Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 70: Ngoại truyện 10.




Lá thư của Bách Thanh Lâm

Tôi và Kinh Nho là hai thái cực.

Tôi khô khan, vô vị, cứng nhắc, chẳng chút ưu điểm nào, không để ý thời tiết cũng chẳng nhớ sinh nhật của ai, sống một cách ích kỷ và thờ ơ.

Còn em ấy.

Em ấy lại là điều tốt đẹp nhất trong những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Em ấy nhớ mùa nở của từng loài hoa, lưu lại cảnh hoàng hôn mỗi ngày. Em ấy có thể đặt chân đến bất cứ nơi đâu mà em ấy muốn.

Em ấy trời sinh đã biết cách yêu thương người khác.

Em ấy rất tốt, rất tốt, không ai tốt hơn em ấy.

Dù em ấy có phải người yêu tôi hay không.

Tất nhiên, tạ ơn trời đất.

Em ấy là người yêu của tôi.

Tôi và em ấy gặp nhau tổng cộng hai lần.

Một lần là khi chúng tôi còn nhỏ.

Em ấy không biết tôi đã quay đầu nhìn em ấy, suýt lên xe trễ.

Tôi cũng không ngờ nhiều năm sau chúng tôi lại có thể gặp lại.

Tôi không thích Tô Châu.

Thế nhưng giữa dòng người xuôi ngược, tôi lại trông thấy em ấy trước.

Vì thế, đôi lúc tôi bằng lòng về quê.

… Ừ. Con người thỉnh thoảng cũng nên thành thật.

Khi ấy, một tôi còn nhỏ tuổi đã bắt đầu mong ngóng được gặp lại em ấy.

Thế nên suốt bao năm, tôi luôn tới ga Tô Châu sớm hơn giờ khởi hành, hoặc chờ đợi, hoặc đi tìm ở từng sân ga.

Thế mà vẫn mãi chẳng gặp được.

Rồi rất nhiều năm trôi qua.

Hôm đó, em ấy trông thấy tôi trước.

Em ấy một lần nữa bước vào cuộc đời tôi.

Tôi thì lại chẳng chút chuẩn bị.

Cứng nhắc như một cỗ máy cố chấp vận hành theo trình tự mà mình đã đề ra.

Tôi ngày càng tệ hơn.

Tôi đã hoàn toàn rèn luyện bản thân thành một người “đạt chuẩn” theo định nghĩa của thế tục.

Để hòa nhập một cách đúng mực với xã hội này, tôi từ sớm đã từ bỏ việc giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Từ bỏ tất cả những thứ kỳ vọng hão huyền hơn cả huyết thống.

Trước khi em ấy yêu tôi, tôi chưa từng tin rằng tình yêu sẽ đến với mình.

Dù có, thì cũng là giả tạo, không cần thiết.

Cùng với năm tháng đổi thay, tôi cũng đã quên mất em ấy của thời niên thiếu.

Bởi nhanh chóng quên đi một người hẳn không có bất kỳ mối liên hệ nào với tôi trong cuộc đời này, là chuyện rất dễ dàng.

Con người giỏi nhất là quên lãng, mà tôi cũng giỏi nhất việc trở nên tê liệt.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn tự trách bản thân của trước đây.

Nếu thiếu chút nữa thì sao?

Thiếu chút nữa không gặp được nhau thì sao?

Bốn chữ “nuối tiếc cả đời”, tôi không dám nghĩ đến.

Sau này, tôi thường thấp thỏm, hoang mang và sợ hãi khi em ấy không ở bên.

Khi tỉnh dậy, tôi lập tức hụt hẫng

Lúc làm việc em ấy không ở bên, tôi cũng hụt hẫng.

Trời mưa muốn tới đón em ấy nhưng phát hiện ô bị ai đó lấy đi mất, tôi cũng thấy hụt hẫng.

Tôi hụt hẫng nhưng hạnh phúc.

Bởi vì khi viết lá thư này, em ấy đang ngủ trong vòng tay tôi.

Tôi hiển nhiên là hạnh phúc.

Em ấy dạy tôi cách thành thật, dạy tôi khi yêu một người thì đừng chỉ hôn nhẹ người ấy, mà còn phải nói “Anh yêu em”.

Điều này đối với tôi của trước kia mà nói là sự viển vông.

Em ấy dạy tôi đừng lén suy nghĩ vẩn vơ.

Đừng giận dỗi rồi chỉ thu mình lại.

Tôi đã học được.

Nhưng vẫn không tránh khỏi phạm sai lầm với em ấy.

Tôi quá bám người.

Quá không thể rời xa em ấy.

Đó là khuyết điểm.

Nhưng tôi không sửa.

Phải. Sửa không nổi.

Chúng tôi hiện tại đương nhiên cũng có cãi vã đôi lần.

Tôi giận bản thân khô khan, giận em ấy thỉnh thoảng đi chơi về nhà trễ.

Em ấy lúc nào cũng mỉm cười ôm lấy tôi.

Em ấy nói: “Nhớ anh rồi.”

Lần nào tôi cũng hỏi ngược lại em ấy theo thói quen: “Nhớ đến mức nào?”

Hỏi cả trăm lần cũng chẳng thấy phiền.

Sao có thể không nhớ chứ.

Kinh Nho lần này ngủ sớm là vì uống rượu quá chén.

(Sau này uống ít rượu thôi.)

Tôi vuốt ve khuôn mặt của em ấy, cũng bó tay với em ấy. Viết tới đây, em ấy có trồng một cây hoa hướng dương ở ban công, tôi phải đi tưới nước rồi.

Sau cùng, chúc ngủ ngon.

Người đọc được lá thư này.

Đường Ngân Hà, thành phố Nam Hải, ngày 5 tháng 2 năm 2025.

Bách Thanh Lâm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.