Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 8: Chương 8




Sau khi ngồi lên xe của Chúc Kinh Nho, Hoàng Sâm mới tỉnh ngộ, thậm chí còn dự cảm rằng bản thân đã lên phải thuyền giặc, có lẽ không thể bước xuống được nữa!

Vì bạn gái cậu ta đã hoàn toàn bị ông chủ của cậu ta dẫn dắt tới chệch hướng. Rõ ràng nhân vật chính của buổi hẹn hò là bọn họ nhưng bây giờ lại toàn nói về người đàn ông mà ông chủ yêu thầm.

“Không chấp nhận là chuyện rất bình thường. Tài khoản Wechat đó anh chủ quán chẳng mấy khi dùng cả, hơn nữa mới lập cách đây chưa lâu, đến em cũng chưa kết bạn.”

Chúc Kinh Nho từ tốn hỏi, tỏ vẻ không mấy để tâm: “Thế bình thường anh ấy liên lạc với mọi người bằng cách nào?”

“Chẳng liên lạc gì cả. Ngày nào cũng gặp ở quán, có vấn đề gì thì cứ gặp mặt giải quyết. Anh ấy ngoài lúc gọi điện thì cũng chẳng mấy khi dùng tới điện thoại di động. Cơ mà TV thì hay xem. Bản tin thời sự với báo giấy là không ngày nào bỏ cả, cứ như ông già ấy.”

“Không già, rất tốt.” Chúc Kinh Nho xoay vô lăng: “Anh nghe giọng anh ấy không giống người bản địa Nam Hải.”

“Nhà cũ của chủ quán ở Tô Châu. Có lần em tình cờ nghe thấy anh ấy nói tiếng địa phương, giọng rất dịu dàng, khuôn mặt băng đá trông cũng không còn lạnh lùng nữa.”

Chúc Kinh Nho bất giác nhớ tới ánh mắt lúc hút thuốc của Bách Thanh Lâm, đặt câu hỏi với hàm ý sâu xa: “Liệu có thể tan chảy không?”

Đông Ngâm: “Rất khó xác định.”

“Khó đến mức nào?” Chúc Kinh Nho nhân lúc dừng đèn đỏ quay lại nhìn cặp tình nhân trẻ ngồi ở hàng ghế sau. Đôi mắt y cực kỳ quyến rũ, dù nhìn ai cũng rất tình.

Đông Ngâm có chút ngại ngùng: “Anh không phải muốn giới thiệu ai đó cho chủ quán em đấy chứ?”

Chúc Kinh Nho tiếp tục nhìn về phía trước, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Em đoán thử xem.”

Đông Ngâm vỗ mạnh lên cái chân đang rung của bạn trai, thẳng thắn đáp: “Hoàng Sâm kể lúc rảnh rỗi anh hay thích tìm đối tượng cho bạn bè xung quanh, em đoán chắc chắn là vậy rồi!”

.

Đưa mọi người tới nơi, Chúc Kinh Nho cũng đã đậu xe vào bãi.

Hoàng Sâm ở bên này vừa lấy hết can đảm định nắm tay thì nào ngờ bạn gái cậu ta lại quá đỗi lịch sự, chạy thẳng tới cảm ơn ông chủ của cậu ta.

“Em cũng không rõ chủ quán thích kiểu người gì, nhưng chắc chắn phải tiếp cận từ từ. Bình thường anh ấy không có sở thích gì khác, chỉ thích câu cá. Em nghe chị kế toán kể vì không bằng lòng với cuộc hôn nhân gia đình sắp đặt nên chủ quán mới từ Tô Châu chuyển tới nơi xa như Nam Hải, chỉ cô độc một mình.”

“Cảm ơn em, anh biết rồi.” Chúc Kinh Nho chăm chú lắng nghe.

Đông Ngâm nháy mắt với Hoàng Sâm đang ngơ ngác đứng chờ cách đó không xa, ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh đừng nôn nóng: “Liệt nữ sợ triền lang, người có lòng không cần chỉ dạy, em đoán chuẩn chứ?”

(Liệt nữ sợ triền lang: ý chỉ dù bên nữ có cương quyết đến đâu thì cũng sợ bên nam lì lợm đeo bám)

“Một nửa, một nửa.” Chúc Kinh Nho vươn tay chạm nhẹ bên cạnh tai Đông Ngâm rồi bỗng một bông hồng trắng có gai xuất hiện giữa những ngón tay y. Y nhẹ nhàng trao cho Đông Ngâm: “Lúc đậu xe trùng hợp đi qua một tiệm hoa. Cu cậu nhà anh tặng con gái hoa cẩm chướng, đúng là có hơi ngờ nghệch, em dạy dỗ nó thêm nhé.”

Đông Ngâm trợn tròn mắt. Đù, pháp thuật sao?!

“Hoa rất đẹp, rất hợp với hai người.” Nói xong câu này, Chúc Kinh Nho quay người, thong thả rời đi. Bóng lưng anh cao ráo, trong gió thoang thoảng mùi đất đặc trưng của mùa thu.

.

“Chú ý tới tiểu tiết một cách đáng sợ như thế, muốn theo đuổi ai chẳng phải dễ như bỡn sao.”  Đông Ngâm lẩm bẩm với Hoàng Sâm: “Mà cũng không biết người bạn nào của anh ấy thích chủ quán nhỉ. Anh Đường sao?”

“Liệu có thể có khả năng…” Hoàng Sâm ngập ngừng nói: “Là chính anh ấy?”

Đông Ngâm “À” lên một tiếng. Cô thật sự không nghĩ trường hợp này, chủ yếu vì ngoại hình của Chúc Kinh Nho quá lừa đảo, “dạo qua ngàn chốn hương sắc, chẳng để một bóng hồng níu chân” mới là bình thường.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Điện thoại chợt kêu, Chúc Kinh Nho gửi tin nhắn Wechat: [ Không cần xếp hàng ở vòng đu quay đâu, đã mua thẻ hội viên rồi, cứ đọc số điện thoại của anh. ]

Đông Ngâm cầm bông hồng, nhìn vòng đu quay rồi lại nhìn cậu bạn trai ngốc nghếch của mình, cảm thấy nợ ân tình càng lúc càng nhiều. Cô tự nhiên cảm thấy khâm phục. Các nước đi đan xen lẫn nhau, muốn đề phòng cũng chẳng đề phòng nổi, đúng là cao nhân.

.

Hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló rạng, trời mới tờ mờ sáng, Chúc Kinh Nho đã xuất hiện bên bờ sông, trên người mặc một chiếc áo khoác đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Tâm trạng y khá vui vẻ. Y ngồi vươn vai trên một chiếc ghế gấp di động, cần câu đã được lắp đặt xong xuôi.

Đồng hồ trên cổ tay hiển thị vừa đúng sáu giờ.

Chúc Kinh Nho nghe thấy tiếng động thì từ tốn quay đầu lại, giả bộ bất ngờ: “Trùng hợp quá, ông chủ Bách cũng tới đây câu cá sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.