Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 76: Nhà




Chương 76: Nhà
" Quả nhiên là có vấn đề." Trông thấy ẩn tính, Nhật Lâm liền xác nhận suy đoán lúc trước.
Con Ma trư trên chính là con quái tinh anh đầu tiên Nhật Lâm g·iết, sau đó nó liền biến thành song giác. Thanh Hà lại g·iết nó thì nó biến thành tam giác. Từ đó trở đi không biết lại bị g·iết bao nhiêu lần, bây giờ lại tiến hóa thành Đầu lĩnh.
Khi xưa không có ẩn tính mà bây giờ lại có, hiển nhiên là dạng tùy biến, phục vụ cho nhiệm vụ bí tàng của hắn rồi.
" Nói như vậy, Phượng Hoàng Tinh Huyết không ở Thành Thị, mà là ở Thôn Phượng Hoàng? Nhưng ở đâu mới được ta, chỗ con gà nhận được kỳ ngộ? Đi lại xem thử."
Nhật Lâm đi tới nơi con gà kia nhận được kỳ ngộ, hắn lấy ma tinh các thứ ra thử nhưng không có phản ứng gì hết.
" Không lẽ phải đem con Phượng Hoàng kia tới? Không đúng, ẩn tính không nói tức là không có khả năng này."
Trừ khi là tùy biến phát sinh sau này, còn không Chân Thực Ảnh Nhãn có thể thấy hết vấn đề của một vật. Đối với nhiệm vụ đã thành lập, nếu ẩn tính không ghi tức là không có.
Suy nghĩ một lát cũng không ra, Nhật Lâm bèn thử lấy bản đồ ra xem thử. Cũng chỉ có 1 nhiệm vụ bí tàng của hắn, ngoài ra không còn gì khác.
Hết cách, hắn bèn đi khắp Thôn, phó bản, tế đàn v.v… những cũng không thu hoạch được gì.
" Xem ra thật phải chờ đợi sự kiện phát sinh rồi. Nhưng khả năng là có liên quan đến con ma trư kia." Nhật Lâm đoán.
Mặc dù ẩn tính không nói cách thu lấy Phượng hoàng tinh huyết, cũng tức là hắn không thể có Phượng hoàng tinh huyết từ ma trư hay bất cứ thứ gì liên quan tới nó. Nhưng nếu hệ thống đã gợi ý như thế, hẳn là có liên hệ nào đó, chỉ là hắn chưa hiểu được mà thôi.
Nghĩ như thế, Nhật Lâm lại tìm đến con ma trư và… xử lý nó.
" Gàooooo!"
[ Vì đẳng cấp ngươi quá cao, nên không thể thu được kinh nghiệm ]
Nghe được âm thanh hệ thống, Nhật Lâm cũng không thèm để ý. Mục đích của hắn là muốn đem Ma trư tiến hóa đến hết cỡ, xem coi sẽ xảy ra chuyện gì. Dù cho không có gì thu hoạch, cũng phải làm thử mới biết.
Cứ thế lại hai ngày trôi qua.
Mỗi khi vào game, trước tiến là hắn đi chém ma trư, sau đó là về nhà thôn trưởng tu luyện. Ma trư cũng từ độc giác biến thành song giác, rồi tam giác. Sau đó là tiến hóa thành Boss.
[ Độc Kim Giác Ma Trư - Boss Hoàng Kim ]
Đẳng cấp: 5
Sinh mệnh: 5000
Công kích: 500
Phòng ngự: 100
Kỹ năng: Cuồng nộ, Đột kích, Hỏa bạo

Miêu tả: trong quá trình ma hóa, dã trư bị biến dị. Thích đi một mình.
Ẩn tính: Cách đây ít năm, nó uống nhầm Phượng Hoàng Tinh Huyết nên có được một phần năng lực niết bàn. Mỗi khi c·hết sẽ trùng sinh và mạnh hơn.
Nhìn bảng miêu tả, Nhật Lâm suy nghĩ:
" Đã lên boss hoàng kim rồi, những vẫn còn có thể tiến hóa. Vậy, tiếp tục chém!"
" Gàooooo!"
[ Vì đẳng cấp ngươi quá cao, nên không thể thu được kinh nghiệm ]
" Về tu luyện tiếp!"
…...
Ngày hôm sau, 6h chiều. Sân bay.
Nhật Lâm cầm lấy hành lý, vẫy tay chào từ biệt hai chị em Thanh Vân Thanh Hà:
" Được rồi, anh vô đây. Em và Thanh Vân về đi. Có gì gặp mặt trong Không Gian Ảo nhé."
Tối hôm qua hắn đã giúp hai nàng hoàn thành Tẩy Tủy lần cuối. Mọi chuyện nơi đây đã xử lý xong, hắn cũng nên trở về.
Giai đoạn cường hóa của Kiên, các nàng có thể tự làm, cũng không nên cái gì cũng đưa vào tay hắn thì sẽ sinh ra mặt trái hiệu quả. Có Ma Huyễn Lệnh, các nàng hoàn thành bước này cũng sẽ rất nhanh.
Thanh Hà lưu luyến nói:
" Anh đi mạnh giỏi nha, về tới nơi nhớ nhắn em biết."
" Ok em, bái bai Thanh Vân!"
Thanh Vân cũng vẫy tay chào từ biệt hắn.
…...
Nam Châu, 6h45 chiều.
Nhật Lâm vừa mới bước vô nhà thì một giọng nói liền vang lên:
" A, anh về nhà rồi!"
Đây là Minh Yên, nàng vừa thấy Nhật Lâm vào liền reo lên.
Như Yên lúc này cũng đã đứng dậy ra phía trước nhìn, nàng mỉm cười nói:

" Lần này Lâm đi lâu dữ. Ăn cơm chưa, vô ăn luôn đi."
" Hên vậy, Lâm mới xuống sân bay là về thẳng đây, chưa có gì bỏ bụng." Nhật Lâm cười đáp. Đây là lần đầu tiên hắn rời nhà lâu như vậy, quả thật có chút nhớ.
Ba người bắt đầu ăn tối.
Ăn xong, Minh Yên ra ghế sa lon ngồi, nàng tò mò hỏi:
" Bắc Châu có gì vui không anh? Em chưa được đi quá đó bao giờ."
Nhật Lâm chỉ nói hắn đi Bắc Châu, nên hai chị em không biết hắn còn qua Tây Châu nữa.
" Lúc anh qua thì mới vừa bắt đầu hết đông. Tuyết còn chưa tan hẳn nên không khí có lúc vẫn hơi u buồn, còn cảnh vật thì quả thật rất đẹp." Nhật Lâm lúc này đang rửa chén bát, nghe Minh Yên hỏi liền cười đáp.
Đây là quy ước của ba người, thông thường hai chị em Như Yên nấu ăn, hắn nhận việc rửa chén. Thật ra hai nàng không tính cho hắn rửa, dù gì cũng là chủ nhà, nhưng hắn nói hắn không làm thì không ăn, các nàng đành phải chấp nhận.
" Thật hả? Vậy mai mốt có dịp em phải đi xem thử."
" Lo mà học cho xong đi, năm cuối rồi." Như Yên lúc này đang gọt trái cây, xen vào.
"Hì!"
Nhật Lâm rửa xong, lại bàn cầm một trái táo lên ăn, nói tiếp:
" Hiện tại còn đang hè, Minh Yên vẫn chưa học gì nhiều. Có thể tranh thủ 2-3 tuần tới đi chơi thử. Lúc đó một số khu vực Bắc Châu đã vào xuân, hẳn là rất vui."
Minh Yên nghe vậy, mắt sáng lên:
" Thật? Hay là cả nhà… ba người mình đi thử không? Anh cũng chưa thử trải nghiệm mùa xuân mà."
" Yên!!!" Như Yên cau mày.
" Em biết rồi!" Minh Yên thấy chị sắp tức giận liền tức thì xìu xuống.
Nhật Lâm thấy vậy, lắc đầu cười:
" Sở thích thôi mà, có gì đâu. Anh mới vừa đi xa nhà khá lâu, hiện giờ cũng không muốn đi đâu nữa. Để lúc khác đi!"
" Dạ!"
…...
Phòng Minh Yên.
Như Yên nhìn em mình, nghiêm mặt nói:

" Em biết vừa rồi em nói gì không? Đừng quên anh ta là chủ nhà, mình là người thuê. Cho dù có thân quen thế nào, cũng không được quên cái này. Đây không phải là nhà của chúng ta!!!"
Minh Yên rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói:
" Em xin lỗi!"
Như Yên thấy cảnh này, tâm cũng mềm xuống. Nàng thở dài, quay người bước ra cửa:
" Thôi bỏ đi!"
Tiếng Minh Yên thút thít vọng tới:
" Em chỉ muốn như xưa kia. Thật muốn có một ngôi nhà như xưa kia mà thôi!"
Như Yên cả người run lên, chân không thể bước tiếp. Qua một thoáng trầm mặc, nàng mở miệng thì thào, tựa như là nói với mình:
" Rồi chúng ta sẽ lại có nhà!"
Nhìn chị bước ra khỏi cửa, Minh Yên khổ sở ôm lấy ngực:
" Em chỉ là muốn có một mái nhà thôi, một mái nhà thực sự!"

Như Yên đóng lại cửa phòng ngồi sụp xuống, nước mắt chảy dài trên má.
Nàng đưa tay lên cổ, lấy ra một khuôn kim loại hình tròn được mắc vào dây chuyền và chầm chậm mở nó ra.
Bên trong là một tấm hình có 4 người, Như Yên, Minh Yên và…
" Nhà?"
…...
Nhật Lâm đứng trên lầu, trầm mặc thật lâu.
Lúc nãy hắn ra ngoài đi vệ sinh nên trùng hợp nghe được đoạn đối thoại vừa rồi. Cảnh giới của hắn giờ đã rất cao, chỉ cách 1 tầng lầu, đồng thời cửa phòng của Minh Yên lúc nãy cũng không khép kín nên dù là nói nhỏ hắn vẫn có thể nghe thấy hết.
" Xem ra quá khứ của hai vị khách nhà mình cũng không dễ chịu cho lắm."
Hai chi em nàng thuê nhà hắn đã hơn 5 năm, nhưng bọn họ cũng chưa từng nói chuyện về gia đình mình cho hắn biết. Điều này cũng bình thường, hắn cũng chưa bao giờ hỏi.
Đương nhiên lý lịch sơ bộ hắn có nắm, bằng không ai dám cho thuê. Nhưng cũng chỉ chung chung mà thôi, không có gì đặc biệt cần chú ý.
" Có nên… thôi! Chuyện của họ mình xen vào làm gì. Chừng nào gặp dịp có cơ hội tìm hiểu hẳn hay."
Nhật Lâm là tính nhờ Thanh Vân điều tra thử hai chị em này. Chuyện nàng từng điều tra "quá khứ xấu xa" của hắn hắn cũng đã biết, nên chuyện này hẳn cũng không thành vấn đề.
Sở dĩ tính điều tra, là vì qua giọng điệu, hắn cảm thấy họ có chút… "không ổn". Nhưng nghĩ lại mấy năm qua cũng không có gì xảy ra nên thôi kệ, có gì tính sau.
" Nhà ư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.