở miệng.”

Chúc Kinh Nho biết vậy nhưng vẫn hơi hối hận. Giá như trước khi đi y tới gõ cửa nhà Bách Thanh Lâm, hôn lên mặt anh rồi nói: “Anh Bách, dỗ dành em thêm chút nữa đi.”

.

Thời gian trôi vun vút, thành phố Nam Hải đã chạng vạng tối từ lúc nào. Bách Thanh Lâm kiểm soát cánh tay và cổ tay, có thể vẽ ra những hình ảnh sống động như thật từ mọi góc nghiêng, gần như không bao giờ mắc lỗi.

Thế nhưng giờ đây anh lại mất kiểm soát, nét cuối rút về không chuẩn.

Bách Thanh Lâm điềm tĩnh nhìn đóa hoa diên vĩ không trọn vẹn nổi lềnh bềnh trên tách cà phê, không tiếp tục ép bản thân đờ đẫn làm việc nữa, cũng không đóng cửa đúng giờ theo thời gian trên đồng hồ.

Sau khi Đông Ngâm và Hoàng Sâm vai kề vai tan ca, Bách Thanh Lâm đứng rửa tay một mình.

Xung quanh rất yên tĩnh. Bách Thanh Lâm dập cầu dao rồi bước ra ngoài, mở bao thuốc lá mới mua. Không phải Trầm Hương Tô Yên, là Marlboro mà Chúc Kinh Nho từng hút.

Vị bạc hà the mát, khói nhẹ, thậm chí có hơi ngọt.

Bách Thanh Lâm chưa hút bao giờ nên thấy mới lạ. Anh băng qua vạch kẻ đường, đến ngay dưới ban công tầng ba phía đối diện, cúi đầu nhìn dòng chữ phản quang trên bao thuốc – Marlboro, tên tiếng Anh của hãng thuốc lá, do những chữ cái đầu của “Men always remember love because of romance only” gộp thành, ngụ ý “Đàn ông luôn nhớ đến khía cạnh lãng mạn của tình yêu”.

Những chiếc xe đỗ bên đường cũng chìm trong sương mù, mơ hồ phản chiếu hình ảnh cành cây ngân hạnh trơ trụi lá. Bách Thanh Lâm chỉnh lại kính, nhớ lại một số chuyện.

Thời gian đầu tới quán Chúc Kinh Nho không nói năng gì nhiều. Ban ngày ngồi phơi nắng, mỗi ngày gọi hai cốc cà phê, sáng tối mỗi buổi một cốc, thỉnh thoảng đậu xe bên vệ đường ngoài quán cà phê.

Cũng vào một buổi hoàng hôn như này, Bách Thanh Lâm ra ngoài để chuyển hàng vào quán, lúc đi ngang qua chiếc xe bạc mở cửa kính đã thoáng liếc mắt nhìn qua.

Chúc Kinh Nho ngủ gục trên vô lăng, mặt để nghiêng, hai má bị ép vào vô lăng trông khá phúng phính, chóp mũi khẽ hếch lên để hít thở, mang nét ngây ngô, ngờ nghệch như động vật, trông rất mềm mại.

Bách Thanh Lâm đã từng vuốt ve chỗ ấy, biết cảm giác khi chạm vào đúng là như vậy.

Đứng đợi đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, Bách Thanh Lâm không nhúc nhích. Sau đó anh không do dự nữa, cũng không tiếp tục đi về hướng con đường dẫn tới nhà mình.

.

Đêm xuống, vạn vật tĩnh lặng, phải mười tám tiếng đồng hồ mới xuống tàu, mọi người vội vã đến nhà trọ gần nhất để nghỉ ngơi. Thanh Sơn và Viên Dã ngủ chung một phòng, Chúc Kinh Nho ngủ riêng.

Bên ngoài trời tuyết lớn, độ cao ba nghìn mét so với mặt nước biển, không xa cột phát sóng tín hiệu là bao.

Chúc Kinh Nho trùm kín chăn chỉ để lộ khuôn mặt, tóc mái bù xù. Y biết Bách Thanh Lâm ưa mềm không ưa rắn nên nhắn tin có chọn lọc: [ Mai có thể mất sóng, thật sự không nhớ em sao? ]

[ Nếu không nhớ, vậy em sẽ tiếp tục nhớ anh. ]

Chúc Kinh Nho tự lẩm bẩm mắng bản thân đúng là không có tiền đồ. Y biết từ đầu tới cuối đầu sợi dây diều kia luôn nằm trong tay Bách Thanh Lâm, lập tức chấp nhận lời mời kết bạn trên Wechat.

Phải đến ba giờ sáng, sau khi chờ mười mấy giây, cuộc gọi video mới được kết nối.

Bách Thanh Lâm đeo kính, ánh mắt sắc lạnh. Chúc Kinh Nho nhìn thấy rõ râu lởm chởm trên cằm anh, chứng tỏ ngủ không ngon giấc. Trông anh có nét quyến rũ phong trần, dù thế nào cũng rất đẹp.

“Anh Bách.” Gọi xong Chúc Kinh Nho lại cảm thấy ngượng ngùng, kéo dài âm cuối đến là ngọt ngấy.

Nỗi bực bội và bồn chồn đè nén lồng ngực Bách Thanh Lâm tan biến ngay trong khoảnh khắc ấy, thế nhưng ngoài mặt anh vẫn hờ hững, hỏi với giọng bàn chuyện công: “Khi nào về?”

Trong từ điển của Chúc Kinh Nho vốn không có từ “kế hoạch”, chỉ có thể thành thật trả lời: “Không biết.”

Yết hầu Bách Thanh Lâm chuyển động: “… Dải ngân hà thì sao?”

“Ngày mai, ngày kia đều có thể.” Chúc Kinh Nho vừa nói vừa vén chăn. Y quen ngủ khỏa thân, không hề có ý cố tình khiêu khích, chỉ đơn giản muốn cho Bách Thanh Lâm thấy ngọc Quan Âm: “Anh Bách, nhìn nè, em đang đeo này.”

“Ừ.”

“Buộc dây đỏ, Quan Âm cũng phù hộ.” Chúc Kinh Nho vừa nói vừa di chuyển màn hình xuống, trần như nhộng để Bách Thanh Lâm nhìn thấy toàn bộ.

Bách Thanh Lâm im lặng cúp máy.

Khung hình khựng lại đột ngột, Chúc Kinh Nho giật mình, tự lẩm bẩm: “Giận lên đúng là hung dữ quá, hung dữ đến mức làm người ta phấn khích.” Y hoàn toàn không sợ hãi, cúi đầu nhìn hình đại diện trong WeChat của Bách Thanh Lâm, chợt ngây người.

Bàn tay cầm tách cà phê kia, trong cuộc gọi video vừa nãy hình như đang vuốt ve một món đồ quen thuộc.

Chiếc áo đó đáng lẽ phải nằm trong tủ quần áo của Chúc Kinh Nho.

.

Camera giám sát trong nhà xem được qua ứng dụng điện thoại. Trong video giám sát, cửa nhà hé mở, Chúc Kinh Nho chỉ cho một người biết mật khẩu nhà mới.

Người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng đi từ phòng khách vào phòng ngủ, cầm trong tay chiếc áo phông trắng kia, sau đó ngồi lên giường của Chúc Kinh Nho ôm lấy gối đầu, dựa vào tường và từ từ nhắm mắt.

Chúc Kinh Nho xem không rời mắt, tim đập loạn nhịp.

Vài phút sau Bách Thanh Lâm đứng dậy mở tủ quần áo, lấy bộ đồ ở nhà mà Chúc Kinh Nho hay mặc nhất rồi cúi xuống ngửi, sau cùng ôm vào lòng, ngón tay không ngừng vò lấy nó. Khuôn mặt cấm dục ấy trở nên cuồng nhiệt trong đêm khuya, có chút quyến luyến bệnh hoạn, thứ d.ục v.ọng hỗn tạp được diễn tả sống động qua từng cử chỉ.

Chúc Kinh Nho lần đầu trông thấy một Bách Thanh Lâm như vậy, mạnh mẽ nhưng cũng để lộ sự yếu đuối, như chú mèo đen bản tính lạnh lùng, không biết làm nũng, chỉ âm thầm li.ếm móng, nhưng đuôi trong vô thức lúc nào cũng quấn lấy cổ tay người.

Bách Thanh Lâm chuẩn bị phủ áo lên mặt. Anh ngửa đầu ra sau, yết hầu trượt xuống. Bỗng anh khựng lại, đưa tay gỡ kính xuống rồi nheo mắt, kìm nén hơi thở, quai hàm khẽ chuyển động, nhìn về phía bức tường.

Dù không hay biết, ánh mắt anh và ánh mắt Chúc Kinh Nho đã giao nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.