Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 109: Mạng anh khó giữ




Chương 109: Mạng anh khó giữ
Trải qua một lúc im lặng, Nhật Lâm thở dài một hơi, nói:
" Vậy ý anh muốn như thế nào, đánh nhau một trận? Rồi sau đó?"
Hắn không trả lời câu hỏi của Quốc Nguyên, bởi vì chẳng có gì để trả lời. Quả thật là chẳng có thành tích gì để khoe nha, hắn chỉ là một công dân bình thường mà thôi. Đi làm còn chưa từng, nói gì đến sự nghiệp.
Kỳ thật chuyện này, nếu muốn thì Nhật Lâm hoàn toàn có thể không thèm nhìn ba cái luận điệu này. Hắn và Thu Nguyệt các nàng yêu nhau, cần quái gì người khác phải cho phép, cần quái gì phải chứng minh với người khác hắn có bản lĩnh hay không. Vớ vẩn!
Nhưng Nhật Lâm cũng biết, nếu thật sự không quan tâm đến cảm xúc của những người này, Thu Nguyệt các nàng dẫu không nói gì nhưng sẽ rất buồn và khó xử. Tình cảm của những người này dành cho Thu Nguyệt là thật, nàng cũng không thể máu lạnh mà không thèm để ý. Nhật Lâm cũng không thể!
Nhật Lâm có hơn những người kia hay không? Đây không hẳn là câu trả lời mà Quốc Nguyên cần biết bây giờ, hắn chỉ là nói ra một điều kiện, vậy thôi. Vả chăng hơn là hơn cái gì, đâu phải ai cũng thích đi cùng một dạng con đường, làm sao so sánh được. Cho nên Nhật Lâm cũng không trả lời, chỉ đi thẳng vào vấn đề hiện tại.
Quốc Nguyên nghe Nhật Lâm nói thế liền nhếch mép:
" Ở đây tôi là người mạnh nhất. Đánh một trận, tôi sẽ không cản phá hai người. Sau đó muốn tiến xa hơn, vậy anh phải chứng minh."
Nhật Lâm bất ngờ, hắn cứ tưởng Quốc Nguyên bắt phải đánh thắng cơ, hoặc là đánh thắng xong lại thêm điều kiện gì khác. Nhưng rồi đột nhiên, hắn hiểu ra.
" Quả thật xem thường người này, và cả cái gia tộc này nữa!"
Nhật Lâm hiểu được thực chất Quốc Nguyên hẹn hắn tới đây không phải để cảnh cáo hay thị uy, cũng không hề có ý ngăn cản chuyện của hắn và Thu Nguyệt. Anh ta chỉ muốn nói cho Nhật Lâm biết, gia tộc này là một, Thu Nguyệt là một thành viên trong đó, vậy muốn có được nàng, phải… "gia nhập".
Tức là… bị hắn đánh một trận!
Hiểu ra ngọn ngành, Nhật Lâm liền mỉm cười, bắt đầu chậm rãi tiến tới. Quốc Nguyên không vì thế mà khinh thị, tiến hành thủ thế. Nếu nhìn bề ngoài thì không thấy anh ta có gì đặc biệt, nhưng thông qua thần thức, Nhật Lâm cảm nhận được năng lượng đang lưu chuyển trong người người này.
Cường Hóa tầng bảy!
" Dù chỉ mới đạt được cấp này hôm qua thôi những cũng đã rất nhanh, là Ma Huyễn Lệnh? Không đủ, có lẽ hắn còn là một kỳ tài luyện võ nữa."
Dựa theo tiến độ được một số người công khai, trong đó có cả những thiên tài nữa thì người nhanh nhất mới chỉ đạt tới tầng ba mà thôi. Muốn lên tầng bảy cũng phải thêm gần nữa tháng nữa, mà muốn đạt viên mãn thì có lẽ phải hơn một tháng sau đó.
Thanh Vân đã đạt viên mãn cách đây ít hôm, sở dĩ nhanh như vậy là nhờ có hắn giúp vượt qua giai đoạn Tẩy Tủy cùng với sử dụng Ma Huyễn Lệnh. Nhưng Quốc Nguyên lại có khả năng đạt được cấp độ này chỉ trong khoảng mười ngày trở lại thì chứng tỏ hắn là một siêu cấp thiên tài.
Nghĩ tới đây, Nhật Lâm bất giác dừng bước.
"Nếu đã là thiên tài, vậy dùng cách của thiên tài giải quyết vậy."
Quốc Nguyên khó hiểu nhìn Nhật Lâm. Sở dĩ hắn nói Nhật Lâm chỉ cần đánh với hắn một trận mà không cần yêu cầu phải thắng, cũng là vì hắn nghĩ mình không thể thua.
Cường Hóa tầng bảy là cấp độ mà người tu luyện nhanh nhất trong liên minh đang công khai hiện nay cũng chưa đạt được, e rằng phải cần thêm một hai tuần nữa mới có thể.

Cho nên hắn nghĩ Nhật Lâm cũng không thắng nổi hắn, nêu ra điều kiện chỉ là cái cớ cho vui mà thôi. Dù quả thật Quốc Nguyên cũng hi vọng Nhật Lâm có thể làm được, nhưng tẩm quất tên này một trận để cảnh cáo hắn đừng có mà dám phụ lòng Thu Nguyệt mới là mục đích chính.
Nói đùa, Thu Nguyệt cũng đã lớn, nàng có con đường của nàng, không ai được phép ngăn cản. Cái Quốc Nguyên muốn, là làm hết sức để nàng đi thông thuận nhất có thể, chứ không phải cấm cản nàng. Thu Nguyệt cũng như Ngọc Nhan, là em gái hắn, vĩnh viễn là vậy.
Trở lại việc này, ngay khi Quốc Nguyên cho rằng Nhật Lâm sợ thì đột nhiên, hắn nhìn thấy kẻ đối diện đang nở một nụ cười. Đồng thời, Quốc Nguyên lại cực độ kh·iếp sợ phát hiện cơ thể mình không thể động đậy được.
"Khí thế áp chế sao? Hay là dùng linh lực áp chế? Hắn luyện tới Khống Linh rồi sao?" Quốc Nguyên không biết Nhật Lâm là làm như thế nào.
Ngay lúc này, tiếng Nhật Lâm bình tĩnh vang lên, nhưng lại gây cho Quốc Nguyên cảm giác đây như là tiếng trời vọng xuống:
" Đánh với anh thì chỉ được công nhận thôi sao? Nhưng, tôi muốn hơn thế. Có lẽ dùng cách này chưa hoàn toàn thuyết phục được anh, nhưng hi vọng nó giúp anh hiểu được rằng, có những thứ mà có lẽ cả đời họ cũng không đạt tới, nhưng…"
Nói tới đây, mắt Nhật Lâm bỗng trở nên sắc bén:
" Với tôi thì chỉ là chuyện đơn giản!"
…...
Tại một nơi khác trong tư dinh, mẹ của Quốc Nguyên, Ngọc Nhan và Thu Nguyệt đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Đột nhiên…
Ầm!!!
Ngọc Nhan giật mình, đưa lỗ tai cố gắng xác định phương hướng và lo lắng nói:
" Tiếng gì kêu lớn vậy."
Thu Nguyệt thì bình tĩnh hơn. Ở đây có Nhật Lâm, làm sao có chuyện gì được. Nàng thử nhắm mắt cảm nhận. Vài giây sau, nàng mỉm cười nói:
" Chắc không có gì. Có lẽ có ai khiên đồ đụng thôi, nếu có gì họ sẽ chạy đến báo."
" Ừm, em cũng nghĩ vậy."
Ngọc Nhan cũng không phản bác. Nơi đây là tư dinh được canh phòng nghiêm ngặt 24/24, ai có thể làm gì được chứ. Từ khi liên minh quyết liệt khống chế v·ũ k·hí nóng tới nay, những loại án t·hảm s·át lớn hầu như không còn nữa. Nơi đây càng bất khả x·âm p·hạm.
Mọi người tiếp tục câu chuyện dang dở.
Thật ra, Thu Nguyệt cũng không hoàn toàn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nãy cảm ứng, nàng nhận được khí tức bình thản của Nhật Lâm. Đây là hắn cố tình thả ra, nhằm báo cho nàng biết mọi chuyện vẫn bình thường.
" Àiiiii, hi vọng anh hai vẫn ổn!" Thu Nguyệt âm thầm cầu nguyện. Nàng biết Quốc Nguyên thế nào cũng sẽ tìm Nhật Lâm "tính sổ" nên đoán được tiếng vang này hẳn là có liên quan đến chuyện này.
…...

Trở lại bên này, Quốc Nguyên hiện tại vẫn còn đang giữ vẻ mặt kh·iếp sợ. Hắn phát hiện mình đang nằm dưới một cái hố to có đường kính hơn năm mét. Không tính lực p·há h·oại lan ra xung quanh, chỉ riêng việc tạo cái hố này cũng đã gần tương đương với sức công phá của một quả bom rồi, mà đây là sàn gạch cứng chắc nữa chứ.
Vậy mà hắn… không hề b·ị t·hương!!!
Nhớ tới khoảng khắc nấm đấm kia cách không hạ xuống, nhớ tới cảm giác như bị một lực lượng nào đó ép xuống, sau đó là một t·iếng n·ổ và cái hố này xuất hiện, một cảm giác lạnh lẽo bỗng lan ra khắp người Quốc Nguyên.
Hắn bần thần ngồi đó không nhúc nhích.
Vài phút sau, trải qua một thời gian ổn định tinh thần, Quốc Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn tên "khủng bố" đang đứng trên miệng hố. Tên "khủng bố" lúc này nở một nụ cười "vô tội" "ôn nhu" nói:
"Anh vợ ổn không!"
"Ổn cái đầu cậu chứ ổn!" Quốc Nguyên âm thầm chửi thề, " Mịa nó, cần loại tầng thứ nào mới có thể làm được cái này. Khống Linh Viên Mãn đủ không?"
Nghĩ thì nghĩ như thế, ngoài mặt Quốc Nguyên vẫn cố nặn ra một nụ cười:
"Ha ha, không hỗ là em rễ, sức mạnh vô song."
"..." Nhật Lâm bó tay.
Nguyên lai là tên sợ hàng nha. Nhận nhanh như vậy? Biết vậy dùng thêm chút sức, có phải hắn liền kêu mình là đại ca?
Nhật Lâm mỉm cười:
"Tôi không dám nhận vô song đâu. Anh "thỏa mãn" là đủ rồi."
"Thỏa mãn, hoàn toàn thỏa mãn!"
"..."
Hai người "xã giao" một lát, Quốc Nguyên bỗng thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Nhật Lâm hỏi:
" Cậu mạnh như vậy, hẳn là có mục tiêu gì trong Chân Thực Ma Huyễn chứ?"
Mặc dù không biết Nhật Lâm là ở tầng thứ nào, nhưng Quốc Nguyên cho rằng nguyên nhân Nhật Lâm mạnh như vậy là vì đạt được công pháp cùng với một loại Ma Huyễn Lệnh nào đó trong Chân Thực Ma Huyễn.
Đúng vậy, hắn cũng có Ma Huyễn Lệnh, cũng là loại cho phép hấp thu đủ linh khí cho một ngày tu luyện.
Mà nếu Nhật Lâm đã có được, cũng đại biểu trong Chân Thực Ma Huyễn hắn cũng rất mạnh. Vì vậy Quốc Nguyên cũng muốn biết tính toán của Nhật Lâm. Dù sao chuyện này liên quan đến an nguy của những trường bối, hắn không thể không hỏi.
Nhật Lâm nghe vậy cũng nghiêm túc nói:

" Tôi muốn đăng đỉnh Chân Thực Ma Huyễn."
" Quả nhiên!" Quốc Nguyên nghe vậy cũng không bất ngờ. Nhưng không đợi hắn hỏi tiếp, Nhật Lâm lại lên tiếng:
" Mục đích là để giúp một số người đáng giúp."
Quốc Nguyên trầm mặc, nhìn Nhật Lâm thật sâu. Nhật Lâm cũng mắt đối mắt, không hề tỏ ra khoang nhượng.
Qua một lúc lâu, Quốc Nguyên gật đầu mỉm cười:
" Được, vậy tôi yên tâm rồi. Cũng sắp đến giờ ăn trưa, chúng ta tắm rửa rồi ra thôi, kẻo mọi người lo lắng."
Đi được vài bước, Quốc Nguyên đột nhiên nhớ tới biểu hiện của Thu Nguyệt trong game, hắn cảm thấy tò mò bèn quay lại hỏi Nhật Lâm:
" Thu Nguyệt có mạnh như cậu không?"
" Không! Nhưng làm giống vừa rồi thì đơn giản, chỉ là mạng anh khó giữ được."
"..."
…...
Sảnh ăn uống. Thu Nguyệt ghé sát người Nhật Lâm, tò mò hỏi:
" Anh làm gì mà anh hai có vẻ "thân thiện" vậy? Ảnh không la anh hả?"
Nhật Lâm cầm lấy một quả táo lên cắn, nghe Thu Nguyệt hỏi liền cười nói:
" Anh ta la anh làm gì? Chỉ là hỏi thăm "sức khỏe" của anh một chút thôi!"
" Anh đánh ảnh? Không giống a, cũng đâu thấy gãy tay hay què giò gì đâu."
" Khụ khụ…" Nhật Lâm đổ mồ hôi.
Cô gái này có phải đối với hắn có gì hiểu lầm. Hắn mà dám làm thế thì giờ này không còn đứng ở đây rồi.
" Hì, giỡn với anh thôi. Xem ra hỏi thăm sức khỏe xong thì tình cảm hai người cũng khăng khít nhỉ."
" …Ha ha, chuyện nhỏ…"
Lúc này Quốc Nguyên cũng bước ra giữa sảnh, vỗ tay vài cái rồi lớn giọng kêu lên:
" Được rồi, mọi người đã đến đông đủ. Vào bàn thôi!"
Mọi việc kết thúc trong vui vẻ và hòa bình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.