Chương 62: Lại đến Tây Châu và kiến trúc thứ ba
Trong Thị Trấn, tại một nơi ít người qua lại.
" Anh!" Một bóng người kêu lên, sau đó tức khắc bay vào lòng Nhật Lâm.
Hắn mỉm cười, vòng tay ôm lấy nàng.
" Thế nào, hôm nay chơi vui không?"
Thanh Hà ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy âu yếm:
" Vui lắm, nhóm em đã g·iết được con tinh anh kia. Khi nãy giao nhiệm vụ xong, danh vọng của em đã đạt 3000, có thể đổi được công pháp rồi."
Nhật Lâm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt, lòng đầy cảm động.
Khuôn mặt này, là khuôn mặt thật ngoài đời của Thanh Hà. Để có thể chuyển đổi qua lại tùy thích hai khuôn mặt trong game và ngoài thực tế, nàng đã phải tốn 300 danh vọng để đổi lấy quyền hoán đổi.
Thanh Hà bảo rằng sau này trong Chân Thực Ma Huyễn, chỉ khi có mình Nhật Lâm, nàng sẽ dùng gương mặt thật, nàng muốn cho hắn thấy tất cả của nàng, không hề dấu diếm.
Nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt lấy đôi má người trước mặt, Nhật Lâm khẽ nói:
" Cám ơn em!"
Hắn, là cám ơn tấm chân tình của nàng dành cho hắn, không hề giữ lại.
Thanh Hà nhìn hắn mỉm cười:
" Em yêu anh!"
Mắt nàng từ từ nhắm lại.
1 phút trôi qua.
Thanh Hà đỏ mặt thở hổn hển, chôn đầu vào lòng Nhật Lâm.
"Hôm nay anh về Nam Châu, sau đó anh sẽ qua Tây Châu gặp em."
Mấy bữa nay hắn vẫn chưa về, mà cùng Thùy Linh đi du lịch khắp nơi. Có cơ hội ra ngoài với nàng, đương nhiên phải tận dụng khoảng thời gian này để vui chơi rồi.
Vừa nghe Nhật Lâm nói xong, Thanh Hà liền vui xướng reo lên:
" Thật hả? Anh qua tới mấy giờ? Em chạy ra đón!"
" Không cần. Anh qua đó xử lý một vài chuyện rồi tới gặp em luôn. Đừng đón anh!"
" Dạ! Anh nhớ nha."
" Ừm. Đúng rồi, em lấy đám linh khí này, sau khi đổi được công pháp thì dùng thử xem. Nhớ cho anh biết hiệu quả nhé!"
Nhật Lâm mở giao dịch, đưa tất cả linh khí cho Thanh Hà.
Linh khí nếu đã được hắn lưu giữ thì có thể giao dịch và lưu trữ trong ba lô người khác, nhưng nếu họ đăng xuất ra ngoài thì sẽ không có gì, phải hấp thu mới có hiệu quả. Thanh Hà hiện nay chưa tu luyện nên không thể hấp thu, chờ thu được công pháp mới biết được chúng hoạt động thế nào.
…...
21h trưa, Nam Châu, sân bay.
Nhật Lâm tiễn Thùy Linh lên xe chở nàng về biệt thự.
" Hì, anh quyết định đi xử lý tên kia hả? Lần này thành công, không chừng người ta lấy thân báo đáp á nha. Hên hên có khi lại là song… á…"
Thùy Linh hoảng hồn né tránh Nhật Lâm đưa mặt tới, nàng sừng cộ:
" Nơi đây thực sự là công cộng. Công cộng đó!"
Nhật Lâm cười cười, vừa rồi hắn chỉ hù nàng một chút:
" Song gì thì không biết, nhưng có con gà nhất định lần sau phải cận thận."
Thùy Linh nghe hắn nói vậy thì đỏ bừng mặt, thẹn thùng cúi xuống. Nàng hiện tại đã lún sâu, đối với việc này cũng không có bao nhiêu phản kháng.
Đột nhiên Thùy Linh ngẩng đầu, gương mặt có vẻ hả hê nói:
" Hì hì, con gà có thợ săn bảo vệ nha. Coi chừng trong nhà em lại có thêm một bộ sưu tập da sói không chừng."
" Hừ!"
…...
Tiễn Thùy Linh đi xong, Nhật Lâm nhanh chóng làm thủ tục đi Tây Châu.
Nhớ tới lời nói của nàng khi nãy, hắn lại cảm thấy hơi đau đầu. Nếu vị kia mà biết sự thật, có khi đang chuẩn bị nồi lẩu chờ hắn đến không chừng.
" Kệ đi, chờ mình đủ "trâu" thêm một chút, địa vị cũng "to" hơn một chút, hẳn là chỉ cần mất… vài cái móng?"
Nhật Lâm cũng biết thế giới này cho phép đa thê đối với kẻ có bản lãnh. Nhưng những "thê" kia chỉ là hạng tầm thường, không có bao nhiêu địa vị nên họ mới chấp nhận. Còn Thùy Linh là ai? Thanh Hà là ai? Thậm chí Thu Nguyệt cũng là…. Muốn dùng đa thê ứng lên các nàng? Chờ chống được đạn pháo của mấy thợ săn kia đi đã.
…...
23h, Tây Châu.
Nhật Lâm bước ra khỏi sân bay. Hắn đón một chiếc taxi đi về khách sạn đã đặt trước.
Trên xe, Nhật Lâm vừa ngắm cảnh vừa suy nghĩ bước tiếp theo. Hắn đến đây, mục đích chính là đi xử lý tên Đạo Hoàng kia.
Đáng lý ra Nhật Lâm cũng không cần thiết phải gấp gáp đến vậy. Nội gian thì nội gian, đó là chuyện riêng đấu đá của tập đoàn các nàng, hắn chỉ cần chờ thời điểm thích hợp cảnh báo Thanh Hà là được.
Còn vụ chặn c·ướp? Chỉ là game mà thôi, mặc dù hắn có chút không ưa, nhưng cũng không đến nỗi phải trực tiếp đi tìm Đạo Hoàng tính sổ làm gì.
Nhưng đó là lúc trước, còn hiện nay tình thế lại có biến, đó là Nhật Lâm phát hiện nội gian đã tăng thành 2 người, cũng đã có chức vụ cụ thể trong tập đoàn tên kia.
Điều này cũng có nghĩa bọn chúng đã có được thành tựu nào đó nên được nhận chính thức. Vì cảm thấy tình hình đã khá nghiêm trọng nên Nhật Lâm quyết định đi qua giải quyết.
Nội gian ai không nội, dám nội đến bạn gái hắn, không có cửa!!!
Phương pháp thì đã nghĩ kỹ, chỉ là Nhật Lâm chưa quyết định khi nào hành động, và hành động ra sao.
" Bên này giờ đăng nhập Chân Thực Ma Huyễn là 6h sáng. Giờ mình về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó chơi game xong rồi đi tìm hiểu thử cũng được. Chờ coi sự việc thế nào rồi tính."
Quyết định như vậy xong, Nhật Lâm thả người lên ghế nhắm mắt.
…...
6h sáng.
Nhật Lâm vệ sinh xong xuôi liền tiến vào Chân Thực Ma Huyễn.
" Đăng nhập!"
Thân hình Nhật Lâm xuất hiện trong Thị Trấn, hắn cũng không vội ra ngoài luyện cấp mà đi về hướng ngược lại. Mục tiêu đầu tiên của hôm nay là Khu chợ, kiến trúc mới thứ ba và cũng là cuối cùng ở Thị Trấn.
10 phút sau, hắn đã đứng trước cổng vào.
Khu vực nơi này có khá đông người chơi và NPC, nguyên nhân là nơi đây có thể bày đồ buôn bán. Tại Tân Thủ Thôn thì không cần bất kỳ điều kiện gì, mọi người có thể bày đồ ở bất cứ nơi đâu để bán. Nhưng lên Thị Trấn thì khác, muốn bày đồ buôn bán thì phải tới khu chợ, trả một chút phí tổn sẽ được cấp cho một gian hàng để bày đồ. Đồ bán ra bị thu phí 5%.
Hiện trò chơi chưa mở công năng chat khu vực hay các loại phòng đấu giá, nên người chơi chỉ có thể hoặc giao dịch trực tiếp, hoặc tới đây bày đồ bán.
Đương nhiên mọi người có thể tự thành lập một khu của riêng mình, nhưng phải cần có mặt ở đó và mở miệng rao lên, ưu điểm là không bị tính phí. Còn ở đây chỉ cần bày ra là được. Thậm chí nếu chịu thêm chút phí % là có thể treo đồ ở đó, còn mình thì có thể tranh thủ đi luyện cấp.
Mặt khác, sở dĩ nơi đây nhộn nhịp còn có một phần nguyên nhân nữa, đó là NPC cũng tham gia! NPC có thể vừa đóng vai người bán, cũng có thể vừa đóng vai người mua. Chỉ cần giá cả không cao quá đáng, thỉnh thoảng có người cũng kiếm được món hời từ họ.
Tra xét thấy người gác cổng không có thông tin gì đặt biệt, Nhật Lâm liền bước thẳng vào khu chợ.
Hôm nay hắn tới đây đương nhiên không phải để bày bán cái gì. Đồ hắn kiếm được đều đưa cho Thanh Hà xử lý, nàng cần thì lấy, không cần thì giao cho người có trách nhiệm buôn bán đem ra đây xử lý. Nhật Lâm chỉ để lại những thứ có liên quan đến các nhiệm vụ để kiếm danh vọng.
Quẹo qua quẹo lại hết 4-5 cái ngõ, Nhật Lâm đi đến một khu vực khá hẻo lánh. Nơi đây có vài tên ăn mày kiêm t·rộm c·ắp đang đảo các cặp mắt qua lại tìm kiếm con mồi. Đã là khu chợ, hiển nhiên phải có trộm c·ướp. Chẳng những c·ướp tiền c·ướp bạc mà còn c·ướp cả trang bị trong ba lô nữa.
Trông thấy Nhật Lâm bước tới, các cặp mắt nơi đây liền bắt đầu sáng lên. Một tên nhấc chân chạy tới chào hỏi, còn những tên khác thì lơ đãng chuyển động xung quanh chờ đợi thời cơ.