Trước khi ra khỏi nhà, Chúc Kinh Nho đeo chiếc nhẫn bạc kia vào ngón tay. Lúc cúi xuống xỏ giày, y do dự hơn mười giây, sau cùng vẫn quay lại vào trong, xịt chút nước hoa lên cổ tay. Nhưng y cũng không muốn để người ta nhận ra mình quá chăm chút, vậy nên suốt quãng đường, cửa sổ xe luôn để mở, cố gắng làm nhạt bớt hương nước hoa.
.
Chúc Kinh Nho bước từng bước lên bậc thang, lớp kính của quán cà phê phản chiếu bóng hình y. Y mặc một chiếc áo lông đen dáng rộng với những đường cắt may độc đáo, phối cùng quần cargo. Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt và dáng người thì hoàn toàn không có vẻ gì của người đã ngoài ba mươi. Thêm vào đó, y còn sở hữu một đôi mắt giỏi gạt người, không chứa chút dụ.c vọ.ng nào nhưng cũng dường như tràn đầy h.am m.uốn.
Chẳng qua, kế hoạch của Chúc Kinh Nho lần này đã thất bại, muốn gạt cũng chẳng có cơ hội gạt. Y ngồi ở vị trí sát cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng mân mê mặt bàn, khớp xương hơi cong lại, đuôi mắt khẽ liếc về phía Bách Thanh Lâm đang đứng cúi đầu đọc sách ở quầy.
Cuối cùng y đã hiểu vì sao Bách Thanh Lâm lại đồng ý gặp mặt bàn chuyện. Vì anh chỉ phụ trách pha chế và bỏ vốn, quán cà phê có tài vụ chuyên nghiệp đứng ra móc mối.
“Hợp tác vui vẻ.” Người đẹp tóc dài gợn sóng ngồi phía đối diện đưa tay qua.
Coi như tạo chút quan hệ, cũng không lỗ. Hai người bắt tay, ký hợp đồng. Nữ tài vụ xinh đẹp bỗng hỏi: “Tôi nghe họ kể cậu rất thích cà phê do chủ quán chúng tôi pha.”
“Thật sự rất thích.” Chúc Kinh Nho chẳng hề do dự, nghiêng đầu nhìn về phía Bách Thanh Lâm: “Trước đây tôi không thích uống.”
.
“Chất lượng hạt cà phê bên cậu ta cung cấp tốt hơn ngoài thị trường không chỉ gấp ba lần, thế nhưng giá cả lại vẫn vậy.” Lý Văn Tuyết đưa hợp đồng cho Bách Thanh Lâm: “Thật không ngờ đấy. Kẻ lãng tử như vậy lại từng sống ở Nam Mỹ, Châu Phi, hơn nữa còn có bạn bè trồng cà phê. Mỗi tháng đều dư một mẻ hạt cà phê tươi mới, vừa hay có thể cung cấp cho chúng ta.”
“Ừm.” Bách Thanh Lâm nhìn chữ ký của Chúc Kinh Nho. Nét chữ như người, rất khoa trương, nét bút sắc nét. Nhìn xuống dưới, khoảng trắng trống trên trang giấy có hai chữ cái rất nhỏ, “Hi”.
Lý Văn Tuyết cũng chú ý tới: “Có đánh tiếng với ông rồi à?”
Bách Thanh Lâm ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhìn về vị trí bên cửa sổ.
Người kia đã đi rồi. Anh bèn dọn dẹp giấy tờ, vừa định đeo chiếc tạp dề nâu vào thì nhân viên phục vụ bên cạnh tò mò hỏi: “Chị Văn, sao lại là lãng tử?”
“Muốn ăn chơi tới mức nào thì có thể ăn chơi tới mức đó. Hơn nữa với khuôn mặt đấy, có ai trông thấy mà không mê muội.” Lý Văn Tuyết trả lời xong thì chợt bắt gặp ánh mắt Bách Thanh Lâm, lập tức sởn da gà. Thế nhưng, cô nghĩ chắc do Lão Bách không thích nghe mấy lời đồn nhảm, chỉ đơn giản bỏ qua sự khó chịu, tiếp tục tám chuyện cùng nữ phục vụ: “Cậu ta rất nổi tiếng. Mười năm trước từng tham gia một ban nhạc rất hot, về sau không rõ làm gì… Không ngờ quán bar đối diện lại do cậu ta mở, hôm nay coi như được gặp người thật rồi.”
“Đáng tiếc là cậu ta không hứng thú với phụ nữ, nghe bảo là gay.”
…
Bách Thanh Lâm quay người đi rửa tay, rửa tay xong thì lau thật sạch. Anh đã quen kiểm soát toàn bộ quá trình theo đúng tuần tự. Lau tay xong, anh đi tới chỗ xe tải đỗ bên ngoài quán, bê hạt cà phê vào.
Ra ra vào vào đều phải đi qua một chiếc ô tô màu bạc. Khu tấc đất tấc vàng như này xuất hiện xe sang cũng là chuyện bình thường, chẳng qua rõ ràng gần đó có bãi gửi xe.
Chủ xe ngồi ở ghế lái hình như đang ngủ, đắp chăn che cả người lẫn mặt.
Tới lần cuối Bách Thanh Lâm đi qua để chuyển thùng hàng cuối cùng, chiếc xe đó mới từ từ hạ cửa kính, một bàn tay đeo nhẫn bạc thò ra, đặt trên mép cửa.
“Trưa anh có rảnh đi ăn cùng tôi một bữa không?”
Thật bất ngờ, lại gặp nhau rồi.
Giọng nói của Chúc Kinh Nho cũng giống như ngoại hình của y, rất dễ nhận biết. Chất giọng thư thái và thoải mái, tựa như lời mời bình thường dành cho người bạn cũ, chẳng hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Bách Thanh Lâm nghe tiếng thì dừng bước. Anh cúi đầu nhìn xuống chóp mũi bị bịt chăn tới ửng hồng của Chúc Kinh Nho. Anh rất thẳng thắn, giọng điệu không lên không xuống, chỉ như đang kể lại sự thật: “Tôi không quen ăn bên ngoài.”
Ngụ ý rất rõ ràng: Uống cà phê thì hoan nghênh, liên lạc riêng tư thì không cần thiết.
Khi Bách Thanh Lâm hờ hững nhìn người khác sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức. Mí mắt anh hơi nheo lại, màu đồng tử rất sẫm, hơn nữa mấu chốt ở đây là anh nói chuyện quá thẳng thừng, khiến người khác uất nghẹn.
“Vậy sao.” Chúc Kinh Nho chẳng hề ngại ngùng, tỏ vẻ từ chối thì từ chối, dù sao y cũng chỉ tiện miệng hỏi.
Bách Thanh Lâm đứng đó, nhìn theo Chúc Kinh Nho rời đi. Khoảnh khắc cửa sổ lướt ngang qua anh, Chúc Kinh Nho cố ý quay sang nhìn thoáng qua Bách Thanh Lâm. Khuôn mặt đào hoa ấy quả rất phong lưu, hơn nữa còn bỏ lại một câu trêu chọc đầy hớn hở.
“Ông chủ Bách, hợp tác vui vẻ nhé.”