Chương 124: Quái vật và biển cả
Thành Sát Lang.
Nhật Lâm vừa nghe thông báo xong, định tiếp tục xem bản đồ thì chợt phát hiện group chat Lâm Môn có tin nhắn.
[Tinh Linh: Chúc mừng Thanh Vân, Thanh Hà]
[Minh Nguyệt: Chúc mừng Thanh Vân, Thanh Hà]
[Thanh Vân (Thanh Hà): Cám ơn mọi người]
Một giây… hai giây… 10 giây…
"..."
Nhật Lâm mặt đen, mở khung chat.
[Lâm Chi Linh: E hèm… anh cũng là người của Công Hội. Sao không ai chúc mừng anh?]
[Minh Nguyệt: Ờ hen! Em quên]
[Lâm Chi Linh: …]
[Tinh Linh: Công Hội là của Thanh Vân và Thanh Hà, anh ở ké nha]
[Lâm Chi Linh: …]
[Thanh Vân (Thanh Hà): Hì…]
[Tinh Linh: Thanh Vân, Công Hội cấp một có quyền lợi gì không?]
[Thanh Vân: Có vài cái! Gia tăng hạn mức thành viên lên 1000. Có hệ thống thưởng phạt riêng, mình có thể vào đó thiết lập. Có thể mở chi nhánh ở năm thành thị. Nhưng cái này cần có một lệnh bài như Kiến Thiết Công Hội Lệnh vậy.]
[Thanh Hà: Nếu 25% thành viên đạt tới cấp 50 sẽ có nhiệm vụ nhận được lệnh bài.]
[Thanh Vân: Ừm! Anh Lâm đã nói nơi lấy nhiệm vụ rồi. Đại khái là những cái này.]
[Thùy Linh: Àiii. Cũng vì cái này mà bữa giờ tôi bị ba nhìn với ánh mắt u oán. Ba bảo không chịu giúp ổng thành đệ nhất Công Hội một lần để lấy le với bạn bè.]
[Minh Nguyệt: Ha ha… Ai biểu cô cứ thích chơi solo, thực lực lộ ra bị nói chứ sao. Cứ như tôi giờ khỏe, đi theo mọi người đánh vừa vui vừa đỡ bị để ý.]
[Tinh Linh: Hic… do ngồi lâu quá nha. Giờ mới được bay nhảy, đi chung với mọi người sao tung hoành được. Haizzz, thực lực mạnh quá cũng khổ]
[Lâm Chi Linh: …]
[Thanh Vân: E hèm…hai vị, có thể bớt trang bức một chút được không?]
[Tinh Linh: He he]
Mọi người tán dóc một lát, bỗng Nhật Lâm nhắc tới vụ việc chiều nay hắn và Thu Nguyệt gặp.
[Lâm Chi Linh: Hôm nay anh và Thu Nguyệt thấy được một vết cắt trên cây rất đặc biệt. Nó như vầy…. Có ai biết chuyện này là sao không?]
[Tinh Linh: Em không biết! Trước giờ em cũng không tham gia vào công việc của tập đoàn. Không biết ba hay ông ngoại có biết không nữa. Để em hỏi thử xem.]
[Thanh Hà: Anh nói có q·uân đ·ội tham gia hả?]
[Lâm Chi Linh: Ừm! Là q·uân đ·ội, không phải bảo vệ hay vệ sĩ bình thường.]
[Vân Tiêu: Chuyện này coi bộ không đơn giản. Em cũng chưa nghe ông hay ba mẹ nói tới việc này.]
Mọi người đều cho thấy mình không hề biết những chuyện này. Nhật Lâm cũng không bất ngờ.
Dù sao các nàng ở đây, chỉ có Thanh Vân là có vai trò cao nhất trong một đại tập đoàn, nhưng Thanh Vân cũng chỉ là quyền chủ tịch tạm thời chứ không phải người thừa kế chính thức.
[Minh Nguyệt: Để em hỏi anh hai thử xem]
[Lâm Chi Linh: Ừm! Có lẽ Quốc Nguyên biết được chút gì không chừng.]
Trong những người tạm nắm quyền chủ tịch, không tính đời trước như mẹ của Thùy Linh thì chỉ có Quốc Nguyên và Diệp Nhân mới đồng thời cũng là người thừa kế chính thức.
Tương lai khi chủ tịch hiện tại rời vị, bọn họ chắc chắn sẽ lên nắm quyền.
Diệp Nhân tạm thời không thể hỏi, cho nên hiện tại chỉ có Quốc Nguyên là có khả năng cho biết vài thứ nhất.
Dù gì hắn cũng đã hoạt động trong tập đoàn rất lâu, huống chi nơi đây là địa bàn của hắn, hẳn cũng phải biết chút gì.
Ngay khi Nhật Lâm định kết thúc cuộc trò chuyện thì bỗng nhiên…
[Thanh Hà: A… em nhớ ra một chuyện. Hồi đó em có vào kho để lục kiếm đồ, em nhớ là có nhìn thấy một bức tranh!"
[Minh Nguyệt: Tranh gì?]
[Thanh Hà: Tranh vẽ bằng bút chì! Trên đó có hình một con quái vật biển đang dùng xúc tu cuốn lấy một con t·àu c·hiến. Trên không là những chiếc máy b·ay c·hiến đ·ấu đang bắn đạn xuống. Sở dĩ tôi nhớ tới bức tranh này là vì trên thân một chiếc máy bay đang rơi xuống có hình một vết cắt tựa như anh Lâm mô tả.]
Nhìn tin nhắn của Thanh Hà, Nhật Lâm đặt tay lên cằm suy nghĩ.
Một nơi là tiếp giáp với biển, một nơi là ngoài biển. Chuyện này có vẻ không chỉ phức tạp, mà còn nguy hiểm nữa. Coi bộ tối nay thật phải đi một chuyến rồi.
[Lâm Chi Linh: Em có thể đoán nó được vẽ vào năm nào không?]
Mẹ của Thanh Vân, Thanh Hà hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Vì vậy mà hai nàng dù muốn hay không cũng bị "ép" học một chút. Kiến thức về hội họa Thanh Hà cũng biết chút đỉnh.
[Thanh Hà: Nhìn sơ qua thì ít nhất cũng 50 năm rồi. Do để trong kho, bụi bặm và chất dơ dính vào nên cũng khó mà xác định được, có khi hơn cũng không chừng. Lúc đó chỉ nghĩ là tranh bình thường, nét vẽ cũng không xuất sắc nên em cũng không cầm đi hỏi.]
"50 năm? Hẳn phải lâu hơn mới đúng." Nhật Lâm nghĩ.
Nếu thật có quái vật tập kích, chỉ là 50 năm thì không thể không ai biết được. Muốn che giấu chuyện này cũng không dễ, trừ khi đám này chỉ xuất hiện vài nơi hẻo lánh.
"Thôi kệ! Tối nay hi vọng có thể biết được vài thứ!"
[Lâm Chi Linh: Tối nay anh đi xem thử. Lát chơi xong Thanh Hà đi tìm thử bức tranh đó chụp lại gửi anh xem nha.]
[Thanh Hà: Dạ! Ok anh!]
[All: Anh cẩn thận nha!]
Các nàng cũng không ngăn cản.
Một là biết thực lực của Nhật Lâm.
Hai là biết chuyện này có khi là chuyện lớn, biết trước mới có thể ứng đối.
Nhật Lâm đóng bảng chat kết thúc buổi trò chuyện, sau đó mở bản đồ ra xem.
Hiện tại hắn đã đạt cấp 44, nếu trở lại khu vực Ma Huyết Tri Chu thì đánh chưa tới một ngày đã lên cấp. Sau đó lại phải đi nơi khác thì quá tốn thời gian. Mà ở lại thì kinh nghiệm kiếm quá ít.
Tổ Nhện nơi đó hắn đã xử lý, cũng chẳng còn gì để chờ mong. Vì vậy mà bây giờ hắn tính tìm một khu vực có "tổ" mới.
Đảo mắt qua lại vài lần, cuối cùng Nhật Lâm cũng xác định được mục tiêu kế tiếp.
Khu vực cấp 50, Thạch Xà.
"Chính nó, đám này số lượng đông đảo. Kỹ năng nguy hiểm nhất là Hóa đá, có thể khiến địch nhân không thể động đậy. Mà hẳn không chỉ như thế, nếu không thì quá đơn giản." Nhìn miêu tả sơ bộ, Nhật Lâm cũng chưa phát hiện gì đặc biệt.
Phải biết những khu vực ma thú trước đó, loài nào loài đó đều rất khó chơi. Không hội đồng thì cũng phóng độc, không phóng độc thì cũng phóng tơ dày đặc cản đường.
"Đi thử tới đó rồi tính."
Nhật Lâm lên ngựa nhắm hướng mục tiêu phóng đi.
…...
Một tiếng sau, Nhật Lâm tới nơi.
Khu vực quái đẳng cấp cao, đa phần đều là ở xa Thành Thị. Xích Linh Câu còn đang phản tổ, chỉ có thể mượn ngựa của Thanh Vân di chuyển tạm.
Nhật Lâm cẩn thận nhìn tình hình xung quanh.
Nơi đây là một khu rừng đá. Cây và đá đan xen nhau chằng chịt. Nhưng vấn đề ở đây là, đá không phải chỉ có đá thường.
Còn có người đá!
Cũng không phải tạc tượng, mà là người bị hóa đá.
"Tra xét!" Ẩn núp tại một khoảng cách khá xa, Nhật Lâm sử dụng Chân Thực Ma Nhãn.
[Người đá]
Miêu tả: nhân loại sau khi bị Thạch Xà g·iết liền hóa đá.
"Không có gì đặc biệt!"
Nhật Lâm tiếp tục nhìn xung quanh.
Lúc này, hắn phát hiện một đám linh khí lượn lờ xung quanh các dãy đá. Nơi ít thì cũng ba bốn con, nhiều thì bảy tám con.
"Thử một chút!"
Nhật Lâm triệu hồi ra bốn phân phân, sau đó điều khiển một con tiếp cận. Hắn cũng không dùng Thuấn Biến, giữ lại để thử nghiệm.
Phân thân chạy tới rừng đá. Khi cách khu vực của đám rắn gần nhất khoảng 25m, đột nhiên một con rắn như cảm ứng được liền thò đầu ra. Lúc này, ánh mắt của nó chớp lên, thế là phân thân… đứng hình. Sinh mệnh trên người bắt đầu tụt xuống.
Nhật Lâm thấy cảnh này cũng không kinh ngạc, tiếp tục xem diễn biến. Đồng thời hắn cũng cố chỉ huy phân thân di chuyển.
Đám rắn đã bắt đầu phóng ra. Nhưng chúng cũng không nhào tới cắn xé hay phóng độc như những ma thú Nhật Lâm gặp trước đó mà chỉ nằm đó nhìn vào phân thân. Ánh mắt chúng không ngừng chớp nháy.
Bốn giây sau, khi thấy máu gần tới đáy, Nhật Lâm cho phân thân sử dụng Thuấn Biến lùi lại 5m.
Đám rắn lập tức nhào tới 5m. Sau đó phân thân lại đứng hình, hóa đá và tiêu biến.
"Tra xét!"
[Thạch Xà]
Đẳng cấp: 50
Sinh mệnh: 15000
Công kích: 2000
Phòng ngự: 840
Kỹ năng: Hóa đá.
[Hóa đá: hóa đá địch nhân trong vòng 2 giây. Khi địch nhân bị hóa đá, máu trong người sẽ đông cứng một phần. Mỗi giây mất 1200.]
Miêu tả: ma thú rất hung hiểm.
Ẩn tính: chúng có thể phán đoán thời điểm hết hiệu lực của Hóa Đá mà thay phiên nhau thi triển liên tục.
"Một kỹ năng duy nhất, nhưng chấp nối liên tục. Hèn gì phân thân của mình không thể chuyển động được chút nào. Thử tiếp!"
Lần này, Nhật Lâm cho luôn ba phân thân còn lại tiến lên. Cũng như số phận kẻ đi trước, cả ba trong vòng khoảng năm sáu giây đều đi tong.
"Còn có thể phân chia công tác, nhắm đều hết tất cả kẻ địch. Quả thật là khó chơi!" Nhìn cả ba phân thân không thể động đậy, Nhật Lâm lắc đầu cảm khái: "Kỹ năng t·ấn c·ông không dùng được, chỉ có dạng Thuấn Biến mới trốn thoát được một kiếp."
"Được rồi, thử nghiệm đã xong, bắt đầu đánh thôi!"
Sau khi biết được kỹ năng và ẩn tính của đám rắn, Nhật Lâm bắt đầu t·ấn c·ông.
Hắn triệu hồi lại bốn phân thân và cho chúng cùng tiến đến, tản ra t·ấn c·ông một lúc.
Khoảng cách phóng thích của Phong Long xa hơn khoảng cách hóa đá của bọn này, mà phương thức t·ấn c·ông của chúng cũng là "đánh xa" nên không cần phải dụ, cứ việc đánh thẳng tới. Phân thân nào bị hóa đá thì chịu.
- 16332!
- 16332!
- 16332!
- 16332!
…
[Ngươi đ·ánh c·hết Thạch Xà, thu được 450 điểm kinh nghiệm]
[Ngươi thu được 30 phần thịt, xương ….]
[Ngươi thu được 20 Kim]
Âm thanh quen thuộc lại vang lên.
Nhờ có Chân Thực Ma Nhãn, Nhật Lâm có thể tránh né sự bao vây của đám ma thú này. Đồng thời, dựa vào nồng độ linh khí di chuyển mà hắn có thể chọn nơi có nhiều Thạch Xà nhất để đánh, tốc độ g·iết quái nhanh khỏi phải bàn.
Hành trình cày cấp bắt đầu!