Võng Du: Ta Triệu Hồi Người Chơi Đại Chiến Dị Giới

Chương 98: [ Vô giới - Thập tự máu ] ( 3 )




Chương 98 : [ Vô giới - Thập tự máu ] ( 3 )
( Lưu ý : Chương chuyện có chút huyền huyễn kì ảo thần thoại tôn giáo xen lẫn đôi chút kinh dị . Đề nghị đàn ông có thai và đang cho con bú cân nhắc trước khi đọc 😊)
....
Mọi hướng đường đi đều tràn ngập chiến binh máu, cứ như vô tận hướng về [ Van Helsing ] .
Hít một hơi sâu, có điều gì đấy thay đổi ...
Cặp thập tự giá đeo tai và cả chiếc dây truyền thập tự đều từ màu bạc kim loại chuyển dần sang màu tối .
[ Van Helsing ] nhảy múa khiêu vũ giữa chiến trường, cặp song kiếm xanh đỏ vẽ lên những đường nét tuyệt đẹp .
Sự khác biệt đã xuất hiện khi mà đám chiến binh máu không còn hồi phục, bị tan chảy sau khi hứng chịu đòn t·ấn c·ông .
Điều này chắc chắn đến từ sức mạnh của không gian kì dị, cụ thể như thế nào chỉ có [ Van ] mới biết .
Kể cả khi đòn t·ấn c·ông không kết liễu được thì khu vực rộng lớn xung quanh v·ết t·hương tan chảy lan rộng như sáp nến, trở về dạng máu lỏng nguyên bản .
Từng chiến binh máu một ngã xuống, dần dà mặt đất dưới chân trở thành vũng nước cao hơn đế giày .
Số lượng kẻ địch có xu thế giảm và [ Van ] cũng như một cỗ máy chiến đấu vô hạn không biết mệt mỏi .
[ Van ] cũng không đơn giản bị động tiếp chiến .
Với khả năng đặc biệt thêm vào trong sức mạnh, hắn vừa chiến đấu vừa hướng thẳng đến [ Ducan ] . Tiêu diệt bất cứ kẻ chắn đường nào, chiến binh máu trở về với máu .
Hắn cũng không có ý định tuân theo nguyên tắc mê cung rộng lớn, trực tiếp phá tan bức tường hoa hồng máu đi xuyên qua .
Sự phản công của hàng loạt dây leo đều trở nên vô dụng .
Xoay người chém đứt lìa bông hoa hồng tựa như cây ăn thịt này, [ Van ] cuối cùng đã đến được trung tâm, thấy được [ Ducan ] ngồi nhàn nhã dưới mái vòm .
Việc [ Van Helsing ] có thể nhanh chóng xuất hiện thật sự đã khiến [ Ducan ] bất ngờ, hắn không nghĩ đối phương có thể đến đây nhanh chóng đến thế .
" Chà ... ngươi biết không ? Đừng xem thường chiêu thức đã ăn tươi nuốt sống vô số kẻ này, bất cẩn phải trả cái giá đắt đấy ! "
[ Van ] hơi khép mắt, hơi xoay mặt về sau khi nhận thấy có cái bóng đen đậm hơn trong cái bóng của thập tự giá khổng lồ đang che khuất mình .
Những chiến binh máu chưa bị tiêu diệt túm tụm trở nên kết dính với nhau, dần trở thành một chiến binh máu khổng lồ với thanh rìu .
Tuy nhiên sự kết dính đó không hoàn toàn khi rất nhiều bộ phận vẫn giữ nguyên hình dáng bên ngoài khi tiến hành dung hợp .
Kết quả từ điều đó là bề mặt chiến binh rìu to lớn cao đến tầm hai mươi mét có vô số cái đầu và cánh tay nhỏ vung vẩy v·ũ k·hí, trông rất kinh dị và ghê tởm .
Chiến binh máu dơ cao chiếc rìu chậm rãi, nhưng lại vung thẳng xuống với tốc độ nhanh đến đáng sợ so với hình dáng của mình .
" RẦM ! "
Chiếc rìu bổ xuống, [ Van Helsing ] khuôn mặt không đổi sắc bước một chân sang bên để chiếc rìu lướt ngang người cắt sâu mặt đất .
Nhìn sang, máu trên lưỡi rìu ẩn ẩn giống chiếc gương phản chiếu hình dạng chính [ Van ] .
Hình ảnh này ... thật quen thuộc .
..
..
Tuyết rơi nặng trĩu .
Cái giá lạnh tử thần tê tái thần kinh giác quan, mang đến cảm giác lạnh lẽo tột cùng .
Tên nhóc ánh mắt vô thần co ro chờ đợi c·ái c·hết ...
C·hết là gì ... ?
C·hết có đau không ... ?
Cậu không biết ... và cũng không ai nói cho cậu biết .
Bởi lẽ cậu còn quá trẻ, c·ái c·hết là điều gì đó quá xa xôi .
Nhưng ...
Mỗi nhịp thở tỏa ra sương trắng yếu ớt, ánh mắt dần trở nên vô thần mở rộng .

Có lẽ không cần ai nói, cậu đã cảm nhận được cảm giác của c·ái c·hết ... Rất đau đớn và lạnh lẽo, cả thân thể đông cứng chẳng thể di chuyển .
Tay cậu đâu ?
Chân cậu đâu ?
Sao cậu không thể cảm nhận cảm giác thân thể quen thuộc thế này ?
Tuyết ... đang rơi phải không ?
Tại sao cậu chẳng thấy gì cả ?
Tại sao lại tối tăm đến thế này cơ chứ ...?
" Rừ Rừ "
Đàn sói tuyết xuất hiện hiên ngang, ánh mắt lạnh lùng dữ tợn vòng quanh . Từng bước một, từng bước một tiếp cận lại gần .
Há hàm răng sắc nhọn, con sói tuyết đầu đàn cắn vào chân cậu ta, ra sức cắn xé .
Tuy vậy nhiệt độ đã đông cứng thân thể, cậu ta giờ phút này chẳng khác nào khối băng cứng rắn vô pháp cắn xé, chỉ có thể tạo nên những dấu vết mờ nhạt .
Nhưng ... cậu cũng chẳng cảm thấy gì ... chẳng gì cả ...
.
..
...
Ai đang gọi ?
.
..
..
Mình ... đang đi đâu ?
.
..
Cậu nhóc tâm trí trống rỗng, bản thân đang tại một vùng đất u tối .
.
..
... Không còn lạnh giá ...
Cậu nhóc tâm trí trống rỗng di chuyển về trước, hòa vào dòng người đông đúc . Dòng người với đủ chủng tộc, hình dáng, tuổi tác . Có cả những chủng tộc dường như đã tồn tại từ rất xa xưa, không còn ở kỉ nguyên thời đại này .
.
..
Họ đang đi đâu ? Phải chẳng điểm đến của họ cũng giống mình ? Vậy chỉ cần theo họ thôi ... đúng không ?
.
..
Trên mặt đất bằng phẳng vô tận có những hố đất chứa quan tài kích cỡ khác nhau rộng mở, bên trên cắm thanh thập tự giá gỗ .
Từng người tách đoàn khi đến nơi thuộc về mình, lặng lẽ nằm vào quan tài .
Chớp mắt ... hố quan tài biến mất, chỉ có mặt đất cùng cây cỏ và thanh thập tự giá gỗ chứng minh nơi này có một huyệt mộ .
Số lượng rất đông đúc lúc đầu cứ thế vơi dần .. vơi dần . Cho đến một lúc không rõ nào đó cậu ...
... lại chỉ còn một mình .

Mọi người đều đã về nơi thuộc về bản thân, nhưng lại chẳng có quan tài nào dành cho cậu .
Một cảm giác cô đơn bị bỏ rơi le lói .
Tại sao mọi người cứ rời đi và bỏ lại cậu một mình ? Không thể cho cậu đi theo sao ?
... Đừng ... đừng bỏ rơi tôi !...
Cậu cứ thế tiếp tục đi về trước, đi vô định không rõ đích đến .
À ...
Không ...
Làm gì có chuyện không rõ đích đến ?
Cậu biết mình đang đi đâu ...
Cậu vươn tay về trước, nơi thanh thập tự giá khổng lồ cao tận tầng mây phía chân trời .
... Mọi người đều đã về nơi thuộc về mình, nhưng không ai trong số họ tiếp tục đi về trước ...
Điều đó có nghĩa ! Huyệt mộ phía trước hẳn trống rỗng ! ... Và nó sẽ thuộc về cậu ! ...
Cậu nhóc nở nụ cười rạng rỡ bắt đầu tăng tốc .
Cậu cứ chạy mãi chạy mãi, vượt qua không biết bao nhiêu thập tự giá gỗ ven đường . Tuy hình bóng khổng lồ xa xôi đó không hề có chút dấu hiệu gần hơn nhưng cậu tin rằng chỉ cần kiên trì sẽ đến được .
.
..
Cứ thế
.
..
Không rõ cậu đã ngất đi từ lúc nào vì kiệt sức .
.
..
Mơ màng ngồi dậy, cậu thấy mình đang ở một chỗ xa lạ ...
Ngẩng đầu, cậu thấy một bức tường rộng lớn chạy dọc qua hai bên không thấy cuối .
... Đây là đâu ? ... Tận cùng của thế giới ?...
Cậu giờ đây đã chẳng đi được nữa, vậy làm sao để đến được ?
Chán nản nhìn lại sau, cậu nhóc cứng người . Đột nhiên nhảy cẩng lên đầy phấn khích .
Cái bóng của bức tường trước mặt phản chiếu lên bầu trời phía xa, hình ảnh cây thập tự giá to lớn khổng lồ .
Vậy là cậu đã đến nơi !
Nhưng ... huyệt mộ dành cho cậu đâu ?
Bất ngờ có âm thanh gì đó ! Cậu quay mặt lại bức tường của thập tự giá khổng lồ và chứng kiến một phần hình chữ nhật dần lùi vào trong, để lộ ra con đường to hơn kích cỡ người trưởng thành đôi chút .
Là nó !
Cậu nhóc tươi rói chạy đi ... bước vào trong con đường dẫn vào bên trong thập tự giá ...
Bóng lưng dần biến mất ...
Chớp mắt, con đường đã không còn ...
Chỉ còn bức tường bằng phẳng rộng lớn ban đầu ...
Cảnh tượng mà cậu nhóc nhìn thấy về cây thập tự giá ... rất khác ... cực kì khác so với hình ảnh mà [ Gideon ] và [ Ducan ] nhìn thấy ...
Thứ mà hai người họ nhìn thấy ...
...

Mũi tên bay qua cơn tuyết rơi đâm xuyên con sói tuyết khi chúng nó chạy hối hả hoảng loạn qua một nhóm thợ săn .
Cột dây và lôi theo, nhóm thợ săn có chút tò mò từ tình trạng bọn chúng tại sao lại tỏ ra sợ hãi đến thế .
Cẩn thận tiến đến lần theo dấu bước chân, bọn họ phát hiện ra điều bất ngờ .
Giữa tuyết trắng xoa, ngồi trên mặt đất một cậu nhóc trang phục quý tộc có phần rách rưới rõ ràng do bị sói cắn .
Cậu nhóc ngồi yên xoay lưng về họ .
Trên người ấy vậy nhưng không dính bất kì bông tuyết nào ?
Thế giới này rất đáng sợ, ai cũng rõ điều đó . Vậy nên đám sợ săn nhìn nhau gật đầu, cẩn thận tuyệt đối sẵn sàng t·ấn c·ông .
Một người trong đó tiên phong đến gần cậu nhóc .
" Lộp "
" Lộp "
" Lộp "
Bước chân chìm sâu trong tuyết, tay chạm vào vai cậu nhóc .
" Này ? "
Tim đập thình thịch, dao găm cầm chặt trên tay .
Ngay khi đứa nhóc quay người lại, cả đám người như thở phào nhẹ nhõm .
Chỉ là một đứa trẻ bình thường ...
Họ bế đứa trẻ quấn trong tấm chăn, cùng đoàn người rời đi .
.
..
..
Trong cơn tuyết trắng .
Con sóc bất ngờ làm rơi hạt thông từ trên ngọn cây, hạt thông sau đó rơi trúng lớp tuyết khiến nó mất đi độ kết dính và chia tách một phần trôi theo dốc .
Con sóc thấy vậy lần mò trở về, một hồi cũng đến vị trí hạt thông .
Nó vui vẻ nhặt lên ... nhưng bất ngờ toàn bộ hạt thông trong miệng đều rơi ra .
Con sóc sợ hãi hoảng loạt tột độ chạy sống c·hết về phía xa .
.
..
Trong lớp tuyết lộ một phần ...
Thân xác một con sói tuyết nằm yên đó ...
Tứ chi có chút chuyển động lặp lại, bụng nhấp nhô như đang hô hấp . Tuy vậy tròng mắt rõ ràng đã nói lên rằng nó đ·ã c·hết, không có v·ết t·hương bên ngoài nào .
Bất ngờ ... con mắt con sói tuyết cử động, lồi ra dần từng chút một, từng chút một ...
Đến cuối cùng con mắt rơi ra và lăn như một quả bóng .
.
Từ trong hốc mắt, những con giòi đen ngòm lúc nhúc chen chúc nhau ngoe nguẩy tràn ra cả bên ngoài .
Thân xác con sói đ·ã c·hết có phần chuyển động chậm đứng dậy, hai chân đứng thẳng kiểu người, hai tay dang rộng vuông góc theo góc độ về mặt sinh học đáng lí không thể làm được .
Cứ thế ...
Giữa mặt đất tuyết trắng xóa ...
...Xuất hiện một thân xác con sói tuyết đứng thẳng hai chân sau và hai chân trước dang rộng vuông góc . Hai mắt lúc nhúc lũ giòi đen ngòm, hàm răng bắt đầu tuôn chảy thứ dịch gì đó sền sệt ...
Đây rõ ràng ... rõ ràng ... là hình thập tự ... là hình ... thập tự ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.